Cuộc gọi thần bí
← Ch.075 | Ch.077 → |
-" to see my guns fast or faster"!!
(để xem súng đạn nhanh hay tôi nhanh hơn)
Tên bắt cóc chưa kịp tiêu hoá những lời Bảo Ngọc nói thì hắn đã thấy vùng bụng bị một lực rất mạnh đánh vào truyền đến cơn đau đớn..
Hắn liền không nhịn được mà lùi lại ôm bụng rên lên, Bảo Ngọc liền nhân cơ hội đó nhanh chóng xoay người dơ chân đạp một cước đá khẩu súng tung lên trên cao, chân sau xoáy ngang hạ thêm một cước xuống đầu hắn khiến tên bắt cóc choáng váng.
Bảo Ngọc nhảy lên khỏi mặt đất dơ tay bắt lấy khẩu súng khi hắn đã bớt choáng váng thì đã thấy họng súng đen chỉa thẳng vào trán mình.
Mắt hắn trợn tròn đầy vẻ ngạc nhiên rồi chuyển sang sợ hãi, miệng há hốc chưa kịp thốt lên lời thì một tiếng súng vang lên:
"Pằng!!.."
Viên đạn đã găm vào ngay giữa mi tâm, trán hắn chảy xuống những dòng máu đỏ rực nhìn gương mặt lạnh lùng với đôi mắt vô cảm không có sự khoan nhượng, tha thứ hay thương tiếc chỉ là một ánh mắt sắc lạnh..
Hắn chết mà mắt vẫn mở to cả người ngã gục trên đất, Bảo Ngọc hừ lạnh ném khẩu súng xuống chợt cô thấy một bàn tay ấm nóng vòng qua eo cô ôm chặt cô vào lòng..
Đầu cô đụng vào lồng ngực cứng rắn nhưng ấm áp của Hàn Phong, miệng khẽ nhếch lên ánh mắt sắc lạnh, vô cảm đã biến mất gương mặt lại hiện lên vẻ đơn thuần, dịu dàng đáng yêu.
Bảo Ngọc khẽ mỉm cười giọng nói trong trẻo mang vài ý vui vẻ trêu:
-" người em rất bẩn nha!! toàn mùi máu tanh anh sẽ bị dính dơ đó.
Hàn Phong biết cô không sao lại còn nói chuyện trêu chọc anh vậy là khiến anh yên tâm rồi, khi nghe tin cô gặp nguy hiểm anh đã bỏ mặc đám người ngơ ngác kinh ngạc mà chạy ra ngoài dùng cách nhanh nhất để tìm ra cô, ..
Dù anh biết thực lực của cô như thế nào nhưng anh vẫn rất lo lắng, những cảm xúc này anh đã từng làm mất trước kia luôn nghĩ rằng nó sẽ không bao giờ quay lại cho đến hết cuộc đời nhưng điều không thể ngờ là anh đã gặp được cô, một bảo bối vô giá khiến anh bá đạo muốn giữ lấy cô cả đời.
Anh khẽ cười nhìn xuống con mèo nhỏ ngịch ngợm cất giọng trêu chọc lại cô:
- Nếu đã dơ rồi chi bằng chúng ta nhanh chóng trở về cùng tắm cho sạch..
Bảo Ngọc nghe Hàn Phong nói vậy liền đỏ mặt tay đánh một lực nhẹ vào ngực anh xấu hổ mắng:
- Anh.. xấu.. xa!! Sắc.. Lang
Hàn Phong bật cười lớn ôm cô gái nhỏ đang mắng giận tiến vào trong xe ô tô để lại những vẻ mặt ngạc nhiên của đám vệ sĩ áo đen, bọn họ ngày hôm nay quả thực đã nhận được hai chuyện kinh hách lớn.
Đầu tiên là về cô gái được thiếu chủ lo lắng, quan tâm ôm trong lòng có sức mạnh thật đáng sợ, không những các chiêu võ vừa chuẩn mà tốc độ lại vừa nhanh vừa có độ chính xác ở mức cao. Giống như thuộc Top vệ sĩ giỏi trong khu tập huấn của Mafia bên nước Ý, nơi đào tạo nữ vệ sĩ làm nhiệm vụ trên các nước của thế giới.
Nhưng bọn họ đều biết có rất nhiều loại con gái thích thiếu chủ nhưng ngài không để mắt tới bất cứ ai nên bọn họ đều rất tò mò và thắc mắc về cô gái đó hơn nữa điều họ kinh hách hơn là thiếu chủ nổi tiếng tàn nhẫn, .
