← Ch.33 | Ch.35 → |
Trong đại sảnh, năm vị anh em Bart gia đã đến đông đủ.
_ Cô ấy có khỏe không?
Hawke hỏi.
_ Cô ấy không có việc gì, bác sĩ nói cô ấy mệt do đi đường dài thôi.
Lam Tư nhìn đứa em cùng nhau lớn lên trước mắt, thở sâu nói.
_ Tôi nghĩ mọi người đã nghe được Chad kể qua.
Vài người gật đầu, Alex mở miệng hỏi.
_ Jake đã nắm được chứng cứ Cường Sâm Beirut thuê sát thủ giết người. Hắn đã không còn vấn đề. Còn hãng dược kia, anh tính sao?
Khấu Thiên Ngang khóe miệng giương lên.
_ Bán tháo cổ phiếu của họ, khiến họ sụt giá mà phá sản.
_ Cổ phiếu? Anh có cổ phiếu Liên Hợp sao?
Hawke hỏi.
_ Mua lâu rồi!
Lam Tư liếc mắt nhìn Khấu Thiên Ngang hai tay ôm ngực, tựa bên cửa sổ một cái, mới nói.
_ Buổi sáng ngày mai, Beirut sẽ bị người chúng ta tóm về. Chúng ta chỉ tung ra tin tức họ đứng sau vụ ám sát này, đồng thời lại tung tin họ sắp phá sản...
_ Nhưng chẳng phải công ty đó làm ăn rất tốt sao?
Adam nhíu mày.
_ Ngày mai sẽ không thế nữa.
Khấu Thiên Ngang giải thích cho em trai.
_ Liên Hợp có năm nhà đầu tư lớn. Trong đó hai nhà, chúng ta có được 20% cổ phiếu cùng mười bảy công ty cổ phần. Chúng ta có thể gây áp lực đối bọn họ, tuy rằng không thể tạo ra ngay việc phá sản. Nhưng chỉ phải có loại tin tức này truyền ra, các nhà đầu tư khác liền nhanh chóng rút vốn. Chưa tới một tháng, cổ phiếu của Liên Hiệp sẽ thụt giảm thảm hại.
_ Tôi muốn mua hết cổ phiếu của nó, đợi cho khi cổ phiếu tăng lên, lại một lần nữa tung ra toàn bộ.
Lam Tư đem hé ra danh sách đẩy lên phía trước, lạnh giọng nói.
_ Sau đó, tôi muốn các cậu để cho ngân hàng chúng ta nắm giữ cho họ vay vốn, dụ họ mua lại cổ phiếu.
_ Bọn họ là ai?
Alex hỏi.
_ Hội đồng quản trị của Liên Hợp.
Lam Tư sắc mặt lạnh lẽo nói.
_ Sau khi cho vay, lại tung tin hãng dược của họ gây ô nhiễm môi trường làm cho cố phiếu rớt xuống. Tôi muốn mỗi người trong họ đều mang nợ chồng chất cả đời không đứng lên được.
Di Di: mẹ ơi = =! Khôn hồn thì đừng đụng vào vợ con Bart gia này @@ Toàn là những anh yêu vợ hơn yêu trời ="=
Ngày hôm sau, các em trai cùng em dâu đi vào thăm Mạc Liên. Mạc Liên lúc này mới biết, người nhà của anh tất cả đều về đây. Những anh em không cùng huyết thống, tình cảm của bọn họ cũng dường như không tốt. Thực tế không phải như thế, bọn họ đều quan tâm anh. Anh chỉ cần gọi điện, tất cả đều tới đây. Xác định cô không có việc gì, Lam Tư liền cùng các anh em đi ra phòng khách, chỉ để lại phụ nữ trong phòng nói chuyện phím. Bạch Vân vừa ăn táo vừa mỉm cười nhìn cô.
_ Năm anh em, năm công việc bình thường đều phân tán ở các nơi. Một năm chỉ có hai lần bởi vì cha bắt buộc phải về đây. Một lần là sinh nhật George, một lần là năm mới. Lúc này đây vì cô mà phá lệ rồi.
_ Đúng nha! Đúng nha! Bọn họ đều ở các nơi khác nhau. Em cùng Alex ở phí thành (Di Di không biết rõ đây là ở đâu hết, bạn nào biết thì chỉ giúp Di Di nha!), Adam cùng Đường Lâm ở Seattle, Bạch Vân cùng Khấu ca bình thường ở Đài Bắc, Hawke cùng Ninh Ninh ở tại Las Vegas. Bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên George quy định mọi người một năm phải về đây hai lần.
