Đánh lén
← Ch.056 | Ch.058 → |
"Không thể."
Long Hạo Thiên chỉ trả lời nàng đơn giản hai chữ.
"Không thể?"
Vân Yên thiếu chút nữa mất đi phản ứng, lập tức nổi giận: "Tại sao không thể? Quân vô hí ngôn, sao ngươi có thể lật lọng như vậy?"
"Bổn Vương lật lọng khi nào? Bổn Vương đã nói nếu ngươi hầu hạ Bổn Vương thoải mái, Bổn Vương sẽ cân nhắc thả các nàng, nhưng hiện tại không phải ngươi hầu hạ Bổn Vương mà là Bổn Vương hầu hạ ngươi thoải mái."
Long Hạo Thiên giữ nguyên thân thể trần trụi mà ngồi xuống.
"Đi chết đi."
Vân Yên bị nghẹn không thể nói nên lời, hắn thế nhưng dám đùa giỡn nàng, tức giận cầm lấy thanh kiếm bên cạnh hắn đâm tới.
Long Hạo Thiên chỉ dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy kiếm nàng, dùng chút lực đã khiến kiếm rớt xuống đất.
"Đây là lần thứ ba ngươi ám sát Bổn Vương."
"Đối phó với loại người đê tiện vô sỉ, không giữ lời như ngươi, ta còn có thêm lần thứ tư, lần thứ năm và vô số lần khác."
Vân Yên tức giận nói xong bỏ chạy ra ngoài, nàng biết có nói thêm cũng không có ý nghĩa gì.
Chạy ra đến ngoài, nàng há mồm hô hấp, hắn sao có thể như vậy?
"
Nương nương, tại sao người lại ở đây?"
Không đợi nàng thở xong, một binh sĩ chạy lại hỏi.
"Ta muốn ngắm mặt trời mọc."
Vân Yên thuận miệng đáp.
"À..."
Binh sĩ nhìn thoáng lên đỉnh núi đã bị nhuộm đỏ, mặt trời dần nhô lên, chính là hắn không biết mặt trời mọc có gì đẹp?
"Ngươi vội thì cứ đi đi, ta muốn ở đây một mình."
Vân Yên phân phó, nàng muốn nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ.
"Nương nương, nữ nhân trong quân doanh muốn chờ để cáo biệt nương nương."
Binh sĩ nói.
Sắc mặt Vân Yên lập tức nghiêm lại, cuối cùng cũng không thể tránh được, biết các nàng không phải muốn cáo biệt, mà là tới nhận vàng, làm sao bây giờ, nàng không có biện pháp gì cả, chỉ có thể đi đối mặt với các nàng, đứng dậy nói: "Các nàng đang ở nơi nào? Mau dẫn ta đến."
"
Nương nương, mời."
Binh sĩ đi lên phía trước dẫn đường.
Bước chân của Vân Yên nặng nề, nàng nên trấn an các nàng như thế nào đây, tự do là mục tiêu hướng tới của các nàng, nếu nói các nàng không thể rời đi các nàng sẽ thế nào?
"Nương nương, tới rồi, đây chính là nơi các nàng ở."
Binh sĩ vừa nói xong đã thấy các nữ nhân mang hành lý từ trong lều đi ra.
"Nô tỳ tham kiến nương nương."
Các nàng cùng nhau quỳ xuống.
Nhìn các nàng đã chuẩn bị xong xuôi hành trang, Vân Yên nghẹn lời không nói được, trong lòng giãy dụa nửa ngày mới thốt ra ba chữ: "Đứng lên đi."
"Tạ ơn nương nương."
Các nàng đứng dậy, trên mặt vô cùng vui sướng cùng hưng phấn.
"Nương nương, người thật sự là ân nhân của chúng tôi, không có người chúng tôi không biết còn phải ở lại quân doanh này bao lâu."
"Nương nương ngày hôm qua thật sự là trí dũng song toàn."
Các nàng không ngừng ca ngợi.
Chính là, những lời ngợi ca đó rơi vào tai nàng lại cực kì chói tai, nàng rốt cục nhịn không nổi hét: "Các ngươi hãy nghe ta nói."
Các nàng lập tức im lặng nhìn nương nương, xem ra nương nương có vẻ đang không vui.
