Bắt đầu lo lắng
← Ch.015 | Ch.017 → |
Trời đã sáng, ánh nắng mặt trời vàng óng chiếu rọi khắp trong căn biệt thự Hàn Gia.. giống như một thiên đường màu trắng tuyệt đẹp.
Trên những cánh cây cao xung quanh biệt thự, những chú chim non ríu ra ríu rít hót không ngừng..
Nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại tăng thêm một loại cảm giác mát mẻ, yên bình..
Giống như mọi ngày Hàn Phong nghe chuông báo thức tỉnh dậy.
rửa mặt mũi xong, đi ra nhìn thấy mèo nhỏ chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại thì bắt đầu lo lắng...
Anh vội đi xuống gọi lão quản gia nói:
-Ông hãy gọi viện trưởng của bệnh viện Hoàng gia đến đây cho tôi..
(Hoàng gia là bệnh viện thuộc tập đoàn Hàn Thị quy tụ các bác sĩ giỏi nhất nước, nhân tài y học đều được đào tạo tại đây)
-Dạ"!Thiếu Chủ" Quản gia lập tức cung kính lui xuống..
Không bao lâu sau lão liền dẫn một vị bác sĩ già hơn 60t đi tới phòng ngủ riêng đưa ông ta đến trước mặt anh...
Hàn Phong trên dưới quan sát hỏi:
-Ông là viện trưởng của bệnh viện hoàng gia??
-Vâng"!Thưa ngài.. Ông lão liền trả lời..
Hàn phong không hỏi thêm điều gì nữa chỉ vào Bảo Ngọc nằm trên giường cất giọng lạnh nhạt ra lệnh:
-Kiểm tra cho cô ấy"!Tại sao??vẫn chưa tỉnh lại?
Ông ta gật đầu đi tới kiểm tra nhìn cô gái có gương mặt thanh tú, làn da trắng nõn, môi đỏ hồng.. ông thầm suy nghĩ:
Người đàn ông này trên người toả ra sát khí, máu lạnh vô tình
Không ngờ chỉ một cô gái nhỏ này mà khiến anh ta quan tâm thật đáng kinh ngạc..
Không suy nghĩ nhiều thêm ông tâp trung vào công việc..
Kiểm tra xong viện trưởng đi ra thận trọng trả lời:
-Hàn tiên sinh, thương thế tiểu thư không còn đáng ngại, về phần tại sao?bây giờ vẫn còn bất tỉnh là bởi vì bị chút kinh sợ.
Hơn nữa lần này sử dụng thuốc tê gây mê mới sáng chế nâng cao hiệu quả trị liệu khiến cho bệnh nhân giảm bớt khổ sở..
Hàn phong dùng ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm lão không thả.. chỉ là sau khi nghe ông ta nói, sắc mặt hơi chuyển biến tốt.
Ngay sau đó anh liền lạnh lùng nói:
-Nếu cô ẩy không sao"!ông có thể đi về rồi..
Khi nghe Hàn Phong có ý đuổi khách:"
-Lão quản gia vội mời viện trưởng đưa đi ra ngoài..
← Ch. 015 | Ch. 017 → |