Kích Động- Lăng Tâm Phi mất trí nhớ
← Ch.04 | Ch.06 → |
Sau hơn một tiếng, bác sĩ bước ra liền gặp ngay hai gương mặt lạnh lùng đáng sợ kia, mà nhất là người có thế lực lớn ở thành phố X.
-Cô ấy thế nào?_ Tiếng anh lạnh lùng vang lên
-Đã ổn định, máu cũng đã cầm, nhưng có điền vì không có chuẩn bị, màn trinh bị rách hơi nghiêm trọng..._ bác sĩ luyên thuyên nói, khiến sắc mặt Nam Cung Thần liền đen lại.
-Được rồi.. các người lo chăm sóc tốt cho cô ấy.. Ngôn Lôi, cậu cho người canh chừng cô ấy, khi nào cô ấy tỉnh lại báo cho tôi. _ Nam Cung Thần phân phó xong thì sải bước rời đi, lúc này bác sĩ và các cô y tá mới dám thở.
Đến gần cuối ngày Lăng Tâm Phi mới tỉnh, ý thức của cô dần khôi khục, cô nhanh chống lao xuống giường, chạy ra ngoài thì bị nhóm người trước cửa cản lại.
-Các người làm gì vậy, mau tránh ra tôi muốn đi đến bệnh viện. _ Lăng Tâm phi yến ớt nói.
-Xin lỗi tiểu thư, không có lệnh của chủ nhân chúng tôi không thể để cô đi. _ Một người lên tiếng nói.
-Chủ nhân gì chứ? Tôi cần đến bệnh viện..._ Lăng Tâm Phi kích động nói. Cô bung ra, thót khỏi họ, nhưng ngay nói ra cửa thì cơ thể cô bay lên không trung, người cô được đặt xuống giường, cô tức giận trừng mắt người vừa cản cô, là anh ta, là người xúc phạm cô, cũng là người lấy đi sự trong sạch của cô.
-Cô đừng làm càn, mọi chuyện đã có người lo liệu.. _ Nam Cung Thần bá đạo lên tiếng
-Chủ nhân, có ngươi báo, Lăng Đồng tiên sinh không qua khỏi, chưa kịp phẩu thuật thì đã ra đi. _ Một người áo đen bước vào báo cáo.
-Anh nói gì? Ai? Anh nói gì vậy.. ba tôi.. không thể nào.. các người lừa tôi..._ Lăng Tâm Phi kích động lớn, cô vùng vẫy muốn thoát nhưng được Nam Cung Thần giữ rất chặt, vì kích động và thân thể chưa hồi phục hẵn, Lăng Tâm phi đã ngất đi. Mà bên bệnh viện Y, của pháp vừa tiếng quát lớn tiếng của Lăng Tâm y, tiếng khóc thê thảm của cô khiến ai cũng đau lòng theo. Theo điều tra của Ngôn Lôi cô đến bệnh viện, cô văng cho bác sĩ một sấp tiền lớn và kêu ông tiến hành phẩu thuật cho Lăng Đồng, bác sĩ sợ hãi làm theo, nhưng chưa kịp phẩu thuật cho ông thì Lăng Đồng lên cơn co giật, trước lúc ra đi ông có nhờ bác sĩ nhắn mấy câu cho con gái ông. Họ cũng đã thuật lại cho Lăng Tâm Y nghe.
Tại bệnh viện nơi Lăng Tâm Phi đang nằm nghỉ ngơi, vì bị kích động khi nghe lời nhắn thừ thuộc hạ của Nam Cung Thần, cô đã ngất đi, đến giờ cũng là ba ngày ba đêm.
-Con bé sao rồi?_ Lăng Tâm Y sau khi lo ma chay cho Lăng Đồng liền đếnn bênh việc xem tình hình của em gái.
-Vẫn chưa tỉnh, chuyện ba em, tôi rất tiếc.. _ Nam Cung Thần lên tiếng.
-Người tính như thế nào với con bé, người đừng tưởng rằng tôi sẽ tin những gì Ngôn Lôi nhắn lại, Tâm Phi là em gái tôi.. _ Lăng Tâm Y lạnh lùng lên tiếng.
-Tâm Ảnh, em đừng quên, em là thuộc hạ của tôi...
-Không, tôi không quên, nhưng nếu con bé bị người tổn thương, tôi là người sẽ giết chết người... _ Cô lên tiếng lạnh lùng, hâm dọa anh, thế nhưng Nam Cung THần cũng chỉ cười, Lăng Tâm Y khác với Lăng Tâm Phi, Tâm Y lạnh lùng tàn nhẫn, ý đã quyết sẽ không thay đổi, là người dám nghĩ dám làm. Tâm Phi quật cường, nhưng bên trong rất yếu đuối.
-Chủ nhân.. Lăng tiểu thư đã tỉnh. _ Hộ vệ của Nam Cung Thần thông báo.
-Em không vào sao?_ Nam Cung Thần lên tiếng hỏi khi thấy Lăng Tâm Y không hề muốn vào thăm em gái mình.
-Bây giờ không tiện, hãy giúp tôi chăm sóc cô ấy, còn chuyện của Lâm Y vân, người hãy giao lại cho tôi. _ Lăng Tâm Y vẫn thái độ kia lên tiếng, sau đó thì bước đi đầu cũng không quay lại.
-Các người là ai? Tôi đang ở đâu?_ Lăng Tâm Phi mơ màng, ngơ ngác nhìn xung quay, giọn g nói khàn khàn lên iếng hỏi.
-Tiểu thư? Cô biết cô là ai không?_ Bác sĩ nhíu mày nhìn kĩ, sau đó thì lên tiếng hỏi
-Tôi là ai? Tôi... tôi không biết... _ Lăng Tâm Phi lắc đầu, mày nhíu lại, có vẻ như rất khó khăn mà nhớ ra gì đó. Bác sĩ sau khi khám xong cho cô thì đưa ra kết luận, cô bị mất trí nhớ, còn khả năng có nhớ lại hay không là một chuyện khó nói, Điều này lại khiến cho Nam Cung Thần có lối suy nghĩ khác, trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhàng, anh nghĩ cũng tốt cho cô, cô sẽ không phải chịu đã kích gì khi nhớ lại, Nam Cung Thần lại có ý nghĩ muốn bảo bọc cô.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |