Truyện:Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh - Chương 001

Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Trọn bộ 106 chương
Chương 001
Mở đầu - Điềm nhi
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ngày xửa ngày xưa, khoảng ba bốn trăm năm gì trước đó, triều đại Khang Hi hoàng tộc lắm con thừa cháu, công việc ưa thích của bọn họ là tranh tranh đấu đấu, ít ai hiểu được "hạnh phúc" thực sự là một từ gần nghĩa của "bình yên"...

Điềm Nhi là con gái nhà Nữu Hỗ Lộc, ngày bé được phương trượng ở chùa xem tướng, phán rằng "phúc khí". Thời ấu thơ quả nhiên có phúc, tuy a mã nàng công danh không cao nhưng chỉ có một vợ là ngạch nương, sinh ra đủ trai đủ gái, một nhà đầm ấm vui vẻ sống bên nhau.

Rồi ngày trời quang mây tạnh nào đó, một đạo thánh chỉ như thiên lôi giáng xuống, Điềm Nhi "bị" ban hôn cho Tứ a ca Dận Chân. Đối với đứa con gái nhà quan nho nhỏ mà nói, trở thành phúc tấn hoàng tử là trèo cao. Đối với Điềm Nhi mà nói, khoảng cách mười bốn tuổi là mối tình ông chú với loli, không những thế còn là ông chú "khắc thê", trước đó đã khắc chết bốn bà phúc tấn và ứng cử viên phúc tấn rồi!!!

Ngạch nương khóc hết nước mắt, a mã nhìn trời thở dài, ca ca thương xót em gái, quần chúng chờ xem kịch vui... Điềm Nhi vẫn lên kiệu hoa...

Ngày thành thân của nàng không vẻ vang gì, phủ Tứ gia lưa thưa ba vị khách, mà ba kẻ này chỉ chờ mong nàng bước vào cửa rồi lăn ra chết là tốt nhất! Điềm Nhi vô tư ăn trái táo Cát Tường, cảm thấy chuyện này không thành vấn đề, chồng nàng đẹp trai lắm cơ, quyền cao chức trọng, nhà giàu lắm tiền nhiều ruộng, ngoại trừ danh tiếng hơi tệ, tính tình hơi đạm và tuổi tác hơi lớn thì không còn gì chê trách. Làm người phải biết thỏa mãn!

"Gả cho gia, nàng rất cao hứng sao?... Nàng là phúc tấn thứ tư mà gia lấy."

"Thiếp thân biết a!... Nhưng Điềm Nhi tin tưởng... Thiếp nhất định sẽ là người cuối cùng."

Dận Chân cúi đầu nhìn tiểu tân nương cười đến là sung sướng, đôi mắt long lanh nồng nhiệt nhìn mình, một người vợ như nàng khó mà "tương kính như tân"... Thật ra trong mỗi con người dù tính tình lãnh đạm bao nhiêu thì vẫn cất giấu một mồi lửa ngày đêm sẵn sàng bén cháy. Vấn đề là có ai cấp cho nó chút nhiệt hay không?

Nàng là một cô bé con mà hắn thì trưởng thành quá sớm, tuổi trẻ của nàng sưởi ấm tâm hồn hắn sắp già. Hắn yêu nhan sắc của nàng, thân thể của nàng, tính tình của nàng, nhựa sống chực trào và đôi mắt ứa lệ thanh xuân. Để rồi có một ngày tình yêu bao gồm cả bất an, nàng còn quá trẻ mà hắn đã qua nửa đường đời, phần còn lại của hắn có nàng nhưng phần còn lại của nàng sẽ một ngày vắng hắn...

Ái Tân Giác La Dận Chân, sinh ở Thiên gia vừa khéo nhiều tham vọng, ăn chay ngộ Phật bao năm nên có phần thanh tâm quả dục, nhìn thì vô mưu nhưng bụng đầy toan tính, người cứ tưởng vô cầu mà muốn cả giang sơn... Ở phủ Tứ gia có bề đơn chiếc, nữ nhân ba người, trẻ con nhiều năm không có, phúc tấn thì bà này nối bà kia chụp lên đầu hắn cái mũ "khắc thê". Khang Hi hận con trai mình nhiều hơn yêu thương, Đức phi lúc nào cũng dồn tình cảm về hoàng đệ, lớn lên trong vách tường lạnh, chưa có ai đem tới một lò than nóng để hắn hiểu mình vốn cô đơn.

