Truyện:Bản Sắc Thục Nữ - Chương 17

Bản Sắc Thục Nữ
Trọn bộ 18 chương
Chương 17
Phải theo đuổi anh ấy như sao băng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tĩnh Chi không thèm để ý đến những lời châm biếm của Uông Dụ Hàm, mà vẫn khẽ hỏi, "Anh ấy còn hỏi gì nữa không?"

Nụ cười trên môi Uông Dụ Hàm dần nguội tắt, anh nhìn Tĩnh Chi, một lúc sau thì quay đầu bỏ đi.

Tĩnh Chi túm lấy vạt áo anh giữ lại, "Hãy nói cho em biết, anh ấy còn hỏi gì nữa không?"

Uông Dụ Hàm không nén được sự coi thường, "Cô muốn nghe thật à? Được, để tôi nói cho cô biết. Anh ta còn hỏi tôi là, tôi có thích cô thật không. Như thế là được rồi chứ, Tĩnh Chi?"

Tĩnh Chi chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như thế, nhìn vẻ mặt coi thường và bất cần của Uông Dụ Hàm, niềm hy vọng duy nhất của cô dần tan biến. Cô đã rất mong sao Dương Lôi là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, anh ta đã cố tình nói những lời ấy để chia rẽ cô và Uông Dụ Hàm. Nhưng sự thật thì sao?

Dương Lôi nói, "Nếu không tin lời tôi thì cô có thể đến hỏi anh ta. Anh ta là một người kiêu hãnh, anh ta sẽ không nói dối đâu."

Vì thế cô đã hỏi. Anh ta quả nhiên rất kiêu hãnh, sẽ không phớt lờ và nói dối để trêu chọc cô.

Cô không thể nổi nóng, như thế thật không hay tí nào. Cô cũng không thể khóc, như thế thì thật đáng bỏ đi. Tiêu Tiêu đã nói, lòng tự tôn của phụ nữ là thứ duy nhất mà không ai có thể lấy đi được. Vì thế, cô cần phải bảo vệ dù chỉ một chút sự tự tôn còn lại.

"Anh đã trả lời thế nào?" Tĩnh Chi hỏi.

Uông Dụ Hàm nhìn Tĩnh Chi, mắt anh dừng lại ở mắt của cô. Nhớ đến ánh mắt cô đêm ấy, cũng nhìn anh lạnh nhạt như lúc này đây, nhưng cũng vẫn chính đôi mắt này của cô đã e thẹn và mong chờ biết bao khi nhìn theo một người đàn ông khác.

Ánh mắt của cô cuối cùng đã đâm vào tim khiến anh nhói đau, anh cười châm biếm, "Có ý nghĩa gì không? Cô muốn tôi trả lời như thế nào? Cầu xin anh ta nhường cô cho tôi? Hừ, Trương Tĩnh Chi, đừng tìm lý do cho mình nữa. Cô muốn quay lại thì cứ việc, cần gì phải gán cho tôi một tội danh như vậy. Như thế có quá giả dối không? Yêu là tình cảm không thể nói thành lời." Anh đưa tay ra chỉ vào ngực mình, "Mà phải cảm nhận nó bằng cái này. Tất cả những việc tôi đã làm đều không sánh được với một câu nói của anh ta, đúng không? Trong lòng cô yêu ai mà cô không rõ sao? Những câu trả lời của tôi như thế nào không lẽ lại quan trọng đến thế?"

Cô ngây người nhìn anh, không nói gì.

Lòng anh dần trở nên nguội lạnh, anh làm một động tác gửi tới cô một nụ hôn gió, "Chào!". Rồi sau đó không chờ cô kịp phản ứng, anh quay người đi thẳng. Anh không thể nào nói cho cô biết được tôi ấy anh đã nói gì. Ngay cả lúc này, anh biết một khi những lời ấy được nói ra thì giữa anh với cô sẽ chẳng còn chút hy vọng nào nữa.

Dương Lôi hỏi, "Dụ Hàm, cậu thích Tĩnh Chi đúng không? Nếu đúng như vậy thì mình sẽ tác thành cho hai người. Cậu cần phải trân trọng tình cảm ấy."

Anh phì cười, "Cậu đùa gì thế, một cô gái như vậy, tôi chỉ thích đùa trêu thôi. Hơn nữa, rỗi rãi cũng vô vị, cô ấy càng không để ý đến tôi thì tôi lại càng theo đuổi cô ấy, như thế mới tạo ra được sự kích thích! Ha ha, người anh em, cậu không phải nghĩ cho tôi đâu, nếu không chúng ta cứ thử mà xem. Đừng có coi thường tôi kém đẹp trai hơn cậu, trong lĩnh vực theo đuổi các cô gái thì cậu chưa phải là đối thủ của tôi đâu."

Thực ra đó không phải là những điều anh muốn nói! Nhưng không hiểu vì sao những lời ấy lại buột ra từ miệng anh?

Tiêu Tiêu vừa mở cửa, Tĩnh Chi liền khóc và nhào vào, "Đồ khốn, đồ khốn... anh ta là đồ khốn!" Tiêu Tiêu ôm chặt cô đưa vào trong nhà, vừa đi vừa phụ họa, "Ừ, đồ khốn, anh ta là đồ khốn!"

Tĩnh Chi lau nước mắt nước mũi, cất tiếng nói to, "Tất cả đàn ông đều là lũ khốn!"

"Ừ, đàn ông đều là lũ khốn!" Tiêu Tiêu nhắc lại, nhìn thấy Tưởng Tư Thừa lặng lẽ thò đầu từ trong nhà ra, vội xua tay ra hiệu cho anh lui vào ngay. Tưởng Tư Thừa thấy thế vội làm theo, nhưng trong bụng nghĩ, sao đàn ông lại đều là lũ khốn?

Một lúc sau, Tĩnh Chi mới thôi khóc, mắt thẫn thờ, ngồi thừ ra.

Tiêu Tiêu rót cho cô một cốc nước, "Uông Dụ Hàm đã trêu chọc cậu à?"

Nghe Tiêu Tiêu hỏi vậy, mắt của Tĩnh Chi lại đỏ hoe. Tiêu Tiêu vội lấy giấy ăn đưa cho cô, "Đừng khóc nữa, hãy nói ra xem có chuyện gì, tớ sẽ nghĩ cách trừng trị anh ta giúp cậu!"

Lúc đó Tĩnh Chi mới thôi khóc thực sự, kể lại cho Tiêu Tiêu nghe câu được câu mất. Tiêu Tiêu nghe xong trầm ngâm một hồi, rồi đột nhiên cười, "Cái anh chàng Uông Dụ Hàm này, đáng cho một trận lắm!"

