Truyện:Bạo Vương Liệt Phi - Chương 030

Bạo Vương Liệt Phi
Trọn bộ 138 chương
Chương 030
Nữ thịnh thể
0.00
(0 votes)


Chương (1-138)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc Vân Yên tỉnh lại liền cảm thấy đầu ngón tay đau đớn, mở to mắt định xoay người.

Lập tức cung nữ bên cạnh liền nhắc: "Yên Phi nương nương, người không thể cử động."

Không thể cử động? Nàng sợ run, cảnh giác nhìn gian phòng tráng lệ dị thường xa hoa, nơi nơi đều là một màu vàng chói mắt chứ không phải giới luật cung lúc trước.

Ánh mắt hạ xuống một chút, chợt nuốt một ngụm khí lạnh, toàn thân nàng có điểm không đúng.

Bởi vì, trên ngực nàng đặt hai đóa mẫu đơn kiều diễm, phía dưới bụng là một lá sen.

Nàng nằm thẳng tắp trên một cái bàn nhẵn bóng, chung quanh thân thể được phủ đầy hoa tươi.

"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Vân Yên vừa thẹn vừa giận, ngồi dậy ném đi đóa hoa mẫu đơn trước ngực, định bước xuống thì bị cung nữ bên cạnh ngăn lại.

"Nương nương, vạn lần không thể.

Đây chính là mệnh lệnh của Vương, không thể cãi lời."

' Ngươi nói cho ta biết đây là làm cái gì? Quần áo của ta đâu rồi. ' Vân Yên nhìn xung quanh không thấy quần áo của mình, mặc dù có đứng dậy cũng không thể như vậy đi ra ngoài.

'Nương nương, người không biết sao?' Cung nữ có chút kinh ngạc nhìn nàng, vốn tưởng nàng đã hiểu rõ rồi.

'Ta cần biết cái gì?' Vân Yên hỏi lại nàng ta, bản thân chỉ muốn biết vì sao lại như vậy?

'Nương nương, đây là truyền thống của hoàng cung Long Triều, chính là để người phụ nữ thuần khiết nằm ở nơi đó.

Sau đó, đặt đồ ăn lên người nàng.

Mùng một đại niên hàng năm đều bái thần linh bày tỏ lòng sùng kính.

Sau khi bái tế, Vương sẽ tự mình hưởng thụ.

Người phụ nữ dùng để tế bái được chúng ta gọi là NỮ THỊNH THỂ.

Bình thường Vương sẽ không làm như vậy. ' Cung nữ giải thích.

Thật kỳ quái, Vương vì sao lại lấy Nương nương làm NỮ THỊNH THỂ, mà hôm nay lại cũng không phải là mùng một?

Vân Yên nghe xong lời của nàng thì kinh ngạc nhìn nàng, không biết trên đời này còn có chuyện dùng thân thể nữ nhân để đặt thức ăn lên.

Chính là, nữ nhân kia không phải sẽ nhận hết nhục nhã? Bật thốt lên hỏi: 'Vậy những nữ tử làm nữ thịnh thể thì sao?'

'Vương sẽ ban cho nàng tặng phẩm đủ cho nàng sống cả đời, nhưng phải lưu lại hoàng cung sống cô độc suốt quãng đời còn lại. ' Cung nữ trả lời.

Vân Yên lúc này mới gật đầu, đúng vậy, nữ tử như thế sao có thể lập gia đình được?

'Nương nương, người mau nằm lên đi, các mama sắp đến rồi. ' Cung nữ vội vàng nhắc nàng, nếu để bọn họ nhìn thấy sẽ bị quở trách.

Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra, Lâm ma ma mang theo cung nữ đi vào, trong tay các nàng đều mang theo thức ăn sơn hào hải vị.

Vân Yên vừa thẹn vừa giận, may mắn nhìn thấy trên bàn có một khăn trải bàn trắng, không hề nghĩ ngợi liền bao lấy thân thể của mình.

'Có chuyện gì vậy? Không phải sai ngươi trông coi sao?' Nhìn trong phòng một đống hỗn độn, Lâm ma ma tức giận, một cái tát vang lên.