Vân Yên hít thật sâu, mặc kệ hậu quả thế nào, nàng vẫn phải nói cho các nàng biết, bởi vì không thể giấu diếm được nữa, chính là lời đến miệng rồi vẫn còn khó thoát ra...
"Nương nương, người có chuyện gì, mau nói đi?"
Các nàng cũng chờ đến lo lắng.
"Thực xin lỗi."
Hơn nửa ngày, Vân Yên mới khó khăn mở miệng nói ba chữ.
Hả, các nàng đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhau, nương nương làm sao vậy, tại sao phải nói xin lỗi với các nàng?
"Nương nương, người..."
Các nàng còn chưa nói xong đã bị nàng chặn lại.
"Ta đã cố hết sức, nhưng Vương không đồng ý thả các ngươi, nếu các ngươi có oán cứ oán ta, có điều các ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ cách giúp các ngươi đào tẩu."
Nàng nói liền một hơi đã thấy các nàng ngây ngôc nhìn nàng, có điều nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chịu đựng tức giận của các nàng.
"Nương nương, người nói gì vậy chúng tôi nghe không hiểu? Cái gì mà Vương không đồng ý thả chúng tôi, Vương không phải sai người đưa vàng cho chúng tôi ư, chúng tôi cũng đang chuẩn bị rời đi rồi."
Hơn nửa ngày các nàng mới nghi hoặc hỏi.
"Cái gì? Việc này..."
Đến lượt Vân Yên ngẩn người.
"Nương nương đang nói giỡn với chúng tôi sao?"
Mọi người bật cười nói đến.
Sắc mặt Vân Yên chuyển từ xanh sang trắng, rồi từ trắng sang tím, hắn rõ ràng muốn đùa giỡn nàng.
Liền nhìn thấy Long Hạo Thiên từ phía xa đi tới, trên môi còn mang ý cười nhìn nàng.
"Nô tỳ tham kiến Vương."
Các nữ nhân cùng nhau hành lễ.
"Được rồi."
Long Hạo Thiên phất tay, một phen ôm lấy nữ nhân đang giận vào người, "Vẫn là đa tạ nương nương đi."
"Tạ ơn nương nương."
Đám nữ nhân cúi đầu rồi cùng nhau rời đi.
Vân Yên lúc này mới phẫn nộ trừng mắt, thoát khỏi vòng ôm của hắn.
"Ngươi dùng vẻ mặt này cảm tạ Bổn Vương sao?"
Long Hạo Thiên muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của nàng.
"Ngươi đang trêu đùa ta phải không?"
Vân Yên lập tức né đi.
Thì ra hắn đã sớm quyết định sẽ thả các nàng.
Tối hôm qua tất cả chỉ là hắn cố ý trêu đùa nàng.
"Bây giờ mới phát hiện có phải thật ngốc hay không?"
Long Hạo Thiên châm chọc nàng, chợt hiểu ra, tuy rằng nàng thông minh nhưng cũng thật đơn thuần.
"Ngươi... Long Hạo Thiên, ta hận ngươi đến chết..."
Ttrong lòng Vân Yên ủy khuất, lập tức chạy đi, ngày trước được cha và ca ca bảo hộ, bây giờ ở đây chịu đủ nhục nhã cùng trêu đùa, nước mắt không nhịn được rơi xuống, nàng xoay người chạy về phía sườn núi phía xa khóc rống.
"Nương nương..."
Một binh sĩ đi đến.
"Không cần để ý đến ta."
Lần đầu tiên phát hỏa với người khác, dọa binh sĩ kia hoảng sợ bỏ đi, chớ chọc giận nương nương, chính mình sẽ khó giữ mạng nhỏ này.
Một ngày chớp mắt đã trôi qua, mặt trời đã lặn xuống núi, Vân Yên vẫn ngồi lặng lẽ ở nơi đó nhìn về phía xa bầu trời, một cánh chim nhỏ bay qua, trên trời dần xuất hiện ánh trăng mờ ảo, nàng mới phát giác sắc trời đã sắp tối.
Vừa định đứng dậy liền cảm giác có người đứng sau lưng, đánh nàng.
Nàng còn chưa thấy rõ ràng người mới tới liền bị hôn mê bất tỉnh.
Một thân ảnh ôm lấy nàng đang hôn mê, rất nhanh biến mất trong đêm đen
*****
"Vương, tới giờ dùng bữa rồi." Một binh sĩ đem bữa tối tiến vào.