Máu lạnh vô tình, dòng lãnh huyết trong cơ thể của ngài khiến người khác phải kính sợ nhưng không nghĩ ngài lại có thể dịu dàng, cười yêu thương với một cô gái thật bất ngờ đến khó tin.
Hàn Phong cầm khăn giấy ướt bên trong xe nhẹ nhàng lau đi những vệt máu đã khô không lâu trên tay cô, Bảo Ngọc im lặng để mặc anh lau
Cô ngồi ngắm nhìn nét mặt của anh quả thực là ông trời quá ưu ái anh, khi anh cúi xuống có thể nhìn thấy rõ lông mi dài cong với những sợi tóc bay bay rũ xuống, lại thêm gò má và cái mũi thẳng đẹp cùng đôi môi ngọt ngào khiến người ta mê say đắm đuối.
Hàn Phong ngẩng đầu thấy cô cứ chăm chú quan sát gương mặt anh, lại nhìn xuống bộ đồ cô đang mặc dính toàn là máu loang ra từng đám một, anh liền cởi chiếc áo vest ngoài khoác lên người cô, động tác quan tâm, ôn nhu này có lẽ chỉ có cô mới được hưởng đặc quyền lợi đó.
Bảo Ngọc nghiêng đầu tựa vào vai anh, cảm giác an toàn và tin tưởng từ anh dành cho cô khiến cô cảm thấy cuộc sống có Hàn Phong bên cạnh như vậy là đủ, ..
Nhắm đôi mắt chứa tia hạnh phúc lại miệng cô khẽ mỉm cười mấp máy môi:
-" Có anh thật tốt!!"
Một người nào đó khi nghe xong có hơi giật mình rồi lại cúi đầu nhìn về phía cô gái với ánh mắt tràn ngập niềm yêu thương và sự cưng chiều vô hạn, miệng anh khẽ nhếch lên:
-"Thật may mắn khi có em"!!
***diễn đàn lê quý đôn***
Xe đã về tới biệt thự, Hàn Phong quấn áo khoác lên người Bảo Ngọc ôm cô vào lòng đi vào bên trong đại sảnh, quản gia liền cúi đầu chào rồi nhanh chóng sai người hầu đưa cô đi tắm rửa thay trang phục đã bị dơ.
Đêm đến sau khi ăn bữa tối xong, Bảo Ngọc liền về phòng, cô nằm xem tivi vừa trưng bộ mặt ỉu xìu, buồn chán khi không thể giữ lời hứa học nấu ăn chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho anh..
Hàn Phong lắc đầu buồn cười với cô anh thật vui vẻ khi bên cạnh cô, cá tính hồn nhiên, đáng yêu pha chút thông minh lém lỉnh lại không kém phần nhạy bén khiến anh dễ dàng đáp ứng mọi yêu cầu của cô càng làm anh yêu cô và cưng chiều cô nhiều hơn.
Hàn Phong lấy tay vuốt ve mái tóc và xoa nhẹ gương mặt đẹp như búp bê khi ngủ của cô một cách hết sức dịu dàng khiến Bảo Ngọc như con mèo nhỏ mỉm cười cựa quậy chui rúc thêm vào lòng anh tìm tư thế thoải mái tiếp tục say giấc.
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh ban đêm, Hàn Phong nhẹ lách người ra khỏi giường cầm điện thoại đi ra ngoài ban công mới bắt máy một giọng nói trầm lãnh từ bên kia đầu giây truyền đến:
-" Đại Lễ Bầu Cử 10 năm 1 lần sẽ diễn ra trong một tháng sắp tới, con cũng lên chuẩn bị những điều cần thiết đi!! Đây là cơ hội hiếm có duy nhất dành cho con đấy hãy tận dụng!! Tạm biệt!!
Hàn Phong gật đầu đáp:
-" Vâng!! con hiểu rồi!! 2-3 ngày nữa con sẽ tới Nước Anh"..
Sắc mặt anh trở lên u ám lạnh lùng vô cảm sau khi cúp điện thoại, ánh mắt anh như loài ác quỷ trở lên đỏ rực chứa đựng sự hận thù khủng khiếp, giọng nói của Hàn Phong với âm thanh lạnh lẽo đầy sát khí vang lên trong đêm khuya:
- " Thời gian đã đến lúc tôi trả thù"!!
← Ch. 075 | Ch. 077 → |