Vay nóng Tinvay

Truyện:Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi - Chương 085

Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi
Trọn bộ 156 chương
Chương 085
Thư mời
0.00
(0 votes)


Chương (1-156)

Siêu sale Shopee


Nhóc con thần sắc ngưng trọng, lén lén lút lút chui vào trong phòng, đôi mắt đen láy trong veo như nước nhìn bốn phía chung quanh, không phát hiện ra điều gì khác thường mới vươn cái tay nhỏ bé ra ngoài cửa ngoắc một cái.

Rất nhanh sau, một đứa nhỏ khắc mặc áo trắng tóc đen mắt đen học theo Đoan Mộc Ngưng lén lút chui vào.

"Tiểu Ngưng, này..... Này không tốt lắm đâu...."

"Có gì đâu chứ, hai người bọn họ thì tha thì thầm không nói cho chúng ta biết, chúng ta đương nhiên là phải nghe lén." Hai mắt chớp chớp, sau đó áp sát tới Mộ Niệm Hựu: "Tiểu Niệm Niệm, ta nói cho ngươi biết nga, ba ba và phụ hoàng của ta trước kia cũng thường trốn ở trong phòng lặng lẽ nói chuyện với nhau lắm nga...."

"A...." Bị đôi mắt chớp chớp của Đoan Mộc Ngưng dọa, Mộ Niệm Hựu khinh hô một tiếng, nhưng đứa nhỏ ôn nhuận này cũng rất là chú ý tới cái lời Đoan Mộc Ngưng vừa nói: "Cái kia.... Phụ hoàng của Tiểu Ngưng là cái gì?"

Cũng giống như Đoan Mộc Ngưng đến từ hiện thế, hơn nữa lại là đồng học, Đoan Mộc gia lại là danh gia trong số danh gia, nghe đồn Đoan Mộc Thanh Tôn là ngươi cực kỳ yêu thương vợ, nhưng chưa từng công khai lộ diện, vì vậy khiến không ít phóng viên lăm le bới móc, bất quá đều là muối bỏ biển.

"Phụ hoàng là ngươi sinh ra ta a." Đoan Mộc Ngưng thấy Mộ Niệm Hựu tò mò, nói thẳng không giấu giếm.

"Mẹ của ngươi?"

"Ân......"Mặt nhăn mày nhíu, Đoan Mộc Ngưng vẫn ngập ngừng gật đầu.

Phụ hoàng đâu phải là nữ, cái danh từ "mẹ" này có điểm.....

"Ba ba ngươi yêu thương mẹ ngươi như vậy thật khiến cho mọi người tò mò nha."

"Đương nhiên, ba ba của ta đối với phụ hoàng của ta là sủng tới tận trời, nói cho ngươi biết nga...." Nói xong, nhóc con thấp giọng thì thầm ngay bên tai Mộ Niệm Hựu.

Nói xong, nhóc con mặt cười tươi như hoa tránh đi, còn đứa nhỏ kia thì mặt đỏ bừng.

Này..... Đứa nhỏ nhìn qua cũng rất sáng sủa tựa hồ đối với chuyện thân mật vợ chồng là không hề biết tí gì..... Như thế nào lại đi nghe lén mấy loại chuyện này a.....

Mộ Niệm Hựu mê mang rồi.

......

"Im lặng hết ba năm, Hổ tộc hiển nhiên đã bắt đầu rục rịch trở lại."

Sau khi tìm được quyển trục Cung trưởng lão bí mật giấu, Phong Vô Uyên nhìn nội dung được ghi trên quyển trục, trong mắt lóe lên chút ánh sáng sắc bén.

"Đúng vậy, dựa vào nội dung của quyển trục này xem ra, Hổ tộc không biết lại bí mật lập ra mưu kế gì nữa." Huyễn Nguyệt Trừng gật gật đầu: "Về chuyện đồn đại Tiểu Ngưng có thể làm đảo điên Thiên Vực trước kia, cũng có vài đại tộc từng nghe nói tới."

"Chuyện kia, ta rốt cục cảm thấy Hổ tộc hình như quá mức chấp nhất." Càng nghĩ, ánh mắt Phong Vô Uyên càng trở nên thâm trầm.

"Hổ vương cũng không phải là loại người lỗ mãng, sau khi Tiểu Ngưng xuất hiện tại đại lục Thiên Vực, ai chẳng biết ngươi yêu thương y, Tiểu Ngưng được mệnh danh là phượng hoàng con, tuy chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, nhưng thương tổn Tiểu Ngưng chẳng khác nào đi khiêu chiến với toàn bộ Phượng tộc, chuyện này đối với Hổ tộc không phải là chuyện tốt." Huyễn Nguyệt Trừng khẽ nhíu mày.