"Mình muốn thôi việc!" Tĩnh Chi nói, quan hệ với Uông Dụ Hàm như thế thì làm sao ngày mai cô có thể đi làm được nữa.

Tiêu Tiêu nhìn cô không khỏi buồn cười, "Này, cậu tưởng công việc dễ tìm như vậy sao? Cậu luôn mồm nói là sẽ thôi việc, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, có đáng không?"

Tĩnh Chi ngước đôi mắt to long lanh như nước lên nhìn Tiêu Tiêu, vẻ không hiểu.

Tiêu Tiêu cười khan mấy tiếng, "Tĩnh Chi này, mình nghĩ chuyện có lẽ không tồi tệ như cậu nghĩ đâu. Đổi vai và suy nghĩ kỹ một chút, trước đây cậu cũng đã có không ít lần đến chỗ mình chửi rủa Uông Dụ Hàm. Anh ấy nói ra những lời ấy có lẽ là vì tức giận quá mà thôi. Anh ấy có thực sự đùa cợt với cậu không, ít nhiều cậu cũng đã có một thời gian qua lại tương đối với anh ấy, chẳng lẽ cậu không tự cảm nhận được sao?"

Tĩnh Chi cứ nhìn Tiêu Tiêu bằng ánh mắt đờ đẫn. Tiêu Tiêu bất lực, dí ngón tay vào chiếc trán căng tròn của Tĩnh Chi, "Đồ ngốc! Xem ra cái đầu cũng không nhỏ, nhưng sao lại toàn chứa bã đậu thế! Trong thời gian quan hệ vừa qua, anh ấy có đưa cậu đi gặp bạn bè của anh ấy không? Có nhắc chuyện của hai người với những người trong gia đình anh ấy không? Có đặt ra tương lai cuộc sống sau này của hai người không?" Tiêu Tiêu lén nhìn vào trong phòng ngủ, khẽ hỏi, "Khi hai người cùng bên nhau, anh ấy có ý định dụ cậu lên giường không?"

Tĩnh Chi đỏ mặt, chau mày. Uông Dụ Hàm tuy là người ác khẩu nhưng rất có nhân cách. Ngoài việc thỉnh thoảng hôn cô, anh luôn rất đúng mực, có thể thấy anh rất tôn trọng cô.

"Thôi nào, cô em, giữa con trai và con gái làm sao lúc nào cũng ngọt ngào vui vẻ! Cãi cọ, giận hờn cũng là chuyện hay. Anh ấy ác khẩu thì cậu phạt anh ấy, nhưng đừng có nói ra những lời làm tổn thương người khác quá. Gặp anh ấy nói lời xin lỗi là được thôi, còn cậu cũng nên tìm cách mà xuống nước đi là được, chuyện gì có thể bỏ qua được thì cố mà bỏ qua."

Trong lúc Tiêu Tiêu nói, Tưởng Tư Thừa ở ngoài thò đầu vào mấy lần. Lần cuối cùng, động tác của Tiêu Tiêu có vẻ hơi mạnh, Tĩnh Chi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc ấy thì nhìn thấy Tưởng Tư Thừa đang rụt đầu về. Tưởng Tư Thừa có vẻ lúng túng, sau đó quyết định bước ra hẳn, nhìn thấy Tiêu Tiêu trừng mắt, anh nói vẻ đáng thương, "Anh muốn vào nhà vệ sinh thật mà."

Tiêu Tiêu ngây người, sau đó mím môi cười rồi giả vờ hỏi Tưởng Tư Thừa, "Anh tỉnh dậy từ khi nào vậy?" Rồi không chờ anh trả lời, xua tay, "Đi đi, đi đi."

Tĩnh Chi đỏ mặt lườm Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu nhún vai, vẻ bất lực, "Mình cũng không biết anh ấy thức dậy từ khi nào."

° ° °

Thứ hai đi làm, Uông Dụ Hàm cứ nghĩ rằng sẽ không gặp Tĩnh Chi, cứ với tính cách của cô thì thế nào cũng phải mấy ngày không chịu gặp anh. Không ngờ vừa vào đến đại sảnh thì đã nhìn thấy bóng cô.

"Chào Giám đốc Uông." Tĩnh Chi cười chào, sau đó quay sang khẽ nói gì đó với mấy đồng nghiệp.

Uông Dụ Hàm ngẩn người, gật đầu và bước vào phòng làm việc của mình. Vừa vào phòng và ngồi xuống thì Bạch Khiết đã gọi điện đến, "Sư huynh, cảm giác thấy có gì lạ không?"

"Sao? Cái gì?" Uông Dụ Hàm hỏi.

Bạch Khiết hạ giọng, nhưng không giấu được vẻ hưng phấn trong giọng nói, "Vừa nãy cô ấy đã cười chào tôi, 'Chào trưởng phòng Bạch!' với giọng rất dễ thương và nụ cười cũng rất rạng rỡ nữa chứ! Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy nó có gì đó không bình thường!"

Uông Dụ Hàm liếc nhìn đại sảnh, Tĩnh Chi đang bận rộn với công việc cùng với nụ cười trên môi, thỉnh thoảng lại quay sang nói với đồng nghiệp một vài câu.

"Cô rỗi rãi quá nhỉ, giờ làm việc mà cô đang làm những chuyện gì thế? Nhiệm vụ trong quý này xong cả chưa?" Uông Dụ Hàm lạnh lùng nói, "Tuần sau tôi đi rồi, liệu cô đã tiếp nhận được những công việc đó hay chưa?"

"Vâng, tôi biết rồi." Bạch Khiết bị dội một gáo nước lạnh, nói không ra hơi nữa, hai người này chắc lại có chuyện gì rồi, không biết những ai sẽ phải chịu xui xẻo theo đây?

Ngày hôm đó, Tiểu Vương phát hiện thấy nụ cười của Tĩnh Chi đặc biệt ngọt ngào, thậm chí ngay cả khi nhận điện thoại cũng luôn rất tươi tỉnh. Trong khi ấy nét mặt của Tổng giám đốc Uông thì lại cứ sa sầm xuống, ngay cả khi khách hàng vào thăm thì anh ta cũng rất ít cười. Có người đoán rằng, có lẽ vì thành tích của quý trước không được tốt lắm, khiến lãnh đạo trên cao nữa không hài lòng. Nhưng thực ra thành tích của quý trước so với cùng kỳ năm ngoái tăng hơn hẳn 21%, không lẽ như thế vẫn chưa được? Tiểu Vương cảm thấy không hiểu.

Thứ Ba, Tiểu Vương thấy nụ cười của Tĩnh Chi càng ngọt ngào và rạng rỡ hơn, đồng thời nét mặt của Tổng giám đốc Uông càng sa sầm hơn. Hơn nữa, mỗi khi cô cười và nói với Tiểu Vương thì anh luôn cảm thấy có một nỗi buồn thê lương trong đó.