Nàng là một tiểu nha đầu, thích nghịch ngợm và nhõng nhẽo như con gái chứ không phải vợ. Nàng là cô mèo nhỏ, thích vờn chiếc đuôi lông chọc lòng ngài ngứa ngáy, thích trèo lên chễnh chệ ngồi ở đùi, thích cọ cọ ấp yêu và nói những lời chảy ra mật ngọt. Cứ tưởng một người lạnh lùng nghiêm túc như Dận Chân thì không chịu đựng nổi, ai ngờ đâu "khẩu vị" của hắn chính là thế này!

Tô Bồi Thịnh rùng mình cúi thấp đầu, hắn lo lắng có một ngày chủ tử sẽ bị bội thực kẹo đường mà chết! Phúc tấn nương nương là thực sự ngây thơ hay đã luyện thành đẳng cấp "lấy nhu chế cương" tuyệt đỉnh?

Dận Chân nhìn xuống thê tử ở trong lòng, đáy mắt tản ra tia sáng dịu dàng mà chính mình không phát hiện, hắn thở dài, thả lỏng bản thân đem nàng trôi trên dòng sông gọi là "chân ái". Ngôi vị chí tôn là đích đến của cuộc đời, Dận Chân đem tên nàng ghi vào những nhược điểm mình cần bảo vệ. Ba mươi tuổi đầu hắn mới có gia đình của riêng mình, có cảm giác bờ vai ngày một nặng, Hoằng Đán, Hoằng Thì, Hoằng Quân, Hoằng Lịch, ... Hoằng Bình lại thêm ái nữ An An... đếm hết đàn con mới chợt thấy ngài cùng nàng là bao nhiêu ân ái, trên khuôn mặt bọn nhỏ có khí phách của hắn và nhu mì của nàng... đời này đám trẻ là nhân chứng, hoàng a mã làm sao yêu ai khác ngoài ngạch nương đây?

Heo mẹ nhà lão Tứ rất giỏi chuyện sinh, nuôi béo ăn no, còn phải nâng niu chiều chuộng... Dận Chân nghiêm nghị nhíu mày, uhm... phúc tấn... đàng hoàng một chút! Nàng cứ việc gia tăng năng suất, ta phụ trách thổi nến là tốt rồi! ==

Ở đời này nữ nhân quá nhiều, mỹ nhân không thiếu, nhưng Điềm Nhi của Dận Chân chỉ có một, hoàng hậu của Ung Chính chỉ có một, say đắm hết đời đành gửi gắm chỗ này. Nàng ngốc ngốc nhưng thông minh, khờ khờ mà quyết đoán. Hoàng đế của Điềm Nhi ở đây, vậy thì yên tâm làm tổ trên vòm ngực vững chắc hơn bầu trời. Nếu một ngày ngài không may ngã xuống, nàng vẫn phải mạnh mẽ để bảo vệ chồng, che chở đàn con, nếu sống thì cùng sống, nếu chết phải chung mồ!

Dận Chân sâu sắc nhìn ngắm cô gái nhỏ của ngài, mẹ của các con ngài, phía sau mỹ miều này còn bao nhiêu bí ẩn?

"Chỉ cần nàng không bao giờ thay đổi, Chân về sau nhất định không phụ nàng."

Không phụ, chính là một đời – một kiếp – một người, cho dù là Ung thân vương ngày đó hay Ung Chính đế bây giờ, cho dù tóc xanh một thời hay mái đầu điểm bạc... Hắn không biết mấy lời ngọt ngào, cũng không biết điều gì lãng mạn, tất cả những gì hắn cho là bảo vệ và chở che, dung túng và chiều chuộng, nặng lòng với chung tình...

*****

Nhìn người không thể xem bề ngoài.