_ Bọn họ tốt nhất là ở xa một chút. Nếu không em sẽ nghĩ họ sẽ có người tức mà bóp chết cha.
Ninh Ninh vừa nói theo Bạch Vân vừa lấy một quả táo. Đường Lâm nghe vậy bật cười.
_ Tính tình cha dạo này tốt hơn nhiều thì phải nha?
_ Đó là vì dì Sheila.
Ninh Ninh nói.
_ Sheila? Tính tình George nhờ Sheila sao?
Oa Oa trừng lớn mắt.
_ Sheila là ai?
Mạc Liên tò mò hỏi.
_ Bạch Vân gọt một quả táo đặt lên dĩa, giải thích nói.
_ Sheila là người đại diện cho người mẫu. Bạn thân của cô lúc trẻ mang thai Hawke sau đó lấy cha. Sheila cùng cha quen biết lâu rồi. Lần trước, bệnh tim cha tái phát chính dì Sheila đã chăm sóc cho cha.
_ George với Sheila? Không thể nào?
Oa Oa lại kinh hô ra tiếng. Ninh Ninh ăn quả táo.
_ Bọn họ ở một chỗ lâu rồi, bằng không em nghĩ sao một lão gia hào hoa như vậy làm sao có thể hai mươi mấy năm qua đột nhiên tu thân dưỡng tính, ngay cả cái chuyện xấu cũng không còn.
_ Một khi đã vậy sao họ không kết hôn.
Đường Lâm tò mò hỏi.
_ Cha rất muốn, là Sheila không chịu.
Ninh Ninh nhíu mày, giả tiếng theo giọng nói kiêu ngạo của Sheila.
_ Kết hôn? Cho dù kết hôn rồi thì sao? Ông già kia xem kết hôn cứ như ăn cơm. Ly hôn với anh mà nói tựa như *** một cái. Kết hôn? Đừng có mơ!
Cô nói còn chưa nói xong, các cô đều đã cười ra tiếng. Sau lại, các cô lại nói một ít về tật xấu của chồng, nghe kể chuyện lúc nhỏ của Lam Tư cùng các anh em khác, Mạc Liên thỉnh thoảng cười ra tiếng. Các cô ở chung một chỗ rất phù hợp, trêu chọc lẫn nhau, trao đổi cách dưỡng da, nói chuyện phiếm mang thai khi không có phương tiện, vui sướng khổ cực khi nuôi con. Sau đó nhất trí công nhận Bạch Vân tuyệt đối là quán quân hoàng hậu Bart gia. Cô tán gẫu đã quên cả thời gian, cho đến khi Lam Tứ đi vào cất tiếng đuổi mới biết mình đã rất mệt.
_ Lần sau đừng nữa cố sức mà ngồi nghe, không cần vì các cô huyên náo kia mà làm cho mình bị mệt.
_ Em không có cố gắng nghe. Các cô ấy nói chuyện thật sự rất vui.
Dưới sự bắt buộc của Lam Tư, cô nằm xuống trên giường, nhìn anh nói.
_ Em là con một, từ nhỏ cũng chỉ có một mình. Các cô làm cho em cảm thấy như có thêm bốn chị em, quả thật rất vui.
Anh không cho là đúng nhưng cũng thông minh không phê bình. Nhìn vẻ mặt của anh, cô cười cười, nắm tay anh, dịu dàng nói.
_ Các cô ấy cho em biết rất nhiều chuyện.
_ Như là chuyện gì?
Anh nhíu mày.
_ Như là anh có những em trai rất tốt, tuy rằng anh không hề xứng với chức anh trai chút nào. Anh có biết khi Adam sáng tác bài "Cha tôi" đã lấy anh làm hình mẫu không?
Lam Tư sửng sốt, xấu hổ nói.
_ Đó là do cậu ấy đang tức giận cha.
_ Có lẽ cũng là một phần nhưng theo Đường Lâm kể Adam nói lúc nhỏ đi họp phụ huynh đều là do anh đi.
_ Đó là bởi vì cha quá bận.
Anh sắc mặt ửng đỏ biện giải, sau đó dừng một chút, lại nhịn không được lòng tràn đầy khó chịu bổ sung.
_ Anh cùng Adam chỉ cách nhau sáu tuổi.
_ Em biết.
Mạc Liên cười khẽ.