Thứ Tư, tinh thần của Tĩnh Chi vẫn rất tốt, còn vẻ mặt của Uông Dụ Hàm càng tối hơn. Tiểu Vương cảm thấy rất rõ sự thay đổi của không khí xung quanh, vì thế hết sức cẩn thận và bắt đầu né tránh Tĩnh Chi. Buổi trưa Tiểu Vương cầm tách trà tới phòng uống nước, hai người ở bên trong đó không hề biết gì.

Uông Dụ Hàm đang trong tư thế quay lưng ra cửa, cố nén giọng hỏi, "Vì sao không nghe điện thoại của anh? Cứ hết giờ làm là lại tránh mặt. Mấy ngày vừa qua em cũng không về nhà, em đã đi đâu vậy?"

Tĩnh Chi cúi đầu nhấm nháp tách cà phê với vẻ nhàn tản, và hầu như chẳng để ý đến những lời nói của Uông Dụ Hàm.

Vẻ mặt của Uông Dụ Hàm càng tối lại, giọng nói to hơn hẳn, "Đến cả một cơ hội giải thích em cũng không cho anh sao? Thôi được, anh thừa nhận lúc đó anh đã nói ra những lời nóng giận, nhưng..."

Đúng lúc ấy thì Tĩnh Chi ngẩng đầu lên và nhìn thấy Tiểu Vương đang đứng ở cửa trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan, cô liền nở nụ cười hết sức ngọt ngào, "Tiểu Vương, uống nước hả? Có muốn uống cà phê không?"

Uông Dụ Hàm cũng quay đầu lại, nhìn Tiểu Vương với vẻ phẫn nộ, rồi cầm tách cà phê bỏ đi.

Nhìn theo bóng của Uông Dụ Hàm, Tiểu Vương như muốn phát khóc, hai tay chắp lại vái Tĩnh Chi, "Bà chị ơi, xin chị tha cho em. Em trên còn có mẹ già tám mươi, dưới còn có đàn con thơ dại, nếu mất việc thì cả nhà em chỉ còn nước chết."

Tĩnh Chi trừng mắt, "Kêu cái gì mà kêu? Có đến mức thế không? Liệu anh ta làm gì được cậu?"

Tiểu Vương cười đau khổ, anh ta thì không thể làm gì được chị, nhưng tôi có trêu ghẹo ai đâu, đang yên đang lành thì lại thành người chọc tức người khác!

Thứ Năm, có tin bên trên sẽ điều động Uông Dụ Hàm lên Tổng công ty, công việc của anh tạm thời giao lại cho Bạch Khiết phụ trách. Tĩnh Chi lạnh lùng nhìn Uông Dụ Hàm và Bạch Khiết bàn giao công việc, lần này thì cô không còn cười nữa.

Thì ra, cô đối với anh thực sự cũng chỉ là một sự thách thức. Bây giờ thì kết quả đã có rồi, thế nên anh ta sẽ ra đi.

Tiêu Tiêu nói, phụ nữ thỉnh thoảng cũng nên làm mình làm mẩy, nhưng không thể năm ngày ba bận được, nếu không đàn ông sẽ cảm thấy rất chán ghét.

Uông Dụ Hàm bàn giao công việc cho Bạch Khiết mà mặt cứ sầm lại. Lúc thông báo tin anh sẽ rời khỏi vị trí hiện tại, anh đã để ý đến vẻ mặt của Tĩnh Chi. Anh thấy hơi lo, tin về việc điều động công tác, anh cũng đã nghe thấy từ trước. Anh cũng đã định sẽ nói cho Tĩnh Chi biết trong mấy ngày vừa qua, nhưng không ngờ hai người lại giận nhau, đến cả cơ hội nói chuyện anh cũng còn không có. Bây giờ khi biết tin này, liệu cô có nghĩ ngợi suy đoán không? Uông Dụ Hàm không nén được nụ cười đau khổ, biết rõ rằng cô không mấy tin tưởng mình, thế mà không biết sao lại còn gây ra nhiều chuyện khiến cô hiểu lầm như vậy! Mình sao thế này? Đây không phải là lần yêu đầu, nhưng sao lại cứ hốt ha hốt hoảng như thế?

Tuy chưa có công bố chính thức, nhưng việc để cho Bạch Khiết thay chức Tổng giám đốc đã khá rõ ràng. Vì thế, thấy rõ vẻ mặt không vui của Uông Dụ Hàm nhưng Bạch Khiết vẫn hỏi, "Sư huynh, lại cãi nhau với bà chị đấy à?"

Uông Dụ Hàm chau mày, không thèm để ý đến câu hỏi của Bạch Khiết mà vẫn chúi đầu vào đám tài liệu.

Bạch Khiết nhìn ra ngoài rồi hạ giọng nói với vẻ bí mật, "Sư huynh, cho anh biết một tuyệt chiêu này nhé. Nếu không phải vì anh là sư huynh, thì dù có đánh chết tôi cũng không nói. Anh có biết không, về cơ bản phụ nữ đều có khuynh hướng chịu sự ngược đãi, chỉ dỗ dành ngon ngọt không thì không tác dụng, những khi thích hợp cũng cần phải cứng rắn mới được."

Uông Dụ Hàm nheo mắt nhìn Bạch Khiết. Cô nháy mắt với anh, rồi hất cằm về phía Tĩnh Chi.

Uông Dụ Hàm cười buồn, thấy Bạch Khiết đang cười và nhìn mình với vẻ ranh mãnh, anh liền nghiêm mặt nói, "Không giúp tôi thu dọn đồ đạc cho xong, còn đứng đó làm gì thế?"

Bạch Khiết càu nhàu câu gì đó và cúi đầu sắp xếp đám tài liệu. Ánh mắt của Uông Dụ Hàm lại liếc nhanh ra phía ngoài, đúng lúc ấy thì chạm phải ánh mắt của Tĩnh Chi, cô nhếch môi mỉm cười nhạo báng, rồi quay đầu tiếp tục nhìn lên màn hình máy tính.

Nếu hôm nay không nói cho rõ ràng, thì không hiểu cô gái ngốc nghếch này sẽ nghĩ linh tinh những gì nữa, vì vậy hết giờ làm phải chặn cô ấy lại, rồi bế bổng vào trong xe, Uông Dụ Hàm nghĩ. Tay đưa lên day day vào huyệt thái dương, bụng anh thầm nghĩ, Bạch Khiết đã nói đúng, đối với phụ nữ, có những lúc nếu chỉ nói lý không, đúng là chẳng tác dụng gì!