'Mama, là... là... nương nương không chịu. ' Cung nữ bị dọa lập tức quỳ xuống.

'Phế vật. ' Lâm ma ma mắng một tiếng, lúc này mới nói với nàng: 'Nương nương, nô tỳ khuyên ngươi nên nghe lời, đây chính là mệnh lệnh của Vương. '

'Ngươi hãy nói với hắn dùm ta năm chữ 'THÀ CHẾT KHÔNG CHỊU NHỤC. ' Vân Yên nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.

"Việc này không phải do ngươi quyết định."

Lâm ma ma nói, nàng càng chống đối như vậy, chính mình càng có thêm cơ hội tra tấn nàng.

"Vậy ngươi cứ thử xem."

Vân Yên cười lạnh, bản thân mình không phối hợp, để xem bà ta có thể làm thế nào?

"Nô tỳ đã sớm chuẩn bị tốt."

Lâm ma ma cười, từ trong người lấy ra một bình dược.

"Muốn biết đây là cái gì không?"

*****

Vân Yên chính là nhìn chằm chằm vào bà ta, thân thể không khỏi run rẩy một chút.

Không biết bà ta lại muốn giở thủ đoạn ác độc gì nữa?

"Đây là thứ chuyên dùng để đối phó với những kẻ không biết nghe lời.

Chỉ cần ngươi uống xong, toàn thân sẽ mất đi tri giác, tùy ý để người khác an bài.

Tuy nhiên, trí óc của ngươi lại dị thường rõ ràng."

Lâm ma ma cầm bình dược, không nhanh không chậm đi về phía nàng.

Vân Yên cố áp chế sợ hãi trong lòng, gắt gao ôm lấy thân thể mình, trừng mắt nhìn bà ta: "Ngươi làm như vậy không sợ báo ứng sao? Ngươi không muốn tích chút đức cho kiếp sau của mình sao?"

"Báo ứng?"

Lâm ma ma cười lạnh.

"Làm nô tài chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, nếu không làm theo, chỉ sợ chưa gặp báo ứng đã chết rồi.

Chuyện của kiếp sau ai biết sẽ thế nào.

Hôm nay ngươi bị như vậy có phải kiếp trước đã không tích phúc cho mình không? Ngươi đừng nên phí lời vô ích."

Nói xong ra hiệu cho cung nữ giữ lấy nàng.

Vân Yên tự biết mình không thể phản kháng lại, nhưng nàng không cam lòng, cũng không thể để cho họ sắp đặt.

Không có thời gian nghĩ nhiều, nàng nhảy khỏi bàn, hung hăng hướng đến góc bàn lao đến.

Chết là xong hết mọi chuyện.

"Mau ngăn nàng lại."

Lâm ma ma nhận ra được nàng muốn làm gì liền hô to.

Cung nữ bên cạnh nhanh tay kéo lấy khăn trải bàn đang quấn trên mình nàng, khiến nàng té ngã xuống.

"Muốn chết sao? Ta đã từng nói với ngươi, tiến vào nơi này muốn chết cũng không có dễ dàng như vậy đâu."

Lâm ma ma ngồi xổm, ánh mắt lạnh băng, lấy tay bóp trụ miệng nàng, không chút do dự cầm thuốc nước trong tay đổ vào miệng nàng.

Vân Yên căn bản không kịp nhổ ra đã bị bà ta ép nuốt xuống.

"Người ương ngạnh đến đâu, qua tay nô tỳ đều phải ngoan ngoãn nghe lời."

Lâm ma ma cười đắc ý, người ương ngạnh như nàng cũng không phải chưa từng thấy qua.

Vân Yên căm phẫn nhìn bà ta, tại sao lại có thể ác độc đến như vậy, bà ta là ma quỷ chứ không phải con người.

"Nương nương, đừng dùng ánh mắt này nhìn nô tỳ.

Muốn trách chỉ có thể trách mệnh ngươi không tốt, khiến cho Vương không thích ngươi."

Khóe miệng Lâm ma ma thật khó coi, lập tức dặn dò cung nữ: "Thu dọn lại cái bàn, đặt nương nương lên đó."

"Dạ."