Cái gọi là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, ý chỉ là không nên vì tướng mạo bên ngoài của một người mà xem nhẹ trí thông minh của họ, mà những lời này dùng ở trên người Nữu Cỗ Lộc. Điềm Nhi thì biến thành: chớ nên vì tướng mạo bên ngoài mà đánh giá cao chỉ số thông minh của nàng.

Do đó, khi nàng ngây ngốc u mê quỳ trên mặt đất tiếp nhận thánh chỉ ban hôn, nàng hoàn toàn không hiểu cớ sao a mã, ngạch nương, và cả đại ca bên cạnh nàng, toàn bộ đều là một bộ dáng trời sập đất sụt, lung lay sắp đổ.

"Con gái số khổ của mẹ a!" sau khi thái giám truyền chỉ đi rồi, Điềm Nhi đã bị lão nương của mình lôi vào phòng, không đợi nàng kịp phản ứng, nguyên cái đầu nhỏ đã bị đè chặt trong "cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt" của mẫu thân đại nhân.

Hu hu hu... thật nghẹt thở, khí lên không nổi a! Mỗ cô nương run rẩy trong giãy dụa.

Mẫu thân đại nhân tê tâm liệt phế khóc gào một lúc lâu, mãi đến khi Nữu Cỗ Lộc. Kỳ Cáp Mã chậm rãi đi đến.

Vẻ mặt ông đau thương kịch liệt nhìn hai mẹ con "Ôm đầu khóc rống", mấp máy miệng còn chưa kịp nói gì đó, nước mắt chua xót đã yên lặng không tiếng động chảy xuống, gào to một tiếng: "Con gái mệnh khổ của cha a!"

Sau đó duỗi cánh tay dài ra, quơ cả hai người ôm vào trong ngực —— bắt đầu khóc!

Bị đè trong cùng, Điềm Nhi bắt đầu cảm giác có lẽ mình sẽ chết vào hôm nay rồi.

Hu hu, chết kiểu này thật sự rất 囧 nha!

"A mã, Ngạch nương, hai người mau buông tiểu muội ra a!" Nữu Cỗ Lộc. Văn Diệp đầu đầy hắc tuyến nhìn đôi phu thê không biết điều, vội vàng cứu tiểu muội bị bức hại từ trong 'rãnh' đau thương ra.

Điềm Nhi mềm nhũn tựa vào trên người ca ca nàng, hé ra khuôn mặt thanh diễm nhỏ nhắn bị nghẹt thở đến đỏ bừng, lúc cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng ngáp ngáp ra sức hít ra thở vào lấy hơi, cũng không quên dùng cặp mắt to như nước trong veo, ủy khuất nhìn cha mẹ nàng.

"Cục thịt tâm can bảo bối của mẹ a!" Mẹ Điềm Nhi hoàn toàn bị cảm xúc bao trùm, hận không thể đem tiểu khuê nữ của mình ôm vào trong ngực, cẩn thận vỗ về một lát. Thế nhưng... đôi mắt của bà bắt gặp quyển trục màu vàng (thánh chỉ) đương còn trong tay nữ nhi, con gái số khổ của bà a!!!!

Sau một hồi náo loạn, một nhà ba người cuối cùng cũng hơi bình tĩnh lại một tí, cha Điềm Nhi cố nén thương tâm, dẫn con trai lớn nhất đi mở cửa từ đường tổ tiên, không quan tâm trong lòng vui hay không vui, khuê nữ của mình lập tức sẽ trở thành phúc tấn của hoàng tử, dựa theo quy chế, ông phải đi báo cho tổ tông một tiếng, tỏ vẻ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cuộn đến nhà ông a!

Sau khi thấy hai cha con đi rồi, mẹ Điềm Nhi cũng cho mọi người trong phòng lui ra. Chỉ kéo tay khuê nữ, ngồi bên giường rơi nước mắt.

Thấy mẫu thân khóc thành như vậy, Điềm Nhi lúc này mới thật sự sốt ruột, trong trí nhớ của nàng, cho tới bây giờ mẹ đều là người kiên cường mạnh mẽ, đại cô nãi nãi của Mãn tộc uy phong hét lên một tiếng mang theo sức mạnh a, chưa từng thấy qua bộ dáng thương tâm đến thế?

