Chôn vùi haythoát hiểm
← Ch.057 | Ch.059 → |
Bảo Ngọc cố gắng chấn áp sự sợ hãi trong lòng và run rẩy của cơ thể, lúc này cô phải thật bình tĩnh..
Hít một hơi dài lấy lại tinh thần, 25 giây là thời gian quá ít phải suy nghĩ thật nhanh cô không thể chờ chết trong đây được..
Dù gì cũng đã đứng trước tử thần 2 lần rồi thêm lần thứ 3 thì cũng chẳng nhằm nhò gì..
Cô cảm thấy Hàn Phong, Liệt Diễm, Tiêu Dật và Gia Huy, Gia Kiệt cùng với Lãnh Ngạo đều có một mối liên kết với nhau..
Tuy nhìn bề ngoài tính cách mỗi người khác nhau, cũng chẳng ai thể hiện cảm xúc..
nhưng cô biết họ có thứ tình cảm vượt qua cả dòng máu ruột thịt..
Họ vào sinh ra tử cùng nhau, chiến đấu và dùng mạng sống để bảo vệ nhau..
Cô ở bên cạnh Hàn Phong một thời gian chưa lâu nhưng tiếp xúc qua những người bên cạnh anh,
Cô đã hiểu rõ hơn về mỗi người và biết rằng họ rất sùng bái và kính trọng anh..
Hàn Phong bình thường nhìn anh có vẻ lạnh lùng với anh em Gia Huy, Gia Kiệt và 3 người kia, nhưng cô biết sâu trong lòng anh vẫn luôn quan tâm xem họ như gia đình của mình..
Càng ở bên cạnh anh lâu, biết thêm nhiều điều thuộc về anh cô lại càng yêu anh hơn và cũng yêu quý những người bên cạnh anh..
Tình yêu là thứ kì diệu, nhiều lúc cô nghĩ mình đang mơ môt giấc mơ đẹp..
Cô thật sự không ngờ mình sẽ yêu anh chỉ trong vào ngày, cô đã từng nghĩ là có thể do chưa yêu ai, chưa va chạm với tình yêu lên dễ động lòng..
Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng biến mất khi cô dùng thân đỡ đạn cho anh, làm nũng với anh..
, vui vẻ cười đùa cho anh chăm sóc lúc bị thương thì lúc đó cô mới hiểu rằng cô đã yêu anh.
Cô không quan tâm việc anh và cô ai yêu đối phương nhiều hơn hay là yêu quá nhanh..
Cô tin thời gian sẽ chứng minh tình yêu của hai người.
Cho nên cô phải ra khỏi nơi đây..
cô muốn hoàn thành khoá huấn luyện để đi gặp anh,
Muốn nhìn thấy anh tỉnh lại.. cô nhớ nhớ anh rất nhiều..
Nước mắt tí tách rơi, bàn tay run run khẽ bấm chữ trên bảng điện tử: P-D-N-D-K-H
Cô nhớ không lầm thì Tiêu Dật từng đọc thứ tự bậc của cả sáu người họ,
Cho những thuộc hạ thân tín của Liệt Diễm lúc chuẩn bị đi tới hang ổ của tên trùm ma tuý Jeand..
Để các thuộc hạ mafia hiểu rõ ai là người đứng đầu và có quyền ra lệnh cho mọi hành động..
Tuy đoán vậy nhưng cô không thể chắc chắn là sẽ đúng, bấm một chữ là cô lại cảm thấy có một tảng đè xuống vai..
Đến khi bấm hết 6 chữ mà không hề có dấu hiệu phát nổ cô mới thở hắt ra một hơi tắc nghẽn trong cổ họng..
Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng kết thúc như vậy, bảng điền tử nhấp nháy còn lại 15giây..
Bảo Ngọc dường như moi hết não ra để tìm xem có ai đã từng nhắc cho cô nghe về những việc có liên quan tới số không??
Nhưng dù có cố nhớ thì cũng là vô vọng bởi vì cô ít khi hỏi đến chuyện làm ăn và kinh doanh của Hàn Phong chỉ khi anh kể hoặc bọn Tiêu Dật nói thì cô lắng nghe thôi..
Bên ngoài Elen đã không thể chờ đợi thêm được khi đồng hồ đã chỉ còn 11giây..
Cô cầm hai chiếc đồng hồ cỡ lớn hơn so với loại đồng hồ mà thuộc hạ của Hàn Phong dùng khi phá cửa sắt nhà kho..
(Nếu ai ko nhớ có thể xem lại chương 11^^)
Đặt ở hai bên góc cánh cửa lớn phủ lớp kim loại bạc, chiếc đồng hồ này có chức năng phát nổ sau 8giây, phạm vi ảnh hưởng là 100m..
nhưng nó có đặc điểm là toàn bộ sức nổ đều dội về phía trước những người ở đằng sau đều sẽ không bị thương dù chỉ một chút..
Bảo Ngọc nhắm mắt lại, tim cô đập loạn xạ nó không còn theo nhịp điệu nữa.. đây là giây phút quyến định mạng sống của cô.
Đồng hồ trên bảng điện tử bắt đầu đếm ngược 10 giây..
Tít.. -2
8giây-7
... 6giây-1
Tít.. tít.. 3giây.. -1
Bùm.. ầm.. ầm!!!""
← Ch. 057 | Ch. 059 → |