Truyện:Bạo Vương Liệt Phi - Chương 076

Bạo Vương Liệt Phi
Trọn bộ 138 chương
Chương 076
Huynh muội gặp lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-138)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vân Yên ngồi trong bồn tắm, dùng nước tẩy rửa thân thể của mình, trong đầu nàng không ngừng nghĩ về một màn ban sáng, tay chân nàng trở nên lạnh băng.

Ca ca, nàng không khỏi càng thêm lo lắng cho bọn họ, rốt cuộc bọn họ có trở về hay không? Nàng thà rằng ca ca buông tay không báo thù nữa, cũng muốn ca ca còn sống khỏe mạnh.

"Phu nhân, nô tỳ mang thêm cho người một ít nước ấm nữa."

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng người nói.

"Vào đi."

Nàng thuận miệng đáp.

Nước tắm quả thật đã có chút lạnh.

Kẹt... cửa bị đẩy ra, một nữ tử ăn mặc gọn gàng, tay bê chậu đồng cúi đầu đi vào, lập tức đóng cửa lại.

Vân Yên cũng không chú ý, vẫn đang trầm tư.

"Phu nhân, đã được hay chưa?"

Nàng vừa đổ nước vào, vừa hỏi.

"Ừ."

Vân Yên đáp, lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy? Vừa quay đầu lại nhìn, liền chạm vào một đôi mắt đẹp thân quen.

Hít một ngụm khí lạnh, vừa định la lên đã bị tay nàng che miệng lại, nhẹ giọng nói:"Cẩn thận, bên ngoài có người canh giữ."

"Vân La, sao lại là muội? Tại sao muội lại tới nơi này?"

Vân Yên hơi gạt tay nàng ra khỏi miệng mình, nắm chặt tay nàng nói.

Nhìn thấy nàng thật sự là ngoài ý muốn, ánh mắt vui mừng.

"Yên tỷ tỷ, trước hết để muội ngắm tỷ được không? Vết thương còn đau không?"

Vân La thầm đánh giá nàng, nàng càng gầy yếu hơn trước, sắc mặt cũng không tốt, nước mắt nhịn không được mà chảy xuống.

"Đều tại muội không tốt, ngày đó muội không nên để tỷ đi đến nơi này."

"Vân La đừng khóc, muội mau nói cho tỷ biết, sao muội lại ở trong này? Ca ca đâu?"

Vân Yên thay nàng lau đi nước mắt, lo lắng hỏi.

"Yên tỷ, tỷ mau đứng lên đã, sắp lạnh cóng rồi kìa."

Vân La lấy khăn giúp nàng lau thân thể, cơ thể nàng rất dễ sinh bệnh mà.

"Mau nói cho ta biết, mọi người trở về thế nào?"

Vân Yên nhanh chóng mặc quần áo vào, liền gắt gao ôm lấy nàng, loại cảm giác này đã lâu không có, thật tốt quá.

"Yên tỷ tỷ, tỷ đi rồi, Dương ca trở về kinh.

Biết tỷ thay muội đi, liền mắng muội một trận, rồi nói muốn tới đây tìm tỷ, cũng muốn báo thù cho Vân bá phụ, muội khuyên can mãi, muốn huynh ấy dưỡng thương cho tốt.

Thấy huynh ấy không nghe, muội nhẫn tâm không nói với hoàng huynh một tiếng, liền cùng huynh ấy trộm đến đây.

Vốn muốn tới hoàng cung Long Triều, sau lại nghe nói U Linh Vương đã tới đây.

Dương ca ca liền quyết định tới trước để giết hắn, như vậy cũng có thể báo thù cho Vân bá phụ đã chết, cũng có thể giúp tỷ trở về.

Chỉ có điều không thể nghĩ được tỷ cũng cùng hắn đi."

Lúc này Vân La mới giải thích rõ ràng, vừa nói cũng vừa ôm chặt lấy nàng.

"Ca ca thực lỗ mãng.

Nếu Long Hạo Thiên có thể chết dễ dàng như vậy, còn có thể tới phiên huynh ấy đến giết sao?"

Vân Yên nói, tại sao huynh ấy lại có dũng khí dẫn người đến đây?

"Dương ca ca cũng biết, lần trước người được tỷ cứu trở về cũng đã chuyển lời của tỷ cho huynh ấy.

Cho nên huynh ấy quyết định từ bỏ ý định ám sát rồi."

Vân La lập tức nói, không muốn nàng tiếp tục trách cứ Dương ca ca của mình.