"Sau khi phát sinh vụ Cung trưởng lão, đã phái mật thám đi....." Phong Vô Uyên vừa nói một nữa, nhất thời dừng lại, mày kiếm nhẹ nhàng cau.

Huyễn Nguyệt Trừng thấy thế hơi sửng sốt, nhưng lát sau khóe miệng lại quyến rũ ra một tia cười thản nhiên.

"Vật nhỏ, đi ra." Thanh âm thản nhiên không có lấy một tia tức giận, hồng mâu dừng ngay trước cửa thư phòng.

Rất nhanh, một gương mặt đáng yêu thò vào, Đoan Mộc Ngưng u oán nhìn hắn.

"A—- Người ta rõ ràng đã trốn rồi, Vô Uyên sao lại phát hiện ra được?" Miệng dẩu càng lúc càng cao.

Tuy rằng ở hiện thế y sống rất đơn thuần, nhưng dưới sự dẫn dắt vô tình của một đám "cao nhân", Đoan Mộc Ngưng đã có một thân đầy bản lĩnh, mà việc che dấu hơi thở để đi nghe trộm chính là tuyệt chiêu của y, ngay cả Đoan Mộc Thanh Tôn cũng không hề phát hiện được nha.

"Nhóc con ngươi còn non lắm." Mỉm cười, vẫy tay với nhóc con đang ở ngoài cửa.

Bĩu môi, Đoan Mộc Ngưng nhảy vào trong lòng nam nhân, Phong Vô Uyên ngồi ở trên cao, không cần động cũng đã đem thân mình mềm mềm của y ôm vào trong ngực.

Đoan Mộc Ngưng bị nhéo đi ra, Mộ Niệm Hựu cùng y cùng nhau "làm chuyện xấu" đương nhiên cũng ngoan ngoãn tự động đi ra đầu thú.

"Cái kia...... Thực xin lỗi."

"Không phải chuyện to tát gì, Niệm Nhi không cần để trong lòng." Chậm rãi đứng lên, Huyễn Nguyệt Trừng từ từ bước đến đứa nhỏ thanh tú kia.

"Nhưng mà...."

"Ha ha, thấy bộ dáng Niệm Nhi áy náy như vậy, thật đáng yêu." Huyễn Nguyệt Trừng đôi lúc cũng sẽ hay nói giỡn.

"Trừng......"

"Được rồi, Phượng Quân, ta mang Niệm Nhi đi nghỉ ngơi trước." Gật gật đầu với Phong Vô Uyên xong, lập tức nắm lấy tay Mộ Niệm Hựu nhanh nhẹn rời đi.

Nhìn Huyễn Nguyệt Trừng và Mộ Niệm Hựu rời đi, Đoan Mộc Ngưng ngồi ở trong lòng Phong Vô Uyên vung vẩy hai chân, mi nhẹ nhàng cau lại.

"Nhóc con, đùa còn chưa đủ sao." Dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán cho Đoan Mộc Ngưng.

"Hì hì." Khẽ cười, Đoan Mộc Ngưng chui vào lòng Phong Vô Uyên, ánh mắt hướng về quyển trục đặt trên bàn: "Vô Uyên....."

"Không có gì." Phong Vô Uyên hôn nhẹ lên tóc Đoan Mộc Ngưng: "Tất cả đều có ta rồi."

Tựa vào người Phong Vô Uyên, nghe nhịp tim đập trầm ổn hữu lực, Đoan Mộc Ngưng cắn cắn đôi môi đỏ mọng.

Không biết vì sao, trong lòng y luôn cảm thấy rất bất an, giống như sắp có chuyện gì đó phát sinh.

......

Dùng tay nhỏ cầm cờ lê vặn một con ốc ra, Đoan Mộc Ngưng khẽ cau mày, thực hiển nhiên nhóc con đang bị phân tâm.

Mộ Niệm Hựu sáng sớm bước vào phượng điện nhìn thấy bộ dáng lơ đãng của Đoan Mộc Ngưng.

"Tiểu Ngưng?"

Nhóc con đang ngẩn người dĩ nhiên là không có nghe Mộ Niệm Hựu gọi, đôi mắt đen nhánh vẫn ngơ ngác như trước.

"......" Mộ Niệm Hựu khẽ cau mày, bước tới gần, đưa tay vẫy vẫy trước mặt y.