Long Hạo Thiên lúc này mới rời mắt khỏi mô hình bằng cát trên bản đồ, phục hồi lại tinh thần nhìn ra bên ngoài thì trời đã tối đen, lúc này mới phân phó: "Để xuống đi."
"Dạ, Vương." Binh sĩ đặt đồ ăn trong tay xuống bàn, xoay người đi ra ngoài.
Long Hạo Thiên vừa cầm đũa lên thì tướng quân chạy vào, sắc mặt có chút lo lắng: "Vương, Nương nương không thấy đâu nữa."
"Cái gì?" Hắn cả kinh buông đũa xuống, sắc mặt sau đó lập tức trở lại bình tĩnh nói: "Cái gì không thấy? Tìm không thấy sao?"
"Vừa rồi binh sĩ đưa cơm đến cho Nương nương phát hiện nương nương không ở đó, nhìn thấy trời đã tối, còn tưởng rằng nương nương ở nơi đó chưa về bèn đi ra sườn núi tìm kiếm, kết quả không thấy nương nương. Còn có binh sĩ được phân công tuần tra vùng phụ cận đã bị giết." Tướng quân lúc này mới hồi bẩm, sắc mặt rõ ràng trầm trọng, nương nương có thể xảy ra việc ngoài ý muốn hay không?
Long Hạo Thiên lập tức buông đũa đứng dậy hướng ra ngoài, ai dám ở biên giới của hắn giết người? Tướng quân vội đuổi theo hắn ra ngoài.
Trên sườn núi, một mảnh nhỏ cây cỏ bị đè xuống, hiển nhiên không thể nhất thời có thể khiến chúng biến dạng như vậy, hẳn là nàng đã ngồi rất lâu ở nơi này, nàng chắc chắn sẽ không tự mình đào tẩu, theo cá tính của nàng có đào tẩu cũng sẽ không giết người.
"Binh sĩ kia bị giết lúc nào?" Hắn hỏi người bên cạnh, muốn biết đích xác thời điểm nàng mất tích.
"Hồi bẩm Vương, là một canh giờ trước." Tướng quân hồi đáp, nghĩ lại còn nói tiếp: "Mạt tướng đoán là do người Hán gây ra."
"Vì sao nói như vậy?" Ánh mắt sắc bén của Long Hạo Thiên híp lại, thật ra chính hắn cũng hoài nghi như vậy.
"Nương nương mới cùng Vương đến nơi này, không có khả năng kết oán với người nào, càng không thể là người của chúng ta, bởi vì trải qua ngày hôm qua có thể nói mọi người đều rất bội phục nương nương, sao có thể hại đến nàng, duy nhất người có thể ghi hận chính là người của Hán triều, huống chi nơi này lại là biên giới, chúng ta vẫn thường xuyên bị đánh lén." Tướng quân cẩn thận phân tích, hắn cảm thấy được đó chính là nghi ngờ lớn nhất.
"Có cách nào tìm hiểu về doanh trại của quân Hán không?" Long Hạo Thiên hỏi, nhận thấy tướng quân cùng quan điểm với hắn.
"Thần sẽ thử xem, hẳn là có thể." Tướng quân đáp lại.
"Vậy nhanh đi." Long Hạo Thiên phân phó, bọn chúng bắt nàng là muốn uy hiếp mình sao?
"Dạ, mạt tướng lập tức đi ngay." Tướng quân chắp tay hành lễ, liền xoay người rời đi.
Lúc này sắc mặt Long Hạo Thiên âm trầm, chậm rãi quay trở về lều. Hán triều dám khiêu khích hắn như vậy, hậu quả thế nào bọn chúng sẽ phải gánh chịu.
******~~
Phía sau lưng thật đau quá, Vân Yên mơ hồ tỉnh lại liền thấy mình đang nằm trên giường, động đậy tay chân mới phát hiện đã bị trói chặt, trong lòng cả kinh, đây là đâu? Sao nàng lại ở chỗ này? Nhìn quanh đều thấy xa lạ, nàng lúc này mới nhớ ngày hôm qua có người đánh lén, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
"Ngươi tỉnh rồi?" Đang nghi nghi hoặc hoặc, thì ở ngoài cửa chợt có một nam nhân mặc áo giáp, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía nàng.