"Mẹ!!" giọng nói ngọt lịm như mật đường nhẹ nhàng vang lên bên tai, bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt mang theo mùi sữa không ngừng lau nước mắt trên mặt bà: "Mẹ đừng khóc! Đều là lỗi của Điềm Nhi! Điềm Nhi làm cho mẹ buồn."

"Sao lại là lỗi của con, " nhìn vẻ mặt không biết phải làm sao của con gái, mẹ Điềm Nhi nén lòng, cố kéo nụ cười cứng ngắc: "Cô nương nhà ta không làm gì sai cả."

Điềm Nhi nghe vậy, như con cún nhỏ sáp đến trên vai mẫu thân, sau một lúc lâu mới hơi do dự hỏi: "Cái người kia mà nữ nhi phải gả, thật, thật sự, không tốt đến vậy sao?"

Thở sâu một hơi, mẹ Điềm Nhi lau nước mắt mới nói: "Con gái ngoan, con có biết người mà con phải gả là người phương nào không?"

Vấn đề này lại khiến nàng có chút khó khăn, bởi vì vừa rồi lúc nhận thánh chỉ thật sự là quá hồi hộp, hơn nữa giọng nói chói tai của thái giám kia chọc thẳng vào tai nàng, ngoại trừ cái câu mở đầu: "phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết" kia ra, từ đầu đến cuối nàng nghe không hiểu chút gì.

"Là Tứ A Ca của đương kim Thánh Thượng, bối lặc Dận Chân!"

Dận Chân?

Điềm Nhi nghiền ngẫm, cảm thấy cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu, chẳng lẽ là... ? Nàng thình lình trợn to hai mắt, mặt đầy ngạc nhiên nhìn mẹ nàng: "Chính là cái người có tổng cộng ba bà vợ đã chết, được người ta gọi là Thiên Sát Cô Tinh - Tứ hoàng tử đó sao?"

"Xuỵt! Muốn chết sao, Cô Tinh cái gì, lời này mà để cho người khác nghe được, là phải rơi đầu đấy!" mẹ Điềm Nhi nghiêm khắc vỗ lên cái móng vuốt của con cún nhỏ kia, trong thần sắc tất cả đều là cảnh cáo.

Điềm Nhi le lưỡi một cái.

Nhìn nữ nhi mấy tuổi đầu rồi mà còn tính tình bướng bỉnh, mẹ Điềm Nhi không khỏi càng phát hỏa, hơn nữa trong đốm hỏa này còn trộn lẫn một tia hận ý, đó là oán hận đối với những chi khác trong bổn gia Nữu Cỗ Lộc, nếu không phải bọn họ giở mánh khóe trong đó, thì cô nương của nhà bà cần gì phải gả cho một người nam tử như vậy.

Thân phận có tôn quý hơn nữa thì thế nào, chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng của con gái bà sao?

Thấy mẫu thân đại nhân rơi vào trầm tư, Điềm Nhi ở bên cạnh trong lòng cũng lăn lộn đủ loại ý niệm, đối với Tứ hoàng tử Dận Chân, nàng đã nghe danh từ lâu. Nghe đâu vị gia này là con trai của Đức Phi nương nương trong cung, còn là con nuôi của vị Hiếu nhân nghĩa hoàng hậu đã qua đời trước đó, thân phận tôn quý thì không cần bàn tới. Nhưng chân chính khiến hắn được nổi danh khắp kinh thành lại là lời đồn hắn "khắc thê". Ngươi nghĩ một chút mà xem, một người nam nhân cư nhiên trong hơn mười năm, liên tục chết ba bà vợ, hơn nữa đến bây giờ trong phủ cũng không có lấy một đứa bé, đây là ngạnh mệnh (mệnh cứng) hung hãn cỡ nào a, nói hắn không khắc thê, quỷ cũng không tin!

Chẳng lẽ, mình sẽ trở thành người thứ tư?

Nghĩ đến đây, Điềm Nhi không khỏi chợt rùng mình một cái.