Hết giờ làm, Uông Dụ Hàm đưa mắt nhìn về phía bàn làm việc của Tĩnh Chi thì thấy cô đã không còn ở đó. Gọi điện thì cô tắt máy. Uông Dụ Hàm thấy tức giận thực sự. Buổi tối anh gọi cho cô, máy vẫn tắt. Không hiểu sao, trong lòng anh cứ thấy một nỗi bất an, anh gọi điện về nhà cô thì mẹ cô nhấc máy. Vừa nghe thấy giọng anh, mẹ cô rất nhiệt tình và nói chuyện với anh một hồi lâu rồi mới cho biết, buổi chiều Tĩnh Chi có về qua nhà, thu dọn mấy bộ quần áo rồi nói sẽ đi du lịch cùng với Tiêu Tiêu, bà còn rất ngạc nhiên hỏi, "Thế cháu không biết à?"

Uông Dụ Hàm cười ngượng ngùng rồi vội đáp, "Cháu biết ạ, nhưng vì cháu bận quá nên không có thời gian đi tiễn cô ấy, cháu sợ cô ấy sẽ không vui."

Uông Dụ Hàm không thể tin được là Tĩnh Chi lại đi du lịch. Anh gọi cho Tiêu Tiêu, quả nhiên, cô cũng không hề gặp Tĩnh Chi. Anh cảm thấy hơi lo lắng, rồi sau đó lái xe đi tìm cô khắp nơi, mãi đến tận nửa đêm cũng không thấy bóng dáng cô đâu.

Đúng lúc anh đang đi tìm như vậy thì nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu, cô cho biết cô vừa mới nhận được điện thoại của Tĩnh Chi, đúng là cô đi du lịch thật và đi vào chuyến tàu tối. Còn đi đâu thì Tĩnh Chi không chịu nói, vì thế mà cô cũng không biết. Uông Dụ Hàm vội gọi ngay cho Tĩnh Chi, nhưng máy vẫn tắt. Xem ra cô nhóc này gọi cho Tiêu Tiêu xong thì tắt máy ngay, rõ ràng là cô ấy không muốn cho mình tìm cô ấy mà. Quá tức giận, Uông Dụ Hàm chỉ còn biết cười và lẩm bẩm, "Được lắm, Trương Tĩnh Chi, cô giỏi lắm! Được! Được!"

Đúng như dự đoán, hôm sau Tĩnh Chi không đi làm, nhưng đã gọi điện cho Bạch Khiết, đề nghị xin nghỉ phép năm, rồi chưa chờ Bạch Khiết nói gì cô lập tức tắt máy. Bạch Khiết tức giận tới tìm Uông Dụ Hàm nói rõ sự tình, làm gì có chuyện xin nghỉ phép năm theo cách ấy!

Bạch Khiết kêu ca một hồi thì phát hiện thấy Uông Dụ Hàm chẳng động tĩnh gì, chỉ có điều vẻ mặt anh càng lúc càng khác thường, thấy vậy cô không dám nói thêm nữa đành ngoan ngoãn đi về phòng mình.

Uông Dụ Hàm đã phải tin, lần này thì cô ngốc Tĩnh Chi đã bỏ chạy thật sự. Ngồi trong phòng làm việc, nhìn đống đồ đạc đã được thu xếp gọn gàng, Uông Dụ Hàm cảm thấy rất mệt mỏi, sự mệt mỏi từ đáy lòng. Lần đầu tiên anh nghi ngờ tình cảm này, anh nghĩ giữa anh và cô rất khó hòa hợp với nhau được.

Lúc đó, Tĩnh Chi đang đeo túi hành lý đi dạo trong một thành phố xa lạ. Nói rằng đi du lịch, nhưng không hề có bất cứ sự chuẩn bị gì trước, vì thế chẳng thể đi đâu xa được. Cô cứ lên bừa một chuyến tàu, sau một đêm lắc lư, gà gật thì tới thành phố ồn ào náo nhiệt này. Không có điểm du lịch, không có mục đích và cũng chẳng có hành trình, mà chỉ là một mình đi loanh quanh. Hết phố to rồi tới ngõ nhỏ, đâu đâu cũng thấy những khuôn mặt xa lạ, trong lòng Tĩnh Chi cảm thấy yên bình kỳ lạ.

Mẹ cô đã từng nói một câu rằng: Nếu không nhìn thấu được người nào đó thì đừng có nhìn nữa!

Vì vậy, Tĩnh Chi suy ra rằng: Nếu đã không nhìn thấu con người Uông Dụ Hàm thì cách tốt nhất là không gặp anh ta nữa!

Phép năm của Tĩnh Chi có mười hai ngày, thêm hai ngày cuối tuần nữa, nên khi cô về tới thành phố H thì cũng đã là nửa tháng trôi qua. Tiêu Tiêu đón cô ở bến tàu, nhìn khuôn mặt nâu sạm của Tĩnh Chi, cô đã thốt lên, "Tĩnh Chi, cậu được đấy! Cứ cho rằng không cần đến tình yêu nữa thì cậu cũng phải giữ gìn khuôn mặt chứ! Dù sao thì cũng vẫn phải làm một thục nữ chứ, nhưng bây giờ, với làn da như thế này thì có lẽ chỉ ở Châu Phi cậu mới miễn cưỡng được coi là thục nữ thôi!"

Về đến nhà, mẹ cô chạy ra ôm chầm lấy cô, "Ôi con tôi, mẹ cứ tưởng con bỏ đi cùng người ta thật rồi. Sao đến một cú điện thoại mà con cũng không gọi về như vậy?" Tiếp sau đó bà hỏi con đã đi được những đâu.

Tĩnh Chi đáp rằng cô đã tới thăm hai thành phố.

Mẹ cô trề môi, "Chẳng thấm tháp gì, lần trước bố mẹ chỉ đi có chín ngày mà tới được bảy thành phố."

Bố cô đứng ở phía sau cũng tỉm tỉm cười có vẻ rất thích thú. Mẹ cô vội vàng đổi chủ đề câu chuyện, hỏi Tĩnh Chi tiêu hết bao nhiêu tiền. Tĩnh Chi đưa một ngón tay ra lắc lắc, phải một lúc mẹ cô mới hiểu ra và hỏi lại, "Mười ngàn?"

Tĩnh Chi gật đầu, mẹ cô nghi ngờ, "Con lấy đâu ra lắm tiền dư thế?"

Tĩnh Chi cười cười, "Thì con mang sổ lương của bố đi mà."

