← Ch.027 | Ch.029 → |
"Rầm" một phát, ngã vào lòng của một anh chàng làm An Nhiên càng thêm bấn loạn. Thậm chí chưa kịp ngẩng đầu lên, cô đã rối rít xin lỗi liên tục
"Xin lỗi, xin lỗi."
Chưa kịp đi tiếp, đã nghe một giọng nam trầm vang lên
"Cô là Dư An Nhiên phải không?"
Người con trai nhìn kỹ cô gái trước mặt rồi cất tiếng hỏi.
An Nhiên hơi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình. Đó là một chàng trai mạnh mẽ, mái tóc xoăn nhẹ, đôi mắt màu lam nhạt. Chắc chắn người này là con lai rồi.
"Vâng ạ. Tôi là Dư An Nhiên.
Còn anh là?"
Người con trai mỉm cười
"Hóa ra ngoài đời không xinh như thế. Ha ha."
Sự thật chứng minh sức mạnh của dư luận quả là không nhỏ. Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của An Nhiên, người con trai mới giải thích
"Tôi nhìn thấy ảnh của cô trên báo, ngoài ra còn có bài giới thiệu."
Hóa ra là thế, bởi vì quan hệ với Mạc Ngôn, cho nên gia phả tám đời nhà cô cũng bị phơi bày. Cho nên cô cũng không thấy kỳ quái nếu có người nhận ra mình.
Người con trai vươn tay đến trước mặt An Nhiên
"Tôi là Tuyên Nguyên, rất vui được gặp cô."
"Hiên Viên."
An Nhiên thầm nói nhỏ.
"Là hoàng tộc thuộc vương triều hoàng đế Hiên Viên sao?"
Tuyên Nguyên nở nụ cười thừa nhận
"Nếu cô đã biết thì tôi cũng không ngại. Đúng rồi, đã trễ thế này cô còn vội vàng đi đâu thế?"
"À, vài việc linh tinh ấy mà.
Tôi đi trước đây. Tạm biệt!"
Tuyên Nguyên hơi lo lắng
"Đã trễ thế này rồi. Cô lại xinh đẹp như thế mà ra ngoài một mình, tôi cũng không yên tâm. Thôi, để tôi đưa cô đi."
An Nhiên hơi do dự. Dù gì cũng vừa quen biết người ta, như thế có được không?
"Này."
Biết An Nhiên đang do dự, Tuyên Nguyên cười nói
"Cô yên tâm.
Tôi không có ý gì đâu."
"Được rồi. Đành phiền anh vậy!"
Đến dưới nhà An Nhiên
"Cảm ơn anh, đến nhà tôi rồi."
Tuyên Nguyên không những lễ độ bước xuống mở cửa xe cho An Nhiên, mà còn cúi người làm động tác xin mời
"Có thể đưa người đẹp như cô về nhà là niềm vinh hạnh cho tôi."
Động tác của Tuyên Nguyên làm An Nhiên ngượng ngùng
"Anh đi đường cẩn thận. Tạm biệt!"
Tuyên Nguyên nở nụ cười vừa lòng
"Ngủ ngon" đồng thời nâng một tay An Nhiên lên hôn nhẹ.
Sự nhiệt tình này làm An Nhiên giật mình. Cô ngơ ngác đứng nhìn cho đến khi xe của Tuyên Nguyên đi xa.
Đến 2 giờ sáng, An Nhiên vẫn không buồn ngủ. Ngẫm lại hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Đến cả mơ, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến, Á Phi sẽ có thân phận thần bí như thế. Năm đó, chắc là anh ấy ức lắm, không thể làm những điều mình mong muốn. Rốt cuộc cô cũng đã hiểu được câu nói con người không thể chỉ vì mình của Tả Lan có nghĩa gì. Nhưng là cô thật sự có thể tha thứ cho Á Phi sao? Thật sự có thể hóa giải mọi đau khổ sao?
Thôi bỏ đi, An Nhiên xoa xoa trán, không nghĩ nữa. Ngày mai Mạc Ngôn sẽ về, nghĩ đến đó trong lòng cô lại có chút mong đợi.
Với lại, hôm nay khi tỉnh lại trong phòng Á Phi, cô còn cảm thấy có lỗi với Mạc Ngôn. Cô không cần phải trốn tránh nữa, hóa ra cô đã yêu Mạc Ngôn mất rồi.
Người con trai với đôi mắt xanh nhạt, thảnh thơi lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay. Nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sát khí
"Dư An Nhiên, tuy rằng cô rất xinh đẹp, nhưng vẫn phải chết thôi!"
Từ xưa, hồng nhan là phải bạc mệnh
← Ch. 027 | Ch. 029 → |