"May mà huynh ấy không tới.

Đúng rồi, huynh ấy hiện giờ ở nơi nào?"

Vân Yên hỏi.

"Ở một khách điếm không xa đây lắm, vốn định tới gặp tỷ, nhưng không nghĩ ra cách nào, đành phải để muội trà trộn tới đây."

Vân La đáp.

"Ta đây nghĩ cách đi gặp huynh ấy."

Vân Yên nói, nàng muốn làm cho huynh ấy từ bỏ ý tưởng báo thù, nhưng nói thì dễ làm mới khó.

Long Hạo Thiên vẫn theo sát bên cạnh nàng, làm sao có cơ hội rời đi? Càng không có cơ hội tiếp cận ca ca.

"Yên tỷ, muội biết tỷ sẽ nghĩ như vậy, nên muội đến đây chính là để giúp tỷ."

Vân La thần bí cười, cởi quần áo trên người đưa cho nàng: "Mau thay ra, đi tới khách điếm kia, Dương ca ca sẽ ở bên ngoài tiếp ứng tỷ."

"Vậy còn muội?"

Vân Yên có chút lo lắng, nàng sợ Long Hạo Thiên tính khí bất thường lại tìm đến đây gây rối.

"Yên tỷ, không sao đâu, U Linh Vương kia đã đi uống rượu ăn cơm, tỷ cũng đi nhanh về nhanh, đổi lại cho muội là được."

Vân La nháy mắt nói.

"Lanh lợi lắm."

Vân Yên nở nụ cười, muội ấy đúng là thông minh thật, cũng không dám chần chờ, nhanh chóng thay quần áo của mình, nhắc thêm: "Chẳng may có chuyện gì, muội cứ nằm trên giường giả bộ ngủ, đừng để cho hắn nhìn thấy mặt là được."

"Muội biết rồi, Yên tỷ, tỷ mau đi đi."

Vân La gật đầu, nằm lên giường.

Vân Yên lúc này mới lớn tiếng nói: "Được rồi, ngươi lui xuống đi, ta không cần ngươi hầu hạ."

"Dạ, vậy nô tỳ cáo lui."

Vân La đáp, trên mặt cố nén cười.

***************************************~~

Vân Yên cầm chậu đồng trong tay, cúi đầu mở cửa.

Liền hướng về phía cầu thang đi xuống, chỉ sợ binh lính phát hiện ra mình, may mắn, binh lính kia cũng không chú ý tới nàng.

Đem chậu đặt sang bên cạnh, nàng cúi đầu hết mức, nhìn thấy Long Hạo Thiên đang ngồi nơi đó dùng bữa.

Bước chân nàng không ngừng hướng về cửa.

Long Hạo Thiên cầm bầu rượu, vừa định rót liền phát hiện ra, không kịp mở mồm gọi nàng lại, đã thấy bóng nàng muốn đi ra cửa, ngoắc tay gọi tiểu nhị tới.

***************************************~~

Vân Yên đi liền một hơi ra khỏi khách điếm, quay đầu lại xác định không có ai đi theo mới thở phào.

Chợt nhìn xung quanh, nàng nhớ ra quên không hỏi Vân La mình phải đi bên này hay bên đó.

Đang lúc do dự đột nhiên bên cạnh có một người giữ chặt tay nàng kéo đi.

Vân Yên hoảng sợ định nói chuyện, đã bị người kia che miệng lại: "Yên nhi, không cần sợ hãi, là huynh."

"Ca ca."

Giọng nói quen thuộc làm cho lòng của nàng run rẩy, chậm rãi quay đầu lại nhìn thất khuôn mặt vô cùng quen thuộc, bổ nhào vào lòng ngực hắn, nghẹn ngào thốt lên một tiếng: "Ca ca."

"Yên nhi."

Vân Dương cũng ôm chặt lấy nàng.

"Ca ca, vết thương trên người huynh đã khá lên chưa?"

Vân Yên lập tức buông hắn ra.

"Nơi này không thể nói chuyện, Yên nhi, mau đi theo huynh."

Vân Dương buông nàng ra, sau đó kéo tay nàng hướng về khách điếm cách đó không xa

*****

Vừa vào đến gian phòng trong khách điếm, Vân Yên liền nhìn thấy hơn chục người đứng bên trong, còn có người mà mình đã cứu. Nhìn thấy nàng, tất cả lập tức quỳ xuống: "Thuộc hạ tham kiến công chúa."

