Nhận Nuôi Mèo Nhỏ
← Ch.004 | Ch.006 → |
Buổi chiều cô trở về khu nhà trọ, cô ngạc nhiên khi thấy đồ đạc của mình ở ngoài cửa phòng.
Bà chủ nhà thấy cô về liền gọi:-"Bảo Ngọc.. cô về rồi à!!
Cô lên tiếng:
- Dạ!!" Bác sao??đồ đạc của cháu lại ở bên ngoài.. !!
Cô đã về thì tôi nói luôn:
-Tháng này cô chưa trả tiền nên tôi lấy lại phòng cô mau dọn đồ đạc đi đi.. !!
cô lên tiếng năn nỉ:
-Bác cho cháu ở lại tháng sau cháu lấy lương cháu sẽ trả hết.
Bà chủ không có ý định cho cô ở lại lên cao giọng nói:
-cô mau đi đi để tôi còn cho người khác thuê!!
Rồi bà ta bỏ đi luôn..
Thượng Hải ban đêm thật là phồn hoa. Cơn mưa lớn khiến người đi qua lại thưa thớt.
Một chiếc xe đen sang trọng lướt nhanh trên đường phố bất chợt người đàn ông trong xe cất tiếng nói:
.."!Dừng xe lại!"...
Bên ven đường một cô gái đang đứng trong mưa nhìn rất quen.
Anh mở cửa kiếng xe và nhận ra là con mèo nhỏ buổi sáng nay.
Mở cửa xe anh bước lại gần thì nghe thấy cô than thở:
-Cả ông trời cũng muốn bắt nạt con sao??công việc thì mất, bị đuổi khỏi nhà trọ!!!
Trời thì đổ mưa.. a.. cô thật là xui xẻo mà...
Cô ngồi sụp xuống đất thì một giọng nói vang lên:
-Mèo nhỏ sao cô lại thê thảm thế này!!"
Ngước nhìn lên là tên khiến cô bị đuổi việc sáng ngày hôm nay...
Bao nhiêu uất ức cùng tức giận cô đứng dậy nhào vô người anh hét lớn:
- Tại ai mà tôi bị đuổi việc, bị đuổi khỏi phòng trọ đồ đáng ghét!!"
Cô đánh vào ngực anh và khóc lớn khiến anh cau mày.
Chạm vào người cô anh giật mình vì cô rất nóng hình như đang bị sốt.
Anh vội bế cô lên, đang khóc thì bị anh bế cô hét ầm:
-Tên khốn kiếp, anh tính mang tôi đi đâu??
.. Á.. mau thả tôi ra.. !!
Anh tức giận quát:
-Cô mà còn hét nữa tôi sẽ quẳng cô xuống dưới.."!
Cô sợ hãi vội im lặng ôm chặt cổ anh, nép mình vào lồng ngực anh.
Cảm giác ấm áp từ người anh mang mùi hương nam tính dễ chịu khiến cô bớt run rẩy vì lạnh...
Cô mệt mỏi, cảm giác buồn ngủ kéo đến đôi mắt lim dim dần dần thiếp đi trong ngực anh.
Cúi nhìn mèo nhỏ đã ngủ yên, ánh mắt anh hiện lên ý cười. Miệng nhếch lên thì thầm vào tai cô:
-"Mèo nhỏ từ giờ tôi sẽ nhận nuôi em. Em phải theo tôi đến hết đời"!!..
Trong cơn mê man cô nghe có người nói chuyện với cô.
Nghe không rõ nên cô đành lên tiếng ậm ừ cho qua mà đâu ngờ lời nói đó là định ước dây dưa cả đời với nam nhân này.
Ngồi vào xe, cả 2 người đều ướt hết.. anh lạnh lùng nói:
-Về biệt thự chính Hàn gia.."!!
Chiếc xe nhanh chóng lướt nhanh trong màn đêm u tối cùng tiếng mưa tí tách rơi..
← Ch. 004 | Ch. 006 → |