Cảm giác được con gái sợ hãi, mẹ Điềm Nhi lập tức đau lòng ôm con gái vào lòng, liên tục vỗ về lưng nàng, miệng không ngừng nói: "Đừng sợ, đừng sợ, Điềm Nhi đừng sợ a! Những chuyện ma quỷ này đều là đồn bậy đồn bạ thôi, Điềm Nhi của chúng ta phúc khí rất lớn, nhất định có thể trường trường cửu cửu, bình an khỏe mạnh."

Thánh chỉ đã ban xuống, mình không nhận, thì còn cách nào đây? Thay vì khiến cho người nhà khó chịu theo, không bằng thật vui vẻ sống cho tốt quãng thời gian cuối cùng trước khi ra cửa còn hơn!

"Mẹ, con không sợ!" Điềm Nhi khịt khịt cái mũi nhỏ, dùng sức nắm nắm đôi bàn tay trắng như phấn, trên mặt tràn đầy kiên định.

Sau ba ngày được sắc phong phúc tấn hoàng tử, trong nội cung lại có người đến, đón Điềm Nhi tiến cung, nói là Đức Phi nương nương muốn gặp nàng. Vì thế, trong ánh mắt bất an của cả nhà, Điềm Nhi bước lên xe ngựa của Tử Cấm thành.

Trong Vĩnh Hòa Cung.

Đức Phi có chút uể oải nằm nghiêng trên tháp Tương phi, hai tiểu cung nữ quỳ bên chân đang cầm mỹ nhân chùy nhẹ nhàng gõ chân cho bà.

"Tân phúc tấn mới được sắc phong của lão Tứ sắp tới chưa?"

"Cũng nhanh thôi ạ, sáng sớm Tiểu Phúc Tử đã đi đón rồi, tính toán một chút hẳn đã đến nơi rồi." ma ma được nể trọng nhất bên người Đức Phi, Tần ma ma ý cười đầy mặt, nhẹ giọng nói.

"Aizz!" Đức Phi bụng đầy tâm tư thở dài nặng nề, phất tay một cái cho mọi người đều lui xuống, chỉ lưu lại Tần ma ma.

"Lần này sợ là ủy khuất lão Tứ rồi!" bà lại nói: "Bổn cung thật không ngờ Hoàng Thượng ấy thế mà bỏ qua tú nữ ứng tuyển đợt này, trực tiếp ban chỉ một nữ nhi của tiểu quan lục phẩm làm phúc tấn, đây không phải là quét sạch mặt mũi Dận Chân sao? Khiến hắn về sau làm sao có chỗ đứng trong đám huynh đệ a!"

Tần ma ma nghe vậy trong bụng lại không cho là đúng, phải biết rằng chuyện vị chủ tử kia khắc thê, trong kinh thành ai mà không biết, những người có quyền thế kia, đều quý trọng danh dự, cái tiếng 'bán con gái cầu vinh', leo lên hoàng gia này, ấy mà cũng không dễ nghe, lại nói Tứ A Ca là người lạnh lùng nghiêm nghị, không nhận họ hàng, ở trong triều đã đắc tội với bao nhiêu người, người ta trốn còn không kịp, ai mà nguyện ý tới gần chứ!

"Nô tỳ ngược lại nghe nói, tướng mệnh của vị cô nương kia vô cùng tốt, nói gì mà cực kỳ có phúc khí!" Tần ma ma cười nói: "Biết đâu chính là người trong mệnh của bối lặc gia chúng ta thì sao!"

"Ngươi nói cũng có lý!" Đức Phi nghe xong, trên mặt liền lộ ra nụ cười nhè nhẹ: "Là Từ đại nhân của Khâm Thiên Giám tự mình đoán quẻ, nói cô nương kia có mệnh cách vượng phu, vượng tử. Thánh Thượng cũng vì nghe lời này, mới hạ chỉ ban hôn."

"Cho nên nương nương liền đem tâm phóng tới trong bụng, an an tâm tâm chờ uống ngụm trà của con dâu đi!"