_ Cha cậu ấy mà trẻ thế sao?
Anh hung tợn nhíu mày.
_ Em biết nhưng em nghĩ...
Cô đưa tay anh kéo đến bên môi, hôn nhẹ lên, mỉm cười dịu dàng nói.
_ Anh nhất định sẽ là người cha rất tốt.
Lam Tư ngây người một chút, anh chưa từng nghĩ tới việc này. Nhưng trong một khoảnh khắc, anh cơ hồ có thể lập tức nhìn thấy ở trong đầu một cô bé giống như cô. Có gương mặt thanh tú của cô, có tính tình kiên cường của cô cùng mái tóc màu đỏ của anh, ..
_ Trời ạ, anh hi vọng nếu là con gái đừng có cái mũi ưng câu đáng ghét, khó ưa giống anh.
Anh không chút suy nghĩ thốt ra suy nghĩ trong đầu. Mạc Liên nở nụ cười.
_ Em nghĩ con sẽ không để ý. Nếu con để ý thì em sẽ dắt con về tìm Katy. Con nhất định sẽ rất vui khi thấy mình giống bà. Chỉ cần hừ một cái cũng khiến người ta xấu hổ.
_ Anh nghĩ con gái mình sẽ không gả được cho ai.
Anh nhíu mày lẩm bẩm khiến cô cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Chuyện đứa nhỏ còn chưa thấy hình hài anh đã lo gả không được. Người đàn ông này quả nhiên sẽ người cha tốt.
_ Nói không chừng... Là con trai thì sao?
Cô nhắc nhở anh, nhẹ nhàng ách xì một cái.
_ Anh thích con gái.
Anh đưa tay khẽ vuốt tóc cô.
_ Ngủ đi, đừng cố chống đỡ nữa, mắt em sắp mở hết lên rồi kia.
_ Em hy vọng...
Cô thấm mệt nhắm mắt lại, nhẹ giọng tiếng. Sau đó trong vòng tay anh, mỉm cười tiếng vào mộng đẹp. Tuy rằng giọng nói của cô rất nhẹ, dường như tan trong gió nhưng anh vẫn rõ ràng nghe thấy lời nói trong khi mơ màng của cô làm cho anh vô cùng cảm động.
_ Em hi vọng con đều giống anh.
Dưới sự chăm sóc của anh, Mạc Liên ngày càng khỏe mạnh. Bạch Vân cùng ba cô giá kia cũng thường tìm cô chuyện phiếm, Mạc Liên không còn thấy mệt nữa, bắt đầu có thể xuống giường ra vườn tản bộ. Ngược lại Đường Lâm tới thời gian đầu mang thai thường thường chưa nói xong một nửa đã buồn ngủ. Một tháng sau, cô cuối cùng cũng gặp được Sheila · Sander nổi tiếng, bà là một người phụ nữ khôn khéo giỏi giang, tính tình cay nồng, bề ngoài của bà thoạt nhìn chỉ có tam, bốn mươi tuổi, căn bản không giống như đã năm mươi. George · Bart xác thực đã bị bà chiếm giữ.
_ Anh có biết cha thích dì Sheila không?
Nghe câu này, Lam Tư đang đứng làm vật lí trị liệu suýt vì bất ngờ mà té ngã. Anh kinh ngạc nhìn cô, ba giây nói không ra lời, sau đó mới phun ra một câu.
_ Em nói cái gì?
Mạc Liên khóe miệng giữ nụ cười.
_ Ninh Ninh nói cha anh cùng dì Sheila đã qua lại hơn hai mươi năm rồi.
Lam Tư nắm chặt bắt tay, gian nan bước ra bước tiếp theo, mới thở phì phò nói.
_ Anh nghĩ cũng tới lúc rồi.
_ Cho nên anh biết sao?
Anh trầm mặc hai giây, mới nhìn cô nói.
_ Anh vài năm trước đã vô tình thấy cha cùng Sheila ở chung một chỗ.
_ Vậy anh có biết khi anh gặp tai nạn, cha liền tái phát bệnh tim không?
Anh lại lâm vào cứng đờ, sau đó mới nói.
_ Biết!
_ Khi đó chính là Sheila chăm sóc anh.
Mạc Liên từ ghế trên đứng lên, cầm khăn mặt, đi đến trước mặt anh, nhìn thẳng ánh mắt anh, nhẹ giọng nói.
_ Ông rất muốn đến nước Anh thăm anh nhưng bác sĩ cùng dì Sheila không cho phép.