Mấy cung nữ lập tức ba chân bốn cẳng nâng nàng dậy, sửa lại khăn trải bàn rồi đem nàng đặt lên trên bàn.

Vân Yên lúc này mới cảm giác được cả người mình không còn chút khí lực nào, muốn giãy dụa lại vô năng vô lực, cánh tay không thể nhấc lên được.

"Mang các thứ chuẩn bị cho Vương tới đây."

Lâm ma ma phân phó.

"Dạ."

Cung nữ đặt đồ trang trí vừa rồi lên người nàng.

Vân Yên nhìn thấy các nàng ở trên người mình bận rộn sắp đặt, khuất nhục nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Nàng chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, tại sao lại khó như vậy? Rõ ràng nàng cùng hắn không có quan hệ gì, sao nàng phải thừa nhận?

"Ma ma, đã chuẩn bị xong rồi."

Cung nữ nói.

Lâm ma ma lúc này mới nhìn thấy trước mắt một hình ảnh hoàn mỹ.

Từ trên ngực xuống dưới chân đều bày biện rất nhiều thức ăn với đầy đủ màu sắc, hương vị và kiểu dáng, nhìn lại mọi thứ đều ổn thỏa mới hạ lệnh: "Tất cả lui hết đi."

"Dạ."

Tất cả cung nữ đều đi ra ngoài.

*****

Lâm ma ma lúc này mới đi đến trước mặt nàng, tấm tắc lên tiếng: "Nương nương, dáng vẻ hoa lê dưới mưa của ngươi thật khiễn người ta đau lòng, chỉ tiếc..."

Bà ta còn chưa nói xong chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, vội vàng ngừng lại.

Liền thấy Long Hạo Thiên một thân áo trắng, nắm tay Lệ Phi nương nương đi vào, vội quỳ xuống đất hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Vương, tham kiến Lệ phi nương nương.

Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, mời Vương cùng Nương nương dùng bữa."

"Lui xuống trước đi."

Hắn phất tay phân phó.

"Dạ."

Lâm ma ma lui ra ngoài.

Lệ phi nương nương? Trong lòng Vân Yên run lên, nghĩ đến bản thân như vậy xuất hiện trước mọi người, nước mắt từ trong khóe mắt càng rơi nhiều hơn..

"Vương, đẹp quá... thật xinh đẹp..."

Lệ phi nhìn thấy trước mắt một hình ảnh xinh đẹp, không nhịn được mà thốt lời tán thưởng.

Trước kia đã từng nghe nói nhưng chưa từng được thấy tận mắt, không ngờ lại giàu tình thơ ý họa như vậy.

"Thật không? Đẹp chỗ nào?"

Long Hạo Thiên ôm nàng ngồi xuống, nhìn Vân Yên mắt đầy lệ, khóe môi khẽ nhếch môi, trong lòng đột nhiên vui vẻ.

Nếu Hắc Ưng nhìn thấy bộ dáng này của nàng sẽ thế nào?

"Chỗ nào cũng đẹp.

Vương, người cũng thật biết hưởng thụ nha, sắc, hương, vị... đã có mỹ nhân còn thêm mỹ thực."

Lệ phi mềm mại tựa vào trước ngực hắn, giọng nói có chút ê ẩm.

"Có đẹp cũng đâu bằng nàng."

Long Hạo Thiên dùng lực tay khẽ nắn vuốt eo nàng.

"Vương, người thật xấu.

Không được, vậy Vương cũng phải nói thần thiếp đẹp chỗ nào?"

Lệ Phi mang một bộ dáng không thuận theo, không buông tha, làm nũng hắn.

"Ánh mắt... cái mũi... cái miệng nhỏ nhắn..."

Long Hạo Thiên cố ý ngừng lại một chút, mắt tối lại "... còn có của ngươi..."

tay của hắn còn đặt trên người nàng.

"Vương..."

Lệ phi thẹn thùng, ở nơi này mà Vương có thể không kiêng dè chút nào.

Vân Yên hận lúc này tai mình không thể điếc, không cần phải nghe những lời này.

Chính nàng còn không muốn đối mặt đây, nhưng bọn họ thật không biết xấu hổ.