Vân Yên cũng nhìn chằm chằm hắn, mình cũng không có quen hắn. Nàng từ từ nhớ ra ngày đó ở chiến trường, dường như đã gặp một người như vậy, thốt lên: "Ngươi là tướng quân Hán triều?"
"Trí nhớ của ngươi quả nhiên rất tốt." Giọng nói của nam nhân mang theo vài phần ca ngợi, không ngờ khoảng cách xa như vậy mà nàng có thể nhận ra mình.
"Vậy ngươi bắt ta tới đây làm gì? Hai nước đang giao chiến, bắt cóc nữ nhân có phải thật đê tiện không?" Lúc này Vân Yên mới hiểu mình bị người Hán triều bắt cóc.
"Đê tiện? Cuộc sống của chúng ta đang rất tốt, là hắn muốn đến chiếm lấy. Hắn đã đê tiện như vậy? Chúng ta chỉ có thể càng đê tiện hơn hắn mà thôi." Trên mặt nam nhân mang theo tức giận, nhìn nàng, "Còn vì sao bắt ngươi thì đương nhiên chính là muốn dùng ngươi để uy hiếp U Linh Vương."
Vân Yên sửng sốt, đột nhiên cười nói: "Vậy ngươi tính toán sai rồi, hắn sẽ không để ý đến ta đâu."
"Không cần nói nữa, ngày mai sẽ rõ." Nam nhân rõ ràng không tin lời nàng, trực giác mách bảo hắn, nàng đang nói dối, nàng thông minh, tài giỏi như vậy, trong nguy nan có thể cứu được U Linh Vương, sao U Linh Vương có thể không cần?
"Vậy cứ chờ xem." Trong lòng Vân Yên lại phi thường hiểu được hắn sẽ không bị uy hiếp bởi nàng, "Có điều ngươi có thể tháo dây trói cho ta không? Còn nữa, ta đói bụng rồi." nàng nói bình tĩnh, mặc kệ ngày mai thế nào, nàng muốn đêm nay qua đi một cách tốt đẹp.
"Đói bụng?" Nam nhân kinh ngạc, bị bắt cóc nàng hoàn toàn không có một chút biểu hiện kích động nào, cho dù là nam nhân cũng có vài phần sợ hãi, còn nàng thì không hề có, còn kêu đói bụng, khó hiểu mà hỏi nàng: "Ngươi không sợ ta giết ngươi?"
"Ngươi không phải nói muốn dùng ta để uy hiếp hắn sao? Nếu ta đã hữu dụng với ngươi như vậy, sao ngươi có thể giết ta." Vân Yên không chút hoang mang trả lời.
"Hừ." Nam nhân hừ lạnh, "Không thể yêu một người phụ nữ quá thông minh."
"Nhưng nữ nhân không thông minh cũng không ai yêu, không phải sao?" Vân Yên hỏi lại hắn, cũng không hiểu sao trong lòng nàng không hề có chút sợ hãi nào cả, ngược lại còn có chút thoải mái, tuy rằng rơi vào tay bọn chúng, nhưng rốt cuộc cũng thoát khỏi Long Hạo Thiên, điều đó đối với nàng là quan trọng nhất, không gì có thể so sánh được.
Nam nhân nhìn nàng, nàng không biết lúc này có thể nguy hiểm đến tính mạng sao? Mà lại lạnh lùng bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ nữ nhân của U Linh Vương cũng không giống người thường.
"Này, ngươi đang nhìn cái gì? Ta đói bụng." Vân Yên hô lên lần nữa, nghe nàng nói xong nam nhân kia liền xoay người đi ra ngoài.
Lập tức sau đó, một binh sĩ bưng đồ ăn đưa tới, thuận tiện còn cởi trói cho nàng. Vân Yên nhìn đồ ăn đơn giản chỉ là rau xanh và cháo nhưng nàng vẫn thản nhiên như trước, bưng lên ăn ngon lành.
"Thứ này ăn ngon sao? Chẳng lẽ U Linh Vương không cho ngươi ăn cơm à?" Nam nhân không biết sao đã đứng phía sau nàng, hắn thật không ngờ nàng đường đường một Nương nương có thể ăn mấy thứ này, còn bày ra bộ dáng rất ngon miệng.
← Ch. 056 | Ch. 058 → |