Mẹ cô sững sờ, quay người chạy vào trong bếp vớ cây cán mì định đánh Tĩnh Chi. Nhưng Tĩnh Chi đã rất nhanh chóng co chân bỏ chạy. Mẹ cô vừa đuổi vừa chửi, "Mày đúng là đồ phá hoại, mày dám tiêu hết tiền dành làm đám ma của mẹ à? Mày đi làm cũng đã mấy năm nay rồi, không những không tích cóp được đồng nào mà còn gặm cả tiền của mấy thân già nữa!".

Tiêu Tiêu chạy theo phía sau, cười và giữ tay bà lại, "Cô ơi, cô đừng đánh chết cậu ấy, cậu ấy vẫn còn nợ cháu cái túi LV cơ!"

Nghe vậy bà Trương vội dừng lại hỏi Tiêu Tiêu, "Túi gì?" rồi quay sang nói với Tĩnh Chi, "Mau đưa cái túi mới của con ra trả cho Tiêu Tiêu đi. Quan hệ giữa hai đứa rất thân thiết, đừng có nhỏ nhen như vậy, hãy trả lại cho bạn chiếc túi mới đi.".

Tiêu Tiêu trố mắt, quả là bà già này không hề hồ đồ chút nào, lúc này mà vẫn còn biết nghiêng về phía con gái.

Nhìn cảnh tượng ồn ào ấy, bỗng nhiên Tĩnh Chi cảm thấy muốn khóc. Mọi người đều biết rõ, cô bỏ đi là vìUông Dụ Hàm. Bây giờ cô về rồi, nhưng họ vẫn không nhắc đến anh ấy dù chỉ một lời. Để làm cho cô vui, mẹ cô còn mang cả gậy cán mì ra múa. Tình thân, tình bạn nồng ấm như vậy, dù không có tình yêu thì cũng có sao đâu!

Trở về phòng mình, thay pin cho chiếc di động và mở máy ra thì chỉ thấy một mẩu tin nhắn của Uông Dụ Hàm, đó là, "Trong mối quan hệ tình cảm giữa em với Dương Lôi, anh ta là người chạy ở phía trước, vì vậy mà anh ta không biết trân trọng; trong tình cảm của chúng ta, em lại trở thành người chạy trốn, vì thế, em cũng không biết trân trọng. Có thể, chỉ có những chàng trai cô gái mặt đối mặt đi về phía nhau, mới biết trân trọng nhau. Đáng tiếc rằng chúng ta không phải như vậy!"

Đọc mẩu tin nhắn ấy, Tĩnh Chi đã rất muốn cười, thực sự rất muốn cười. Nhưng ngay từ khi mới bắt đầu anh đã đặt cô trong màn sương mù mờ mịt, khiến cô không thể nào phân biệt được mọi chuyện, không thể nào biết được đâu là thật đâu là giả. Thế mà bây giờ anh lại trách móc cô, thật là đáng nực cười!

Khi tới cơ quan báo hết phép thì không những Uông Dụ Hàm đã đi từ lâu, mà ngay cả Bạch Khiết cũng đi tham gia hội nghị trên Tổng bộ. Tránh được việc chạm trán khiến cả hai đều khó xử, Tĩnh Chi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Lúc hết giờ làm, Sở Dương gọi điện hẹn gặp nhau, Tĩnh Chi đi tàu điện đến. Vừa nhìn thấy Sở Dương trong quán cà phê, Tĩnh Chi cảm thấy con nhỏ ấy dường như lớn hơn hẳn.

Nhớ lại năm ngoái, trong lần gặp Sở Dương cũng chính tại nơi này, khi ấy mái tóc của cô bé cắt ngắn như con trai, bây giờ mái tóc ấy đã chấm vai. Sở Dương nói, "Chị, ít ngày nữa em sẽ sang Anh, vì vậy em muốn nhờ chị thường xuyên đến chơi với bố mẹ em."

Tĩnh Chi lập tức ngẩn người, cô chỉ biết chuyện Sở Dương thi đỗ nghiên cứu sinh, nhưng sao đột nhiên lại xuất ngoại?

Sở Dương nhìn bà chị họ đang thừ người, liền mỉm cười nói, "Em đã chuẩn bị từ trước rồi, Hà Ý Dương đã giúp em rất nhiều."

Tĩnh Chi đã lấy lại tinh thần hỏi, "Vì để tránh Phương Nghị?"

Sở Dương ngây người, cười và lắc đầu, "Không hoàn toàn như vậy, chị đừng hỏi nữa, chỉ ít ngày nữa em sẽ đi. Có lẽ, trong mấy năm tới em sẽ không về nhà được. Bà và cả bố mẹ em nữa, nhờ chị chăm sóc giúp. Nhà ta chỉ có hai chị em, em đi xa, đành phải để chị vất vả thêm một chút vậy."

Trong con mắt của Tĩnh Chi, Sở Dương luôn là một đứa trẻ, nhưng bây giờ khi nghe cô bé ấy dặn dò mình như vậy, Tĩnh Chi không khỏi cảm thấy lạ lùng. Cố nén cảm giác đó, cô hỏi, "Em đi như vậy, Phương Nghị thế nào, anh ta có đồng ý không?"

Sở Dương im lặng, Tĩnh Chi lại hỏi, "Nghe nói mợ cũng không phản đối nữa, mà còn nghĩ rằng giữa em và Phương Nghị có tình cảm với nhau thật, nhưng sao bỗng nhiên em lại ra đi như vậy? Phương Nghị đã biết chưa?"

Sở Dương gật đầu, hôm nay cô đã tới chỗ Phương Nghị, trong lòng cô rất lo lắng, nhưng những gì cần phải đối diện thì vẫn cứ phải đối diện. Phương Nghị tưởng rằng cô làm nũng, cười và bảo cô hãy chờ một chút, anh làm nốt mấy việc còn dở rồi sẽ đưa cô đi ăn cơm. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi chờ anh. Thời gian gần đây, những cảnh êm đềm như vậy thường xuyên diễn ra giữa hai người, cuộc sống có lẽ cứ nên tiếp diễn như vậy.

Phương Nghị cũng cảm thấy Sở Dương có điều gì đó khác thường, anh hỏi cô vì sao. Sở Dương im lặng một lúc, sau đó chậm rãi và khẽ khàng trả lời rằng cô muốn ra nước ngoài, hộ chiếu và visa đã xong, cô muốn ra đi.

Sở Dương đã nghĩ rằng chuyện này rất bất ngờ với Phương Nghị. Sau khi giải quyết xong chuyện rắc rối với Hà Ý Khiêm, hầu như ngày nào họ cũng ở bên nhau. Không chỉ Phương Nghị, mà ngay cả Sở Dương cũng không sao hiểu được rằng, vì sao cô lại muốn ra đi.

