← Ch.069 | Ch.071 → |
Rốt cuộc là vì sao, vì sao từng đau khổ gần nhau, rồi sau cứ tưởng đã lãng quên. Rốt cuộc là ai không chịu quên, có lẽ con người ta vốn không dễ quên như vậy. An Nhiên nhìn bữa sáng còn nguyên trên bàn, cười khổ. Trước kia cô luôn muốn nấu cơm cho anh, nhưng mà chưa làm được. Bây giờ làm được rồi, anh ấy lại bỏ đi, chẳng buồn nhìn đến.
Gian phòng này với 2 người đầy ắp kỉ niệm. Đây chính là nơi mà An Nhiên định nghĩa được thế nào là ngọt ngào, thế nào là đau khổ của tình yêu. Nơi này cô sẽ mãi mãi khắc cốt ghi tâm...An Nhiên đứng trước cao ốc Kim kiều, do dự, bàng hoàng. Nhớ lại lần đầu tiên mình đến đây, cũng như bây giờ, do dự, có điều cái do dự khi đó rất khác. Điểm duy nhất không khác biệt, đó là cô đều phải lên tầng cao nhất gặp tổng tài.
Thư ký ngăn cô lại:
"Cô là Dư tiểu thư phải không?"
An Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì.
"Tổng tài hiện không rảnh, cô ở đây chờ đi."
Nói xong, liền quay về với công việc. Trên tầng cao nhất này chỉ có phòng của tổng tài nên khá yên tĩnh. Bên ngoài là 2 thư ký coi bộ khá nhiều việc. Rồi một giọng nữ nũng nịu đâu đó lọt vào tai cô.
"Thôi mà, đừng làm vậy, anh hư quá đi, lỡ người ngoài họ nhìn thấy..."
Mặc dù không thấy người, nhưng nghe giọng cũng hiểu người phụ nữ này phong lưu đến mức nào.
"Bảo bối, anh muốn em, phòng này không ai dám vào."
Tiếp theo toàn bộ tầng lầu vang lên tiếng phụ nữ rên rỉ, cùng tiếng thở dốc của đàn ông. 2 cô thư ký vẫn làm việc không chút phản ứng, tựa hồ đã quen chuyện này, không hề có ý phàn nàn.
An Nhiên đứng sững đó, nghe rõ tiếng Mạc Ngôn cùng phụ nữ khác ân ái, móng tay vô thức bấm sâu vào da thịt. Cô tự nhắc nhở bản thân, không cần để ý, không cần để ý. Năm đó chẳng phải cô trước mặt bao người phủi bỏ tình cảm của anh sao. Rồi cũng bao người nhìn thấy hình ảnh cô cùng người đàn ông khác triền miên sao. Đột nhiên thư ký lắc tay cô:
"Tổng tài gọi cô vào."
Cách một lần cửa mà nặng nề đến vậy, An Nhiên hít sâu một hơi, lấy lại bộ dạng thong thả đẩy cửa đi vào:
"Tổng tài."
Trong phòng vẫn còn nguyên hương vị cuộc ái ân vừa xong.
Mạc Ngôn vẫn ôm nữ nhân xinh đẹp, không ngó đến cô nói:
"Ai cho cô vào mà không gõ cửa. Đi ra, gõ cửa đi."
An Nhiên thực sự thấy tổn thương, anh nhất thiết cư xử tuyệt tình vậy sao? Nhưng cô vẫn quay ra, gõ vài tiếng, đợi bên trong có tiếng nói:
"Vào đi."
Mạc Ngôn vô cùng chán ghét bộ dạng này của cô. Cố ý thân mật với nữ nhân khác ngay trước mặt cô, nhưng thật không ngờ cô đến một chút phản ứng cũng không có, không hề tỏ ra quan tâm. Cô càng bình tĩnh, anh càng muốn tra tấn cô, càng muốn cô phải chú ý.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |