← Ch.024 | Ch.026 → |
Mùa xuân là mùa An Nhiên thích nhất, vạn vật đâm chồi, bắt đầu một sinh mệnh mới. Hiểu Lộ vừa pha đồ uống, vừa oán giận nói với An Nhiên
"Chị, dạy em mấy chiêu đi"
"Học cái đó có gì tốt chứ?"
Hiểu Lộ ngừng tay quấy
"Chị, chị không biết, tên khốn Trì Phong kia, rất quá đáng"
Nói rồi cô nắm chặt chiếc thìa đang cầm trong tay, như thể muốn đánh người. Sau lần anh ta chạy tới trường cô quậy một trận đó, mỗi ngày đều đúng giờ đi xe thể thao đến đón Hiểu Lộ tan học, không chút kiêng kỵ, thản nhiên vào vai
"Người chồng tốt."
Hại cô cứ hễ tan học là lại y như trốn nợ, lén lén lút lút, mò cửa khác trốn ra, nhưng lần nào cũng không thành công. Trì Phong vô sỉ kia có tai mắt ở khắp mọi nơi. Thậm chí, đến tiết cuối của Hiểu Lộ, còn có thầy giáo lấy di động ra gọi
"Phong thiếu gia, tiểu thư Hiểu Lộ tan học rồi."
Lúc đầu Hiểu Lộ không chịu lên xe, Trì Phong liền mạnh mẽ ôm cô, quăng vào trong, khiến cả trường đều biết, Hiểu Lộ có một người bạn trai vừa phong độ vừa lắm tiền.
An Nhiên nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Hiểu Lộ, không khỏi cười ra tiếng
"Em không thích cậu ta đến vậy?"
"Không phải không thích, là chán ghét, chán ghét chị biết không?"
Vẻ mặt Hiểu Lộ đầy chính khí. Trong lòng An Nhiên tự hỏi không biết Trì Phong nghe xong câu đó sẽ phản ứng thế nào. Sau khi đưa Hiểu Lộ đến trường học, An Nhiên nhàn rỗi tản bộ trên đường. Khó có được một ngày nghỉ trọn vẹn. Mạc Ngôn đi Mĩ, tuần sau mới trở về.
An Nhiên đột nhiên thấy nhớ anh, cô đã quen có anh ở bên, thói quen thì ra cũng là một thứ thật đáng sợ. An Nhiên bỗng dừng bước, khóe miệng khẽ nhếch
"Theo sau lâu như vậy không thấy phiền sao?"
Vừa rồi khi tiễn Hiểu Lộ cô vẫn luôn cảm giác có người bám theo. Tả Lan có chút bội phục người phụ nữ này, đường đường là nhân vật cấp cao trong tổ chức, vẫn bị cô dễ dàng phát hiện. Khi nhận ra người phụ nữ trước mặt, An Nhiên theo bản năng nắm chặt tay, thở ra một hơi. Hành động này của An Nhiên, tất cả đều lọt vào mắt Tả Lan, nhưng cô không để ý.
Tả Lan bước đến gần An Nhiên
"Nói chuyện chút đi "
Trên đường cái vang lên đôi ba tiếng xì xào, hai mỹ nữ dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh xảo, đối mặt nhìn nhau.
"Nói chuyện? Chúng ta rất thân thiết sao?"
An Nhiên cũng không muốn quan tâm. Tả Lan vẫn bình tĩnh như cũ
"Chẳng lẽ cô không muốn biết sự thật 7 năm trước sao?"
Hiển nhiên An Nhiên đã bị chạm đến chỗ đau
"Được, chúng ta nói chuyện" nói xong dẫn đầu đi vào một quán trà cạnh đó. Khóe miệng Tả Lan hơi dương dương tự đắc, lẩm bẩm
"Dư An Nhiên, thừa nhận đi, cô vẫn không quên được người đàn ông kia."
← Ch. 024 | Ch. 026 → |