Nghe cô nói xong, Phương Nghị chỉ trầm ngâm nhìn cô, cái nhìn của anh cho thấy một tâm trạng rất phức tạp, đôi môi mỏng cứ mở ra rồi mím lại, nhưng không hề thốt ra bất cứ âm thanh nào. Trong khoảnh khắc ấy cô đã cảm thấy nỗi đau trong lòng. Tuy không nhìn thấy niềm vui và nỗi buồn trong ánh mắt của anh, nhưng khi nó dừng lại nơi trái tim cô thì lại trở thành một lưỡi dao nhọn, rồi từ từ đâm vào đó, dường như cô nghe thấy rõ cả tiếng máu nhỏ giọt.

Anh đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống đường phố phồn hoa.

Sở Dương không thấy được vẻ mặt anh lúc đó, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn, rắn chắc của anh, nhưng hình như nó cũng đang rất bối rối và hoảng hốt.

Một hồi lâu sau, anh mới bình thản nói, "Sở Dương, em đã có lỗi với anh."

Ngoài câu nói đó, anh không nói thêm lời nào nữa.

Sở Dương cũng rất muốn biết, rốt cuộc mình đã phụ lòng của bao nhiêu người. Hà Ý Khiêm thì cô không muốn nhắc tới, anh ta đã chết trong ký ức của cô sáu năm trước đây. Cô cũng đã phụ lại Hà Ý Dương. Nói đến cùng, cô quả là một cô gái ích kỷ bậc nhất, cô nghĩ.

"Chị, tình yêu là gì?", đột nhiên Sở Dương hỏi.

Tĩnh Chi ngây người, tròn xoe mắt, tình yêu là gì ư? Với một câu hỏi đã trở nên quá quen thuộc và phổ biến như vậy, cô cũng không thể đưa ra được đáp án cho ra hồn.

"Em không biết tình yêu là gì, cũng không biết có đúng là mình đã yêu Phương Nghị không. Anh ấy đã từng đối xử rất tốt với em, em cũng cảm thấy rất an toàn khi ở bên anh ấy, nhưng em vẫn không sao xác định được. Em yêu anh ấy thật sao? Lúc mới bắt đầu em thấy sợ anh ấy, đối phó với anh ấy, rồi sau đó lợi dụng anh ấy và cảm kích trước anh ấy, bây giờ liệu có thể coi như em đã yêu anh ấy không, em cũng không biết nữa. Em thực sự không rõ, vì vậy em phải ra đi. Em muốn tới một nơi xa lạ, để suy nghĩ thật kỹ, xem rốt cuộc thế nào là tình yêu."

Tĩnh Chi gật đầu, "Đi đi. Đi ra ngoài một thời gian cũng tốt, nghĩ cho rõ ràng rồi hãy quay trở về."

Càng ở những nơi xa lạ càng cảm thấy an toàn, Tĩnh Chi đã từng trải qua cảm giác ấy. Vì vậy cô ủng hộ việc Sở Dương ra đi.

Hôm Sở Dương đi, Phương Nghị không ra sân bay, anh đứng trước cửa sổ của phòng làm việc, trầm ngâm nhìn một góc khuất của thành phố. Ở đó, có những chiếc máy bay từ từ bay lên rồi khuất dần sau những lớp mây. Tiêu Tiêu ôm cặp bước vào phòng, thấy Phương Nghị đang thẫn thờ ngước nhìn lên bầu trời, cô hỏi, "Sao anh không giữ cô ấy lại?"

Phương Nghị đáp bình thản, "Ai?"

Tiêu Tiêu cười, "Anh biết là tôi muốn nói tới ai mà."

Phương Nghị cũng mỉm cười, rồi quay người tiếp tục nhìn lên bầu trời xanh, miệng khẽ đáp, "Cô ấy vẫn chưa trưởng thành, khi nào trưởng thành thực sự cô ấy sẽ trở về."

Bên ngoài cửa sổ gió chợt nổi lên, mấy cụm mây từ từ xao động trên bầu trời, thỉnh thoảng chúng lại che lấp ánh mặt trời, dường như chúng cũng mang theo một gợn buồn.

° ° °

Vườn hải đường đã qua vụ nở hoa, trong tán lá sum suê có mấy quả hải đường tí xíu, trông thật non nớt. Hà Ý Khiêm vùi đầu vào bồn nước, cách biệt với thế giới bên ngoài. Đàn ông không được khóc, hơn nữa, anh có tư cách gì mà khóc! Anh ngẩng phắt đầu lên khỏi bồn, nhìn mình trong gương. Những giọt nước chảy từ trên tóc xuống, tràn qua mắt, qua má, trông như những giọt nước mắt, nhưng nó không phải là nước mắt.

Anh ra khỏi bồn tắm, ngồi xuống sàn nhà, người dựa vào giường, tay với chiếc bình thủy tinh ở đầu giường, khiến chiếc bình trơn tuột khỏi tay rơi xuống đất và phát ra những tiếng loảng xoảng. Tất nhiên chiếc bình đã bị vỡ! Hà Ý Khiêm đưa tay lên nhìn, lẽ nào đó lại là cái kết cho một mối tình suốt tám năm?

Những ngôi sao may mắn rơi tung tóe khắp sàn nhà, có một ngôi rơi đúng bàn tay anh, vì dính nước nên làm mực bị nhòe đi. Hà Ý Khiêm mở ngôi sao ấy ra, trên mẩu giấy là một dòng chữ nhỏ:

Hà Ý Khiêm, anh là đồ ngốc, sao anh lại làm em tức giận thế!

Không hiểu vì lý do gì, bàn tay anh run rẩy không tuân theo sự điều khiển nữa mà cuống quýt nhặt những ngôi sao may mắn còn lại, rồi cẩn thận mở chúng ra. Thì ra trên mỗi ngôi sao ấy đều có những dòng chữ:

Hà Ý Khiêm, hôm nay em đã thấy anh đỏ mặt, trông rất đẹp.

Hà Ý Khiêm, hôm nay em đã bị mẹ mắng cho một trận.

Hà Ý Khiêm, anh cũng thích những cô gái nhẹ nhàng, điềm đạm ư?

Hà Ý Khiêm, hình như em thích anh mất rồi, làm thế nào bây giờ đây?

Hà Ý Khiêm...

Những giọt nước mắt lăn qua má chảy tràn xuống cằm anh, những mảnh thủy tinh vụn trên sàn làm đứt tay anh, nhưng anh không cảm thấy đau. Thì ra, cô ấy cũng thích anh. Nhưng anh đã làm những gì với cô nào?