Chủ tớ đang nói chuyện, ngoài cửa có thái giám khom người đi vào, sau khi cúi người hành lễ mới nói: "Khởi bẩm nương nương, cách cách nhà Nữu Cỗ Lộc đến!"

Đức Phi nghe xong ngồi thẳng người, trầm giọng nói: "Tuyên."

Điềm Nhi quỳ lên nền gạch lưu ly màu xanh của Vĩnh Hòa cung, trong lồng ngực như có một con thỏ nhỏ cuộn lại, nhảy thình thịch kịch liệt.

"Thần nữ Nữu Cỗ Lộc thị tham kiến Đức Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."

"Đứng lên đi!" Một giọng nói dịu dàng chậm rãi vang lên trên đầu: "Đứa bé ngoan đừng sợ, ngẩng đầu lên, để Bổn cung nhìn xem."

Điềm Nhi nho nhỏ hít vào một hơi, quy củ đứng lên, ánh mắt cũng không dám nhìn loạn, chỉ nửa cúi đầu, mặc cho tầm mắt phía trên tỉ mỉ tìm tòi trên mặt mình.

Đức Phi nhìn tiểu cô nương đứng bên dưới, đôi chân mày lá liễu dần dần nhíu lại, mặc dù bà đã sớm nghe nói, phúc tấn mới được sắc phong cho lão Tứ này tuổi cũng không quá lớn, nhưng cũng không ngờ lại nhỏ như vậy, thoạt nhìn tựa hồ còn không lớn bằng Bát công chúa của bà nữa! Bất quá dáng dấp lại xinh xắn, trắng trắng mềm mềm vừa nhìn liền khiến người thương yêu.

Được chủ tử ra hiệu, Tần ma ma dời một cái tú đôn* đến cho Điềm Nhi. Sau khi tạ ơn, Điềm Nhi cũng không dám ngồi lên cả, chỉ ngồi mé mé ở một bên, ngạch nương đã dặn, sau khi tiến cung tiếp kiến Đức Phi nương nương, mình nhất định phải ít nói, phải biểu hiện khôn khéo một chút, không được chọc nương nương mất vui. Cũng may mà, hình như Đức Phi nương nương tính tình cũng nhu hòa, đối với nàng ôn ngôn nhuyễn ngữ đấy. Chỉ hỏi chút chuyện như năm nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà có bao nhiêu người? Từng đọc qua sách gì? Đủ loại vấn đề, nàng trả lời cũng trôi chảy.

(*tú đôn: loại ghế ngồi giống cái trống)

Ước chừng lại qua thời gian nửa chung trà, sau khi Đức Phi nương nương nói một câu: "Bổn cung mệt rồi, Tiểu Phúc Tử, tiễn Nữu Cỗ Lộc cách cách", hành trình đầu tiên ở Tử Cấm thành của Điềm Nhi đến đây kết thúc.

"Đức Phi nương nương trông như thế nào?" Sau khi về đến nhà, mẹ Điềm Nhi hỏi khuê nữ nhà mình.

"Ừm..." khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Điềm Nhi nhăn lại thành một đoàn, suy nghĩ hơn nữa ngày mới nói: "Nương nương đi hài rất đẹp!"

Đế nhung màu trắng như lông ngỗng, nổi bật màu tím của mặt vải, trên mũi hài gắn viên trân châu lớn chừng nắm tay em bé, mặt trên thêu uyên ương hí thủy, ngay cả hoa lá sen thêu trên đó cũng trông rất sống động.

"Con đoán là!" Điềm Nhi vẻ mặt suy nghĩ sâu xa sờ sờ cằm nhỏ của mình: "Nếu đem đến tiệm cầm đồ Hạng gia ở phố đông, nhất định có thể cầm được không ít tiền."

Con gái, con vào cung một chuyến, nhớ kỹ được, cũng chỉ có một đôi giày?

Được rồi, với trình độ ngốc nghếch của khuê nữ nhà bà, thật sự có thể trở thành một thê tử đạt tiêu chuẩn sao? Mẹ Điềm Nhi lại cực kỳ lo lắng, đáp án dĩ nhiên là: Khẳng định không có khả năng!!!

Crypto.com Exchange

Chương (1-106)