Xin Học Bắn Súng
← Ch.029 | Ch.031 → |
Bảo Ngọc chưa kịp mở miệng xin học bắn súng mà anh đã từ chối gương mặt xụ xuống..
Bỏ khẩu súng cất vào chỗ cũ.. Cô ôm cánh tay Hàn Phong làm nũng cất giọng năn nỉ:
-Hàn Phong"!cho em học đi mà"!chỉ dạy một chút xíu về bắn súng thôi.. cho em học nha!!
Hàn Phong cău mày hừ lạnh nói:
-Anh đã nói rồi"!Không là không.. em làm cách gì cũng vô dụng..
Nghe Hàn Phong nhất quyết không cho cô học..
Bảo Ngọc liền giả bộ giận dỗi mắt rưng rưng cố nặn ra một giọt nước mắt cất giọng buồn thiu:
-Hic... người ta chỉ muốn học để phòng thân những lúc gặp nguy hiểm thôi mà...
Hàn Phong nhìn cô đang tủi thân thở dài nói:
- không phải anh không muốn cho em học mà bởi vì học bắn súng rất cực khổ, phải luyện tập chăm chỉ, còn dễ bị thương.. em có chịu được không??
Bảo ngọc thấy anh có vẻ thoả hiệp liền ngồi thẳng dậy gật đầu nói:
-em chịu được"!chỉ cần Hàn Phong dạy em sẽ cố gắng học thật tốt..
Kéo cô vào trong lòng anh nhẹ cất giọng cưng chiều:
-Mèo nhỏ không cần phải cố gắng..
Anh có đủ sức để bảo vệ em.
Điều anh cần là bảo bối của anh được vui vẻ, hiểu chưa??
Bảo ngọc cảm thấy hốc mũi cay cay cô ôm chặt Hàn Phong nở nụ cười ngọt ngào đáp:
-Ân.. người ta hiểu rồi"!anh nói làm em cảm động sắp khóc rồi luôn nè"!
Hàn Phong nhéo nhẹ má cô sủng nịnh nói:
-Em thật ngốc"!Chỉ nói có vậy thôi mà đã làm em cảm động, mèo nhỏ của anh dễ thoả mãn vậy sao??
Bảo Ngọc ngẩng đầu vòng tay ôm cổ Hàn Phong hôn lên môi anh phát ra một tiếng:
""... Chụt♥"!!
Cô Nháy mắt tinh nghịch nói:
-Đúng... Nga. !!..
Chỉ cần lời anh nói em đều cảm thấy thoả mãn và cảm động vì Hàn Phong đối với em là tốt nhất!!
Ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy tình yêu nồng ấm..
Bầu không khí trên xe đang rất ngọt ngào thì một giọng nói xen ngang phá vỡ:
-Hai người xem tôi là cái bóng đèn à"!đừng có anh anh em em nữa nghe mà nổi da gà!
Bảo Ngọc liếc xéo Tiêu Dật châm chọc nói:
-Anh không có ai lên ghen tỵ chứ gì!!mà tôi thấy ẻo lả như anh chắc không ai thèm.."!
Tiêu Dật tức đến nghiến răng kèn kẹt nói:
-Cô gái nhỏ!.. Cô.. được lắm!!
Bảo Ngọc lè lưõi trêu ngươi Hàn phong mỉm cười nói:
-Em đừng chọc nữa"!cậu ta mà nổi giận sẽ cắn người đó"!
Tiêu Dật gương mặt u ám lên tiếng:
-Tôi chịu thua.."!Tôi nói không lại một đôi yêu nghiệt như các người..
Chiếc Ferarii tiến vào căn biệt thự Hàn gia, ..
Một đoàn vệ sĩ cùng người hầu và Lão quản gia cúi đầu nói:
-Thiếu chủ"!Ngài đã về"!!
Hàn Phong gật đầu phất tay nói:
-Được rồi"!các người mau đi làm việc của mình đi""..
Lão quản gia ông hãy chuẩn bị phòng cho cậu ta..
Vừa nói anh vừa chỉ vào Tiêu Dật đang đứng đó.. Bảo ngọc đang tính đi vô nhà nghỉ ngơi..
bỗng cô thấy xa xa ở gần cổng chính biệt thự có một hộp quà màu đỏ được trang trí bên ngoài rất đẹp..
Cô liền chạy ra ôm hộp quà lên tò mò nhìn ngắm..
bàn tay chạm vào nắp hộp tính mở ra..
Một giọng hét lớn vang lên:
- Dừng lại"!.. đứng im đó"! cô không được mở nó ra.. !!..
← Ch. 029 | Ch. 031 → |