Khi tiễn Sở Dương ra sân bay, tâm trạng của Tĩnh Chi rất khó tả. Có thể thấy việc ra đi của Sở Dương không hề nhẹ nhàng chút nào. Có lẽ từ đáy lòng cô cũng hy vọng Phương Nghị sẽ giữ cô lại! Đúng như Tiêu Tiêu đã nói, phụ nữ là loại động vật kỳ quặc, giả dối nhất, nói một đằng nghĩ một nẻo.

Trở về cơ quan, tới chỗ Tổng giám đốc giờ đây là Bạch Khiết, báo hết phép, vẻ mặt của chị ta vẫn không thân thiện như mọi khi. Tĩnh Chi biết đó là vì chuyện của Uông Dụ Hàm, cô không nói gì. Tuy Bạch Khiết có hơi ghê góm một chút, nhưng dù sao cũng là người công tư phân minh, tuy trong lòng không thích cô, nhưng cũng không vì điều đó mà cho cô thôi việc.

Khi Tĩnh Chi sắp ra cửa, đột nhiên Bạch Khiết nói, "Trương Tĩnh Chi, Uông Dụ Hàm đã được điều đi công tác ở nước ngoài, trong mấy năm anh ấy sẽ không về nước. Ngày mai anh ấy sẽ lên chuyến bay lúc mười giờ, cô hãy nghĩ cho kỹ mà quyết định nên làm gì!"

Tĩnh Chi sững người, đáp một câu, "Thế à?" rồi đóng cửa bước ra. Nhìn theo phía sau Tĩnh Chi, Bạch Khiết nghiến răng, không hiểu sư huynh tìm thấy điểm gì hay ở cô ta nữa.

Đêm ấy Tĩnh Chi lại mất ngủ. Cô cầm di động lên rồi lại đặt xuống, cứ như vậy rất nhiều lần, nhưng cuối cùng không có cuộc điện thoại nào được gọi đi, mà cứ thẫn thờ nhìn vào mẩu tin nhắn mà Uông Dụ Hàm đã gửi cho cô.

Bảy giờ sáng cô gọi điện cho Tiêu Tiêu, cô hỏi, "Tiêu Tiêu, mình nên làm gì đây?"

"Cậu đã nghĩ kỹ chưa?"

Tĩnh Chi lắc đầu, "Chưa."

Tiêu Tiêu im lặng một lúc, sau đó nói, "Cậu có nhớ vở kịch Bong bóng xà phòng mà chúng ta xem hồi còn ở trường đại học không? Dù là nhân vật nam hay nhân vật nữ, đến khi nghĩ kỹ và muốn chạy theo thì đều đã muộn rồi. Tình cảm giữa hai người các cậu không ai là người có thể hiểu rõ. Mình chỉ muốn nói với cậu là, nếu mình là cậu, mình sẽ tới sân bay trước, rồi ngồi ở phòng chờ và tập trung suy nghĩ, nếu yêu anh ấy mình sẽ giữ anh ấy ở lại, nếu cảm thấy có anh ấy hay không cũng như nhau mà thôi thì mình sẽ phủi quần và ra về. Như thế sẽ không có chuyện hối hận vì đến muộn giờ."

Tưởng Tư Thừa thấy Tiêu Tiêu đặt điện thoại xuống liền ôm cô vào lòng, hỏi, "Liệu cô ấy có đuổi theo không?"

Tiêu Tiêu cười, "Ai mà biết được. Có điều, khi Tĩnh Chi bừng tỉnh thì chuyện gì cô ấy cũng có thể làm được." Nói xong cô kéo Tưởng Tư Thừa dậy, "Dậy đi, mau lên, chúng ta cũng ra sân bay, để chuẩn bị xem một màn hay nào."

"Màn hay?" Tưởng Tư Thừa hỏi.

""Phải, đúng như vậy. Nhanh lên, em có dự cảm rất đặc biệt."

"Hôm nay chúng ta không đi làm sao?" Tưởng Tư Thừa lại hỏi.

Tiêu Tiêu cười, "Dù phải báo nghỉ phép cũng không thể bỏ qua!"

Ngồi trên taxi mà Tĩnh Chi cứ miên man nghĩ về những lời Uông Dụ Hàm đã nói với cô, những việc mà họ cùng làm khi hai người ở bên nhau, và cả mẩu tin nhắn sau cùng của anh. Anh ấy yêu mình thật không? Có đúng mình đối với anh chỉ là một trò đùa không? Rồi cô lại nhớ đến những lời mà Tiêu Tiêu từng nói, "Anh ấy có nói chuyện của hai người với người nhà của anh ấy không, có nghĩ tới cuộc sống chung của hai người sau này không?..."

Cô không biết anh đã giới thiệu về cô như thế nào với người thân. Mỗi khi anh gọi điện về nhà thường cứ cười cười và nói với mẹ rằng: Để con bảo con dâu của mẹ nói chuyện với mẹ nhé, rồi vừa dụ dỗ vừa ép cô nói chuyện với người nhà của anh. Những khi đưa cô đi dạo phố, anh thường chỉ vào những bộ đồ ăn bằng sứ tinh xảo và nói với cô, "Nhìn xem, mẹ anh cũng có một bộ như thế, sau này chúng ta cũng sẽ mua một bộ như vậy. Này Tĩnh Chi, anh vẫn còn chưa hỏi em, em có biết nấu cơm không đấy?"

......

Có quá nhiều những bày tỏ, nhưng tất cả đều bị anh giấu dưới vẻ mặt cười cợt, coi trời bằng vung. Tĩnh Chi bỗng hiểu ra những lời của Uông Dụ Hàm hôm ấy, "Yêu là tình cảm không thể nói thành lời." Anh đưa tay ra chỉ vào ngực mình, "Mà phải cảm nhận nó bằng cái này. Tất cả những việc tôi đã làm đều không sánh được với một câu nói của anh ta, đúng không? Trong lòng cô yêu ai mà cô không rõ sao? Những câu trả lời của tôi như thế nào không lẽ lại quan trọng đến thế?"

° ° °

Khi Tĩnh Chi tới sân bay mới có chín giờ. Cô cảm thấy hơi buồn cười, người đuổi theo đến trước cả người muốn ra đi. Cô ngồi yên lặng, chờ Uông Dụ Hàm đến. Lần này, Tĩnh Chi quyết định, sẽ không ai phải nhìn theo bóng dáng của ai. Lần này cô sẽ đi về phía trước mặt Uông Dụ Hàm.

Khi Uông Dụ Hàm nhìn thấy Tĩnh Chi ở phòng chờ của sân bay đã không khỏi ngạc nhiên, anh xách chiếc va li đứng im nhìn cô.

Tĩnh Chi hướng về phía anh mỉm cười, trong bụng không ngừng khích lệ bản thân rồi bước dứt khoát về phía ấy. Khi đã đứng trước mặt anh, cô nói bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng rất kiên định, "Em đã nghĩ kỹ rồi, đúng là tình yêu không thể nói ra!"

