Tầng hầm bí mật
← Ch.046 | Ch.048 → |
Hàn Phong vỗ nhẹ má Bảo Ngọc giúp cô tỉnh táo hơn, dần dần cảm thấy cơ thể đã không còn nặng nề,
Loại hoa anh túc này khi ngửi vào nhiều rất dễ gây ra cảm giác ảo tưởng mê man, cũng may là cô chỉ ngửi một chút nên chỉ thấy choáng váng đầu thôi.
Tiêu Dật tới gần chỗ Hàn Phong đang ngồi nhìn sắc mặt của Bảo Ngọc đã dần chuyển biến tốt anh lên tiếng:
-Phong"! Bên trong đã đưa người đi kiểm tra không có người nhưng lạ là có rất nhiều ma tuý, heroin, thuốc lắc.. Đều được đóng gói hết..
- Tiêu Dật"! Tôi thì nghĩ chắc chắn là có điều kì bí trong khu vực này, nếu như chúng bỏ trốn thì đã mang hết số ma tuý này đi rồi!!
Thử nghĩ mà xem ma tuý là con đường kiếm tiền của bọn chúng làm sao có thể bỏ lại dễ dàng như vậy??
Hàn Phong cảm thấy lời của Gia Huy có lý chỗ này nhất định có vấn đề, thấy Bảo Ngọc mở mắt ra anh nhẹ thở phào cười nói:
-" Ngọc nhi"! Em thấy thế nào rồi?? Đỡ hơn chưa??
Cô lắc đầu dựa vào anh từ từ đứng lên mỉm cười nhẹ:
- Phong!! Em không sao!! Khoẻ hơn rồi..
Gia Kiệt nhìn ngó xung quanh quan sát tình hình, Gia Huy đứng bên cạnh cười cất giọng trêu chọc:
-Chị dâu nhỏ đỡ hơn là tốt rồi"!
Em còn sợ chị không tỉnh anh Hàn Phong sẽ nổi điên đấy..
Bảo Ngọc cười cười cô ngẩng đầu bỗng ánh mắt cô vừa liếc qua căn nhà bên trong hình như có bóng người áo đen,
Cô kéo giật tay áo Hàn Phong nói khẽ:
- Phong"! Em vừa thấy trong nhà có người, anh nhìn xem..
Nghe Bảo Ngọc nói vậy, ánh mắt sắc lạnh của Hàn Phong loé lên tia cảnh giác, anh ôm cô đi về phía căn nhà.
Tất cả mọi người đều đứng nép người vô những bức tường ở gần cửa ra vào, khi nhìn vào trong quả nhiên có hai tên áo đen đang mang những gói heroin xếp gọn, rồi mọi người đều kinh ngạc khi thấy một bức tranh to chiều ngang 5m,
Chiều dài 3m tự động dịch chuyển hiện ra một thang máy người từ trong đó mang đồ bước ra..
Bảo Ngọc cảm thấy bọn người buôn ma tuý này che dấu chỗ sản xuất thật tài tình,
Chân cô đứng nãy giờ lên có chút mỏi nhẹ cử động gót giầy chạm vào một mảnh thuỷ tinh khiến nó vỡ vụn
Gây ra tiếng động khiến những tên áo đen trong nhà nghe thấy, bọn chúng quát lớn:
- Ai"!
Rồi chúng cầm súng từ từ bước ra cửa Hàn Phong ra hiệu cho Liệt Diễm hai người đứng nép sát bên hai cánh cửa..
Khi hai tên áo đen vừa bước một chân ra ngoài Hàn Phong xoay người nắm khẩu súng giật mạnh..
xoay tay đã lấy khẩu súng chỉa thẳng vào tim đối phương anh nhếch miệng cười lạnh,
Nụ cười của thần chết tìm đến:
- Đoàng"! đoàng"!
Hai tiếng súng cùng vang lên Bảo Ngọc có vẻ đã quen với tiếng súng nổ lên chỉ hơi giật mình,
Cô thật không ngờ hai người này hành động nhanh lẹ, giết chết đối phương trong tích tắc vài giây đồng hồ..
Cô vừa định quay sang nói chuyện với Tiêu Dật, chỉ thấy một tiếng xẹt,
Một bóng người lướt qua cô lộn nhào vào trong nhà lại nghe tiếng bụp- chíu vang lên từ súng giảm thanh..
Tên áo đen nấp trong góc cửa có ý định bắn lén Hàn Phong lăn ra chết,
Hàn Phong không hề biểu lộ sự kinh ngạc anh đã cảm thấy nguy hiểm cũng nhìn ra tên bắn lén,
Chỉ muốn giữ lại mạng hắn ta để biết chỗ khởi động dịch chuyển bức tranh vào thang máy xuống phía dưới
Nhưng là hắn tự tìm đường chết?? Nếu Tiêu Dật không ra tay thì anh cũng xử lý tên đó rồi..
Bước vào bên trong, mọi người đều đi đến chỗ bức tranh Liệt Diễm quan sát bức tranh trước mặt..
Là lão đại của mafia nhưng anh rất tài giỏi về mặt nghệ thuật cũng như nhìn ra chỗ khuyết điểm trong bức tranh..
Quả nhiên khi anh nhìn vào cánh đồng hoa lưu ly trắng liền cảm thấy nó rất sinh động,
Bàn tay anh nhẹ sờ lên bức tranh lướt qua những bông hoa trắng được vẽ rất tinh tế rồi
Chợt dừng lại ở một bông hoa trắng nhỏ nhưng rất tinh sảo.
Anh nhếch miệng cười ấn tay xuống một cánh hoa tức thì bức tranh dịch chuyển thang máy mở ra..
Tất cả mọi người đều lộ ra tia tán thưởng, Hàn Phong ôm Bảo Ngọc bước vào,
Theo sau là Gia Huy, Gia Kiệt kế tiếp là Tiêu Dật, Liệt Diễm cuối cùng là những sát thủ..
Thang máy từ từ đi xuống..
Hàn Phong lạnh lùng giao phó công việc anh bây giờ như thần chết từ địa ngục đi lên, sát khí toả ra đáng sợ:
-" Khi xuống thì phải lập tức nổ súng rồi nhanh chóng tìm chỗ nấp bắn chính xác mục tiêu lên nhớ những gì tôi đã nói"..
Hàn Phong vừa dứt lời thì chỉ nghe tiếng "tinh.. tinh" cánh cửa thang máy từ từ mở ra..
← Ch. 046 | Ch. 048 → |