Chàng trai kiêu ngạo
← Ch.147 | Ch.149 → |
Editor: Táo đỏ phố núi
Lúc Nhiếp Tử Phong tựa vào trên vai của cô khốc, Nhiếp Tử Vũ rất muốn nói chuyện mình đang mang thai với anh, nhưng mỗi khi cô định mở miệng thì lại nghe thấy tiếng khóc của anh, cho nên tất cả những lời định nói ra lại nuốt vào trong miệng.
Bên tai, tiếng khóc nức nở của anh vẫn không dứt; trong lòng, cũng quặn thắt lại vì anh.
Cuối cùng Nhiếp Tử Vũ vẫn quyết định, chờ tất cả chuyện này kết thúc thì lại nói với anh...
....
Ở ngoại ô thành phố Đài Bắc, nghĩa trang Thiên Đường, kế núi gần sông, quang cảnh thanh tĩnh. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Mây đen u ám, không khí trong nghĩa trang rất trang nghiêm, mưa bụi bay lất phất xuống, chạm vào lá cây tạo thành những tiếng lạch tạch, khiến cho bầu không khí đang yên ắng càng trở nên đau buồn hơn.
Một bia mộ mới tinh, ở trước đó có vài người thân và bạn bè đang đứng, bọn họ đều cúi đầu mặc niệm tạm biệt người đã từng là truyền kỳ trong giới kinh doanh được khắc trên bia mộ.
Trong đó, Nhiếp Tử Vũ mặc một bộ âu phục màu đen tới đầu gối, khiến cho da thịt trắng tinh của cô hiện lên rất chói mắt, cô giơ cao cây dù lên che chở ở bên cạnh của Nhiếp Tử Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đau thương.
Cô biết mấy ngày nay anh vì xử lý hậu sự cho ba Nhiếp mà không được nghỉ ngơi chút nào, cũng không được ăn một bữa cơm cho tử tế. Nhìn bộ dạng chán chường và cô đơn của anh, cô cảm thấy đau khổ mà không nói nên lời đồng thời cũng cảm thấy thật thất bại, bởi vì cô không thể làm giảm bớt sự đau thương trong lòng của anh.
Mưa phùn vẫn không ngừng rơi, bay nghiêng tới khiến cho quần áo của anh bị ướt. Không để ý là mình cũng đã bị mưa làm cho ướt nhẹp, Nhiếp Tử Vũ nghiêng ô sang bên cạnh một chút để che cho anh.
"Các người hãy trở về đi." Mẹ Nhiếp mở đầu nói rất nhỏ, vẻ mặt không biết đang vui hay buồn.
Vừa nghe thấy, mọi người gật gật đầu an ủi mấy câu, sau đó liền xoay người rời đi. Chỉ một lát sau, chỉ còn lại có ba người Nhiếp Tử Phong.
Mẹ Nhiếp dùng ánh mắt có tơ máu nhìn xem xét một lượt, sau đó khẽ nhìn qua hai người bọn họ, cánh môi hơi nhấc lên nói: "Tử Vũ, con trở về trước đi."
"Con..." Bị chỉ tên cả người Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, dùng ánh mắt đau khổ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của mẹ Nhiếp. Cô muốn mở miệng nói muốn ở lại cùng với bọn họ, nhưng mà không chờ cô kịp mở miệng, một câu kế tiếp đã khiến cô rơi vào địa ngục.
"Trở về đi." Người nói chuyện là Nhiếp Tử Phong khiến cho Nhiếp Tử Vũ ngẩn người ra. die, n; da. nlze. qu; ydo /nn.
Chỉ thấy anh từ từ quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, rồi nói" "Trời đang mưa, em không nên đứng dầm mưa quá lâu, trở về đi."
Nghe thấy giọng điệu của anh rất kiên định, sống mũi của Nhiếp Tử Vũ chua xót.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, cô không còn cảm giác bọn họ là người yêu nữa, giữa bọn họ có một khoảng cách vô hình ngăn cản, khiến cho bọn họ không thể đi tới, cũng không thể khôi phục lại sự thân thiết như trước đây.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ cong cong khóe môi lên.
Cũng đúng thôi, cho dù tình cảm có sâu đậm hơn đi nữa, thì cô cũng không mang dòng máu nhà họ Nhiếp, cũng không phải thực sự là người nhà họ Nhiếp.
"Được." Cô cười nhợt nhạt, nụ cười như hồ nước mùa thu, dịu dàng ở bên ngoài, lạnh lẽo ở bên trong. Nhưng mà vào khoảnh khắc cô xoay người đi kia, cô đã nhét chiếc ô vào trong tay của anh, khi anh nhìn với ánh mắt kinh ngạc cô chỉ nói: "Hãy bảo trọng."
Sau đó xoay người chạy đi.
Tháng tám, mặc dù là mưa phùn lất phất, nhưng mà nước mưa ngấm vào cơ thể mỏng manh của cô vẫn khiến cô nổi một lớp da gà. Mắc mưa, cả người của Nhiếp Tử Vũ ướt đẫm, hai tay của cô ôm lấy ngực, vất vả lắm mới đi xuống tới xe ở chân núi. Mặc dù ngồi trong xe rất ấm áo, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nhớ mong tới người đàn ông đang ở trên nghĩa trang...