"Ồ thế à!" Uông Dụ Hàm nhướn mày, "Sau đó thì sao?"

Tĩnh Chi cắn môi, đáp, "Em yêu anh, vì thế anh không thể đi được!"

Phía sau Uông Dụ Hàm có một người đàn ông trung niên, người ấy đang tò mò nhìn Tĩnh Chi, tay đập khẽ vào vai anh, nói, "Cậu Uông này, nhanh lên đấy nhé, còn phải vào làm thủ tục lên máy bay nữa đấy."

Tĩnh Chi vừa nghe nói đến mấy từ "lên máy bay" liền cuống lên, cô cắn môi rồi quyết định bước đến ôm chặt lấy cổ Uông Dụ Hàm, kêu to lên, "Em không cho anh đi! Anh không thể nói lời mà không giữ! Anh đã nói là yêu em, anh không thể ra đi như thế này được!"

Người đàn ông bên cạnh tròn xoe mắt, ngớ người nhìn Tĩnh Chi, bụng nghĩ, con gái ngày nay sao mà mạnh dạn thế? Ngày xưa khi vợ ông tiễn ông rag a, dù bịn rịn đến mấy cũng chỉ dám nắm tay là cùng, thanh niên bây giờ không hiểu sao vừa nhìn thấy nhau là lập tức ôm chầm lấy nhau.

Uông Dụ Hàm nhìn người đàn ông trung niên hơi lúng túng, rồi vội nói khẽ vào tai Tĩnh Chi, "Em bỏ tay ra đi!"

"Không, em không bỏ!" Tĩnh Chi bướng bỉnh, lại càng ôm chặt hơn.

Uông Dụ Hàm ngượng ngùng mỉm cười, "Tổng Giám đốc Lý, anh chờ cho một chút, được không?"

Người đàn ông mỉm cười gật đầu, lùi ra xa mấy bước.

Uông Dụ Hàm cúi đầu, gằn giọng, "Tĩnh Chi, em định làm gì thế? Chính em là người muốn chia tay kia mà! Em còn muốn gì nữa đây?"

"Em đã hối hận, vì thế em không chia tay nữa, anh không thể đi được!" Tĩnh Chi liều một phen, trong giờ phút quan trọng này cô đã bất chấp cả thể diện.

Uông Dụ Hàm bất lực, "Đây là công việc của anh. Em có biết người vừa nãy là Tổng giám đốc Lý không, chẳng lẽ em chưa nhìn thấy ảnh của ông ấy sao? Ông ấy ghét nhất là chuyện yêu đương ở cơ quan. Với anh thì có lẽ ông ấy không nỡ cho thôi việc, nhưng còn em, chuyện cho em thôi việc thì chỉ đơn giản như uống một ngụm nước mà thôi."

"Em không sợ!" Tĩnh Chi vẫn cứ ôm vòng lấy cổ Uông Dụ Hàm, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt cô đỏ hoe, "Cho em thôi việc thì cùng lắm là anh nuôi em. Hơn nữa em cũng đã giữ được anh rồi, anh không thể đi được. Anh đúng là đồ lừa dối, thế mà còn nói là yêu em, yêu em mà anh còn bỏ chạy!"

Uông Dụ Hàm ném túi hành lý xuống đất, ôm lấy Tĩnh Chi, hỏi, "Ai bảo là anh muốn bỏ chạy?"

"Chẳng phải là anh được cử ra nước ngoài sao? Anh vẫn muốn giấu em à?"

Uông Dụ Hàm ngớ người, "Cử ra nước ngoài gì cơ? Chỉ là đi công tác với Tổng giám đốc Lý một tháng thôi chứ có gì đâu. Anh cũng đang định sau khi trở về sẽ chỉnh cho em một trận đấy, cô nhóc ạ!"

"Thế sao?" Tĩnh Chi ngớ người, tròn xoe mắt nhìn Uông Dụ Hàm.

Uông Dụ Hàm bực, "Ai đùa với em làm gì? Em đúng là đồ ngốc, người khác nói gì cũng tin!", nói rồi bàn tay anh càng xiết chặt hơn, anh ôm cô vào lòng và hôn rất mạnh."Được đấy, dù sao thì lần này cũng phải cám ơn cô, Bạch Khiết ạ!", anh nghĩ thầm.

Hai người đang hôn nhau thắm thiết thì Uông Dụ Hàm cảm thấy có người đập vào vai mình, quay lại thì là Tổng giám đốc Lý với nụ cười ngượng ngùng trên môi. Ông cười, đưa tay chỉ vào đồng hồ, "Thật là không phải khi đã quấy rầy hai người thế này, nhưng đã đến lúc làm thủ tục lên máy bay rồi, nếu không thì hôm nay chúng ta không đi được mất!"

Đoạn kết

Năm nay tuyết rơi rất khéo, vừa đúng vào dịp lễ Noel. Những bông tuyết dày và nặng rơi suốt một ngày một đêm, bao phủ lên thành phố một lớp trắng tinh khiết, làm không khí chào đón Noel càng thêm nhộn nhịp.

Gần chiều tối, tiếng chuông di động của Phương Nghị vang lên, trên màn hình hiển thị một số máy lạ. Nghĩ một lát anh nhấc máy.

"A lô, xin chào."

...

Người ở đầu dây bên kia không nói, Phương Nghị cũng im lặng, từ trong điện thoại truyền đến tiếng ồn ào cũng đường phố.

"Nếu không nói thì tôi tắt máy đây." Phương Nghị nói.

"Hãy đến cùng em đón lễ Giáng sinh đi, một mình chẳng thú vị chút nào cả."

Phương Nghị khẽ cười, "E rằng không được mất rồi. Ở đây tuyết đang rơi rất dày, có lẽ sân bay đã phải hoãn không ít chuyến bay."

"Thực sự là không được sao?" Cô lại hỏi.

Phương Nghị im lặng trong giây lát, "Phải."

"Đàn ông lớn tuổi thật là nhỏ nhen, nhưng thôi. Anh đang ở phòng làm việc à?"

"Phải."

"Vậy thì anh hãy đứng dậy, nhìn xuống phía dưới đi." Cô nói.

Phương Nghị đứng dậy, nhìn xuống phía dưới qua lớp cửa kính dày, dưới đó là một bóng người thanh mảnh, xinh đẹp đang giơ tay huơ huơ về phía anh.

"A lô, anh hủy vé chuyến bay đi!" Cô hét to.

Phương Nghị cười, khẽ trả lời, "Được!"

Hoàn chính văn

Crypto.com Exchange

Chương (1-18)