"Tất cả đứng lên đi." Vân Yên ra hiệu cho bọn họ đứng dậy.

"Tạ ơn công chúa." Bọn họ đứng dậy, tránh sang một bên.

"Các ngươi đều lui xuống hết đi, chú ý động tĩnh bên ngoài." Vân Dương phân phó.

"Dạ, thuộc hạ tuân mệnh." Tất cả cùng lui xuống.

Vân Dương lúc này mới đỡ lấy tay nàng, cẩn thận nhìn nàng, tay dịu dàng đưa lên vén tóc cho nàng. Nửa năm không gặp, thấy nàng đã trưởng thành hơn trước, nhưng sắc mặt lại tiều tụy, không khỏi đau xót.

"Ca ca." Mắt Vân Yên chan chứa nước mắt, vẫn nhìn hắn. Ca ca tuy rằng vẫn anh tuấn như trước, nhưng người đã gầy đi vài phần.

"Yên Nhi, đều do ca ca không tốt, không chăm sóc được cho muội." Vân Dương tự trách bản thân.

"Ca ca, muội không trách huynh, Yên nhi rất khỏe, huynh nhìn xem, Yên nhi không phải vẫn hoàn hảo đứng trước mặt huynh sao?" Vân Yên cố ý xoay xoay người cho hắn ngắm.

Vân Dương nhìn nàng như vậy lại càng thêm chua xót, "Nói cho ca ca biết, có phải thật tốt không? Có thật hắn đối tốt với muội không?"

"Ca ca, muội không có chịu ủy khuất gì cả, U Linh Vương mặc dù ở chiến trường vô cùng tàn khốc, nhưng đối với nữ nhân trong hoàng cung lại rất tốt." Vân Yên nói dối, nếu huynh ấy biết mình phải chịu tra tấn sẽ càng không buông tha việc báo thù để rời khỏi nơi này.

"Rất tốt?" Vân Dương nhìn nàng, đột nhiên kích động tóm lấy bả vai của nàng, "Yên Nhi, nói cho huynh biết, muội không phải là đã thích hắn chứ? Hoặc là hắn đã yêu muội?"

"Thích hắn? Yêu muội?" Vân Yên sợ run, nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu: "Ca ca, huynh sao lại hỏi vậy?"

"Nếu hắn không thích muội, sao lại mang muội đến chiến trường. Hắn chưa từng đưa nữ nhân nào đến chiến trường cả." Ánh mắt Vân Dương mang theo chút sợ hãi, bắt lấy tay nàng: "Yên nhi, muội không được yêu hắn, biết chưa? Hắn là kẻ thù giết cha chúng ta."

"Ca ca, huynh đừng kích động, muội không có yêu hắn, hắn cũng sẽ không yêu muội đâu." Vân Yên vội vàng nói, bả vai nàng bị hắn bóp mạnh khiến nàng cảm thấy đau đớn.

"Vậy tại sao hắn lại đưa muội đi ra ngoài?" Vân Dương tất nhiên không tin.

"Ca ca, huynh cũng biết muội có đọc qua binh pháp, lần đó vô ý bị hắn phát hiện, nên mới cố ý dẫn muội đến." Vân Yên giải thích, nàng hoàn toàn không ngờ đến ca ca sẽ lo lắng chuyện này.

"Muội giúp hắn? Sao muội có thể trợ giúp hắn trợ trụ vi ngược (giúp người xấulàm điều ác)?" Vân Dương lập tức buông tay, trên mặt hắn ngập tràn tức giận.

"Ca ca, huynh nói gì vậy, muội không có giúp hắn, thật sự không có giúp hắn mà." Vân Yên túm lại cánh tay hắn, "Sao huynh có thể không tin muội như vậy?" Nàng cũng tức giận.

Vân Dương nhìn bộ dạng ủy khuất của nàng, không đành lòng, cũng biết vừa rồi tính tình của mình thật sự không tốt, vội ôm nàng vào lòng, vỗ về nói: "Là ca ca không tốt, ca ca hiểu lầm muội, được rồi, đừng tức giận nữa, cười một cái đi, Yên nhi cười là xinh đẹp nhất."

"Ca ca." Vân Yên làm nũng, khẽ đung đưa tay hắn, lúc này mới nhìn hắn có chút nén giận, nói: "Ca ca, sao huynh lại lỗ mãng như vậy? Còn mang theo Vân La công chúa đến, huynh không biết như vậy là rất nguy hiểm sao?"

