Ánh mắt quyết liệt
← Ch.031 | Ch.033 → |
Những lời này của Nhiếp Tử Vũ làm cho mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, ngoại trừ Quan Duyệt vui mừng thì những người còn lại đều ngẩn người, trợn mắt há mồm, trừng to mắt. Mà trong đó, sắc mặt Nhiếp Tử Phong lại càng khó coi nhất.
Đồng tử co rút kịch liệt, vầng trán sáng bóng nổi đầy gân xanh, lúc này Nhiếp Tử Phong không còn nhịn được nữa, "ầm" một tiếng, hắn đập nát chiếc ly, lạnh nhạt nói:
- Anh không cho phép!
Dứt lời, ánh mắt mọi người liền chuyển qua tập trung vào hắn, chỉ trừ Nhiếp Tử Vũ.
Nhiếp Tử Vũ cũng không thèm để ý đến cơn giận của Nhiếp Tử Phong, cô nhìn thẳng vào Nhiếp phụ, Nhiếp mẫu đang ngạc nhiên, nói:
- Từ giờ đến kỳ thi cuối kỳ chỉ còn không tới 10 ngày cho nên con muốn dọn đến gần trường học.
- Không được!
Sự không chú ý của cô cũng không làm cho Nhiếp Tử Phong bỏ qua, hắn lạnh lùng gắt gao nhìn cô, Nhiếp Tử Phong kiên quyết cự tuyệt:
- Trước đây em ở nhà ôn thi thì kết quả cũng rất khá rồi mà, nếu như chỉ vì muốn tự học thì anh có thể mời gia sư đến nhà, em không cần thiết phải dọn ra ngoài.
Nghĩ đến việc sau khi cô dọn ra khỏi nhà thì khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, hắn tức giận vô cùng, hoàn toàn không chú ý đến việc phản ứng của bản thân đã vượt quá mức phản ứng của một người anh trai nên có.
Ánh mắt Nhiếp phụ Nhiếp mẫu từ Nhiếp Tử Phong chuyển qua Nhiếp Tử Vũ, gật đầu tỏ vẻ không tán thành.
- Đúng vậy Vũ Vũ, nếu như bởi vì thành tích thì con có thể không cần lo lắng, ba mẹ hoàn toàn tin tưởng con. Hơn nữa một mình con ở bên ngoài chúng ta cũng không yên tâm.
Nói như thế nào thì bọn họ nhất định cũng không đồng ý quyết định của cô.
Nghe thấy bọn họ bác bỏ, lòng Nhiếp Tử Vũ đột nhiên trầm xuống.
Lãnh Duy Biệt ở bên cạnh thấy dáng điệu cô càng lúc càng vô thần, lòng ngực căng cứng, không kiềm nén nổi bèn mở miệng:
- Để cho Vũ Vũ dọn đến nhà con đi, mỗi tối con sẽ đưa Vũ Vũ đến lớp tự học, như vậy có được không ạ?
Hắn lấy nhân cách của mình ra bảo đảm.
Quả nhiên, khi hắn nói những lời này ra thì Nhiếp phụ và Nhiếp mẫu liền do dự.
Thấy dáng vẻ ba mẹ chần chờ, Nhiếp Tử Phong cau mày, ngũ quan tuấn lãng giăng đầy sự tức giận, u ám, hai tay bất giác nắm chặt thành quyền.
Đang lúc mọi người bất đồng ý kiến, Nhiếp mẫu chần chờ một lúc thì sau đó chậm rãi nói:
- Để cho chúng ta suy nghĩ một đêm đi!
Một bữa ăn tối thịnh soạn nhưng mọi người lại không có hứng thú thưởng thức. Kết thúc bữa ăn đầy mùi khói súng, Nhiếp Tử Vũ mượn cớ đi lên lầu, những người còn lại thì ở phòng khách ăn điểm tâm ngọt.
Nhiếp Tử Vũ mất mười lăm phút tắm rửa, khi cô mặc áo choàng tắm bước ra ngoài, tay cầm khăn lau tóc còn ướt, đến lúc nhìn thấy một bóng dáng cao to đứng nghiêm nghị ở cửa phòng thì ngớ ra, khăn lông trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Nuốt nước miếng, cô cố ổn định trái tim đang đập loạn của mình lại, cố gắng thật bình tĩnh, nói:
- Anh tới đây làm gì?
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong đang ngây người suy nghĩ lập tức quay lại nhìn cô.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn nhìn Nhiếp Tử Vũ chằm chằm, nhìn đến mức mặt cô phải đỏ bừng cả lên mới thôi, tiếp đó là dáng dấp cùng với đôi chân dài miên man của cô làm cho cổ họng hắn cháy khô, đáy mắt gần như thiêu đốt mọi thứ.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm mình khiến cho Nhiếp Tử Vũ dần mất tự nhiên, cô kéo cổ áo che kín người, nhắc lại lần nữa:
- Anh tới phòng em làm gì?
← Ch. 031 | Ch. 033 → |