Cô thay anh lau đi mồ hôi trên mặt.
_ Cho đến khi anh tỉnh rồi, ông ấy vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Anh nhắm mắt lại, bởi vì hai chân đau đớn mà nhăm mặt.
_ Anh nên nghỉ ngơi đi!
Cô vươn hai tay, ôm anh, chống đỡ anh, nhẹ giọng nói.
_ Tìm thời gian cùng George nói chuyện đi, anh không thể yêu cầu ông che chở cho chúng ta với cái mặt như thế được. Có lẽ trước kia ông đã từng làm sai gì đó nhưng lần này anh không vứt bỏ anh.
Lam Tư thở dài, hảo sau một lúc lâu, mới hứa hẹn nói.
_ Anh sẽ.
Cô đưa anh nằm trên giường nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau, chuyên viên vật lý trị liệu liền tiến vào giúp Lam Tư mát xa cơ bắp, Mạc Liên thì lại ngồi bên cạnh giúp anh phân tán sự chú ý.
Gần đây dưới sự hỗ trợ của chuyên viên, chân Lam Tư dần có khởi sắc. Anh mỗi ngày đều làm tư làm vật lí trị liệu. Bởi vì anh để lâu cho nên so với người bình thường làm vật lí trị liệu thì đau đớn hơn rất nhiều. Nhưng mặc kệ lại đau như thế nào, anh cho tới bây giờ chưa từng mở miệng oán giận. Người lúc trước ở nước Anh ném đồ khắp nơi dường như không phải là anh nữa. Chuyên viên vật lí trị liệu- Pike, còn thường thường khen ngợi Lam Tư là người bệnh chịu khó phối hợp nhất anh từng thấy. Anh mỗi lần nghe được khen ngợi, đều đã trừng mắt nhìn vị chuyên viên kia khiến Mạc Liên nhịn không được muốn cười.
_ Quá tuyệt vời, quá lợi hại!
_ Đúng vậy, chính là như thế!
_ Nào, ngoan, nâng chân của anh lên...
Thừa dịp chuyên viên nghỉ ngơi đi vệ sinh, Lam Tư sắc mặt xanh mét thấp giọng ở bên tai cô uy hiếp nói.
_ Nếu bà ấy còn dùng cái giọng khen ngợi con nít ba tuổi, anh sẽ đuổi cổ bà ta.
_ Em thấy bà ấy cũng chỉ vì muốn khích lệ anh thôi.
Cô buồn cười nói.
_ Một câu! Chỉ một câu nữa! Bà ấy sẽ được về nhà khen chính mình.
Anh nổi hết gân xanh nói. Nhìn vẻ Lam Tư nghiến răng nghiến lợi như đã tới cực hạn chịu đựng, cô đành phải uyển chuyển nói với vị chuyên viên kia. Pike có vẻ chấn đông, có chút thương tâm đành phải im đi một thời gian. Nhưng nhẫn nại chỉ được một tuần, dưới sự giúp sức của Kha Xảo Oa, bà vẫn cứ như cũ. Ngay từ đầu, Oa Oa chỉ là người cung cấp kim châm cứu, sau lại thấy nói chuyện với Pike rất vui nên không có bao nhiêu lâu, hai người bọn họ tựu thành đội cổ động riêng của Lam Tư. Mạc Liên biết, Lam Tư đối với hai người rất đau đầu, lại không thể nổi giận với em dâu. Tuy rằng anh lần nữa uy hiếp đuổi cổ Pike sau đó đem Oa Oa quăng đến Thái Bình Dương nhưng anh thật sự cũng chưa có làm. Trong lúc này, anh em trai anh vẫn thường đến thăm. Kỳ thật cô không phải không biết anh ở bên ngoài đã làm cái gì, cô đã xem báo, cũng xem tin tức, biết Cường Sâm · Beirut- kẻ khả nghi xúi giục mưu sát đã bị bắt, cũng biết phía sau là do hãng dược giựt dây. Tin tức ồn ào huyên náo nhưng tất cả mưa gió bên ngoài đều do anh chống đỡ hết cho cô.
Ba tháng sau, anh đã có thể chống gậy đi được một đoạn. Tuy rằng vẫn còn rất gian nan nhưng khi cô nhìn anh đang bước về phía cô đã cảm động đến rơi nước mắt.
_ Anh yêu em!
Anh nói sau đó cúi đầu hôn cô.
← Ch. 33 | Ch. 35 → |