"Là nàng ấy cố chấp đòi theo huynh, huynh cũng không còn cách nào khác." Vân Dương bất đắc dĩ nói. Nàng nghĩ mình muốn đem công chúa đến đây sao?

"Ca ca, mau trở về đi, lúc này chưa cần nghĩ đến chuyện báo thù, huynh chẳng những không giết được hắn, nói không chừng còn uổng mạng. Mang bọn họ trở về đi." Vân Yên thật lòng nói.

"Yên Nhi, huynh sẽ không về, trước khi đến đây huynh cũng đã suy nghĩ rất kỹ, chúng ta cũng đã uống máu ăn thề, nhất định phải giết cho được Long Hạo Thiên, nếu không nhất định không về." Vẻ mặt Vân Dương kiên định nói.

"Ca ca, nhưng mà, huynh có nghĩ cho Vân La không? Có nghĩ cho muội không? Nếu huynh thật sự xảy ra chuyện gì, bọn muội phải làm sao bây giờ, muội nghĩ nếu cha còn sống cũng không hy vọng huynh vì người mà báo thù, người nhất định hy vọng huynh sẽ có một cuộc sống tốt đẹp." Vân Yên nhìn hắn, nàng còn chưa biết ca ca lại có thể cố chấp như vậy.

"Chỉ là, huynh không thể không báo thù cho cha, nếu mối thù lớn này mà không báo, huynh sẽ sống mà trong lòng không yên, còn về phần Vân La, nàng là công chúa, huynh sẽ không phải lo lắng cho nàng. Về phần muội, huynh tin tưởng Vân La sẽ chăm sóc cho muội." Vân Dương nói, hắn ôm quyết tâm có chết cũng phải báo thù.

"Sao huynh lại cố chấp như vậy? Cha cũng đã qua đời rồi, chẳng lẽ huynh muốn muội mất luôn huynh sao? Muội không muốn huynh báo thù, muội muốn huynh sống thật thoải mái vui vẻ, huynh biết không?" Vân Yên quả thật bị sự cố chấp của hắn làm cho tức điên.

"Nếu không thể báo thù cho cha, huynh sống còn có ý nghĩa gì?" Vân Dương vẫn như trước, cố chấp không chịu thay đổi ý định.

"Huynh..." Vân Yên bị hắn làm cho tức giận không nói nên lời.

"Yên nhi, quên đi, chúng ta không nói chuyện này nữa, hôm nay huynh đến đây chỉ vì muốn nhìn mặt muội, xem thử muội sống có tốt không? Về chuyện báo thù huynh sẽ cẩn thận, không nắm chắc phần thắng thì sẽ không ra tay." Vân Dương không muốn cùng nàng tranh chấp, giọng nói cũng dịu đi.

"Ca ca, huynh nhất định phải báo thù? Không giết được hắn, huynh sẽ không quay về Vân triều đúng không?" Vân Yên nhìn hắn, đột nhiên hỏi.

"Đúng." Vân Dương gật đầu.

"Được, muội sẽ báo thù." Vân Yên hít một hơi thật sâu, nói.

"Muội?" Vân Dương kinh ngạc nhìn, hắn cho rằng nàng đang đùa."Muội báo thù thế nào?"

"Muội sẽ nghĩ cách, hạ độc cũng tốt, nghĩ được cách nào khác cũng tốt. Tóm lại, huynh giao cho muội, muội sẽ ra tay." Vân Yên nói, mặc dù nàng không giết được hắn, nhưng nàng cũng không hy vọng ca ca đi chịu chết.

"Không cần, Yên nhi, ca ca chỉ hi vọng muội sống vui vẻ, chuyện báo thù giao cho ca ca là được rồi." Vân Dương không đồng ý, hắn hiểu rõ Long Hạo Thiên là người thế nào, sao có thể dễ dàng bị nàng hạ độc?

"Nhưng Yên nhi hi vọng ca ca sống thật tốt, Yên nhi đã không còn cha, Yên nhi không thể nào mất luôn ca ca." Vân Yên nhìn hắn, kỳ thật chỉ hi vọng hắn buông tha chuyện báo thù.

Vân Dương lập tức ôm lấy nàng: "Ca ca nhất định sẽ không sao, chờ sau khi báo thù xong, ca ca liền đón muội về phủ Tướng quân."

Rầm... Trong lúc này cửa đột nhiên bị phá vỡ, từ ngoài cửa liền truyền đến giọng nói lạnh như băng: "Thật hay cho một màn ân ái, Bổn Vương có phải là đã đến quấy rầy các ngươi hay không?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-138)