※
Trở lại nhà họ Nhiếp, Nhiếp Tử Vũ vẫn bị bệnh, tùy tiện uống vài hớp cháo sau đó uống thuốc rồi vội vã lên giường nghỉ ngơi. Nửa đêm, trong lúc nửa mê nửa tỉnh cô có cảm giác hình như có một bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô, sau đó kéo cô vào một vòng tay ấm áp, nhưng mà ngày hôm sau tỉnh lại, thì lại không hề thấy có bóng dáng nào khác ở trên giường.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chỉ chớp mắt một cái đã tới ngày cuối cùng của tháng tám.
Sau giữa trưa rảnh rỗi, ánh mắt trời chiếu thẳng trên những cành cây tươi xanh ở trên đầu, khúc xạ thành những tia sáng dịu dàng, không khí vẫn có chút oi bức không có chút gió nào. die, n; da. nlze. qu; ydo /nn.
Nhiếp Tử Vũ rảnh rỗi đi dạo đá đá những hòn đá nhỏ rải ở trên con đường nhỏ, nhìn những đoá hoa nở rộ ở hai bên đường, nhưng lại không có chút thư thả nào, mà ngược lại trong lòng rối rắm không biết làm sao.
Cô nên làm sao bây giờ... Cô nhấc chân đi lại chiếc ghế dài bên ao, rồi ngồi xuống.
Trong ao, cánh hoa tuyết trắng nổi bật trên mặt nước xanh biếc, nhìn rất xinh đẹp, mấy con cá nhỏ thì đang chơi đùa ở dưới tán lá, một bức tranh phong cảnh rất đẹp mắt. Nhưng mà đối mặt với cảnh tượng tuyệt vời như vậy, Nhiếp Tử Vũ ngoại trừ thở dài thì cũng chỉ biết thở dài.
Trên trán, cặp chân mày nhíu chặt lại, đôi mắt trong suốt kia không có chút vui vẻ nào, hơn nữa sắc mặt u ám, cô thất thần nhìn vào trong ao, mạch suy nghĩ cũng bay xa.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nhưng mà cô lại không thể mở miệng nói với anh chuyện mình đã mang thai. Thứ nhất là không tìm được thời gian nào thích hợp, thứ hai là mấy ngày nay anh bận tối mày tối mặt, thường xuyên đi sớm về muộn, cô căn bản không hề nhìn thấy mặt anh.
Làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ ưu thương. Ánh mắt trời sáng chói xuyên qua cành lá chiếu vào gò má của cô, mỗi góc cạnh giống như một tác phẩm tuyệt đẹp của một hoạ sĩ bậc thầy, đẹp động lòng người.
"Quên đi." Đột nhiên, Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu với vẻ mặt kiên định. Cô móc chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, định bấm một dãy số, miệng lẩm bẩm nói: "Anh không có thời gian tìm mình, vậy thì mình đi tìm anh!" Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói, cũng chỉ là một câu nói thôi cũng không mất bao nhiêu thời gian của anh.
Bấm xong dãy số đang định bấm nút gọi, thì đột nhiên vai của cô bị một người vỗ một cái thật mạnh, không hề biết trước nên tay của Nhiếp Tử vũ run lên, một giây sau thì nghe thấy một tiếng "tủm", trong tay trống không.
Ôi không, di động của tôi! leê quý d0n9.
Nhiếp Tử Vũ đứng bật dậy, nhìn về phía từng gợn sóng đang không ngừng lan ra, kêu lên ở trong lòng. Nhưng mà lúc cô còn đang tiếc nuối cho chiếc điện thoại di động của mình, vậy mà lại có một giọng nói đáng đánh đòn vang lên ở phía sau.
OMG, thật sự là một cô gái hậu đậu."
Vừa nghe, lửa giận của Nhiếp Tử Vũ bắt đầu bùng lên. Cô phẫn nộ quay đầu nhìn về phía người mới tới, một giây sau liền ngây ngẩn người ra.
Đó là một chàng trai có bộ dạng rất ăn chơi, đầu tóc nhuộm highlight màu lam, để lộ ra khuôn mặt rất đẹp trai, mày sắc như kiếm, mắt sáng như sao, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, nguyên nhân khiến Nhiếp Tử Vũn ngơ ngẩn không phải là vì vẻ bề ngoài rất xuất sắc của cậu ta, mà là khoé miệng của cậu ta hiện lên vẻ chế nhạo.
"Anh... Anh là ai vậy, dựa vào cái gì mà mắng tôi hậu đậu!" Một cơn tức giận bùng cháy lên ở trong lòng, Nhiếp Tử Vũ cắn răng trừng mắt lên tức giận nhìn cậu ta, sắc mặt khó coi vô cùng. Cũng quên không suy nghĩ tới chuyện cậu ta là người ở đâu xuất hiện ra đây.
Chàng trai kia cũng không vì sự phẫn nộ của cô mà thay đổi sắc mặt, trái lại còn nhướn mày cười nói: "À, cô làm rơi điện thoại di động xuống dưới ao không phải là hậu đậu sao?" Thật sự là một cô bé rất thú vị! leê quý d0n9.
"Đó là do đột nhiên anh vỗ vai tôi!" Nhiếp Tử Vũ tức chết."Còn anh nữa, cậu định làm như thế nào! Mau đền điện thoại di động cho tôi!" Chiếc điện thoại này cô mới mua không lâu thôi đó!
Chàng trai khẽ nhún vai một cái, rồi thốt ra mấy chữ: "Dựa vào cái gì chứ."
← Ch. 147 | Ch. 149 → |