"A....." Khinh hô một tiếng, Đoan Mộc Ngưng phục hồi lại tinh thần, mới phát giác ra Mộ Niệm Hựu đang ở bên cạnh: "Tiểu Niệm..... Ngươi..... Ngươi đến lúc nào vậy, sao không gọi ta?"

"Ta đã gọi ngươi mấy lần rồi." Chính giữa trán Mộ Niệm Hựu hoa hoa lệ lệ xuất hiện ra một chữ "xuyên" (川).

"......"

Bốn mắt nhìn nhau, không nói gì.

"Ha ha ha -"

Cười to một trận, không khí xung quanh sôi động hẳn lên.

"Tiểu Ngưng, ngươi đang làm gì thế?" Mộ Niệm Hựu nhìn Đoan Mộc Ngưng đang cầm một vật bán tròn.

Máy móc bên trong vật nửa hình cầu ấy nhất định là cực kỳ tinh tế, nhưng nhìn dây điện thò ra kia đủ để thấy, thứ này chỉ là bán thành phẩm.

"Là đạn đạn cầu." Nhìn bán thành phẩm trong tay, Đoan Mộc Ngưng khẽ hít một hơi: "Không biết vì cái gì, dạo gần đây cảm thấy rất kì quái, cảm giác giống như sắp xảy ra chuyện gì đó.

"Là chuyện không tốt sao?" Nghe Đoan Mộc Ngưng nói, trong lòng Mộ Niệm Hựu có điểm khẩn trương: "Là loại chuyện tình gì?"

"Không biết." Lắc đầu, Đoan Mộc Ngưng lại tiếp tục làm đạn đạn cầu còn chưa hoàn thành: "Bước vào thế giới này, tuy lúc trước ba ba và phụ hoàng đã dạy đủ mọi loại công phu, chẳng qua thân thể hiện tại lại không bằng trước kia, cho nên chỉ có thể dựa vào cái gì đó để phòng thân."

"Phòng thân!? Là quả 'đạn đạn cầu' này sao?" Mộ Niệm Hựu nhìn thứ đồ trong tay Đoan Mộc Ngưng.

"Ân, đúng vậy." Đoan Mộc Ngưng cười ngọt ngào.

Y không muốn trở thành gánh nặng cho Phong Vô Uyên, y muốn giúp Vô Uyên, y cũng muốn bảo vệ Vô Uyên, bảo hộ cho những người y thích.

"Nhưng cái này có tác dụng như thế nào?" Mộ Niệm Hựu hai tay chống cằm, đôi mắt đen lấy nhìn thứ trong tay Đoan Mộc Ngưng.

Nhìn Đoan Mộc Ngưng nhanh lẹ nối dây điện cực nhỏ, Mộ Niệm Hựu trong lòng sợ hãi không thôi.

Lúc trước ở hiện thế từng đồn đãi, Đoan Mộc Thanh Tôn là thiên tài máy móc, hiển nhiên Đoan Mộc Ngưng cũng kế thừa thiên phú độc đáo kia.

"Còn chưa có xong nga, chờ khi nào ta xong, liền nói cho ngươi!!" Đoan Mộc Ngưng sáng lạn cười.

Đạn đạn cầu rốt cuộc là có công dụng ra sao.... Đây là loại chuyện đáng giá để chờ nha.

Lúc Huyễn Nguyệt Trừng và Phong Vô Uyên thương thảo công việc, còn Đoan Mộc Ngưng và Mộ Niệm Hựu đang thảo luận 'đạn đạn cầu', một nam tử cưỡi khoái mã, mặc giáp trụ họa tiết hổ vằn giục ngựa chạy như điên tới.

Đi dọc theo sơn đạo Phượng tộc, rất nhanh đã đến trước đại môn kiến trúc hùng vĩ trên đỉnh.

"Người tới là kẻ nào, lập tức xưng tên!" Thủ vệ Phượng lâu nhìn thấy có người đến, đều lập tức cảnh giác, một gã thủ vệ bước tới trước.

"Sứ giả truyền tin của Hổ tộc." Sứ giả truyền tin vẻ mặt ngạo ngễ, ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống thủ vệ, trong mắt hiện lên vẻ hèn mọn: "Tộc chủ sai ta đưa thư mời đến cho Phượng Quân Phượng tộc..... Còn có Hồ đế Hồ tộc."

Một quyển trục hình hổ vằn đưa đến trước mặt thủ vệ, biểu hiện quyển trục này thuộc về Hổ vương.

[chú: quyển trục của tộc chủ Phượng tộc có hoa văn phượng hỏa lửa tung cánh, của Hồ tộc là cửu vĩ bạch hồ, Hổ tộc là hổ vằn. ]


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-156)