"Lệ phi có muốn nhìn xem bộ dáng của nàng hay không?"

Long Hạo Thiên đột nhiên hỏi, mục đích của hắn thật rõ ràng, là muốn nhục nhã nàng.

"Muốn chứ."

Trong lòng Lệ phi hồi hộp một chút, nhưng nàng biết nhìn mặt đáp lời, theo ý tứ của hắn mà đáp ứng.

Vân Yên lập tức hoảng sợ, ánh mắt mang theo lệ.

Bởi vì nàng biết trước ngực mình bị người đặt hoa mẫu đơn che lấp, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Con ngươi của Long Hạo Thiên đảo qua ánh mắt hoảng sợ của nàng, tay chậm rãi dừng lại trên ngực nàng.

"Không được."

Vân Yên rốt cục nhịn không được hét lên, nàng không muốn, nàng không muốn bị hắn làm nhục như vậy.

Nhưng, ngay tại thời điểm nàng hô lên, đóa hoa mẫu đơn đã rơi xuống đất rồi.

Cơ thể nhỏ nhắn của nàng liền trần trụi trước mắt bọn họ.

"Lệ phi, thế nào?"

Long Hạo Thiên nhìn nàng ở trong lòng ngực hỏi, trong khi tay vẫn còn đặt trên ngực Vân Yên.

"Vương nói đẹp là đẹp mà."

Lệ Phi có chút xấu hổ, cũng có chút ghen tị.

"Có muốn nhìn xem chỗ khác không?"

Long Hạo Thiên lại hỏi...

*****

"Được."

Lệ Phi đáp, nàng có thể nói không được sao? Tuy rằng nàng một chút cũng không muốn nhưng nàng biết Vương đưa nàng tới chính là cùng phối hợp với hắn diễn trò, vậy chính mình nên cố gắng một chút, lập tức nói: "Không bằng để thần thiếp đem đồ ăn đặt ra một bên, chúng ta từ từ xem."

"Ha ha... Tiểu yêu tinh, được lắm."

Long Hạo Thiên cười lớn, đó chính là tâm ý của hắn.

"Vô sỉ, ngươi không cần hành hạ ta nhục nhã như vậy.

Nếu ngươi đã cho rằng ta có tội, vậy hãy cho ta một chút thoải mái, giết ta đi."

Vân Yên giận dữ trừng mắt với hắn, giờ phút này, nàng thực xấu hổ muốn chết đi, nhưng nàng không thể động đậy, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đầu túa ra đầy mồ hôi lạnh.

Lệ Phi sửng sốt nhìn hắn, thấy hắn không có ý muốn mình dừng tay, đành phải đem tất cả thức ăn đặt sang bên cạnh.

Long Hạo Thiên tựa như không nghe thấy lời nói của nàng, nhìn thân thể nàng dần dần hiện ra, đột nhiên quay đầu lại nói: "Hẳn là nên để Hắc Ưng cùng đến thưởng thức có phải hay không? Xem nữ nhân của hắn như thế nào?"

"U Linh Vương..."

Vân Yên hét lớn, nàng đã phẫn nộ đến mất đi lý trí.

"Nếu ngươi muốn ta chết chỉ cần ra một thánh chỉ là có thể, vì sao phải cho ta một tội danh lớn như vậy.

Ngươi không xứng với ba chữ 'U LINH VƯƠNG'.

Nếu ta thật sự là nữ nhân của Hắc Ưng, hắn có thể ném ta ở đây, mặc kệ sống chết sao? Hắn sẽ để ta bị ngươi làm nhục như vậy sao? Ngươi có biết không? Ngươi thật sự rất đáng thương hại, tự mình không đủ bản lĩnh đối phó với hắn, phải đi tra tấn một nữ nhân như ta."

Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tích tụ lửa giận.

Lệ Phi cảm nhận được bầu không khí không bình thường, thật thông minh ngồi ở một bên không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hai người.

"Ngươi tức giận? Có phải cũng thấy mình buồn cười hay không? Ngươi làm nhục phi tử của mình chẳng phải chính là làm nhục ngươi.

Hắc Ưng nhất định đang ở một nơi bí mật nào đó mà cười trộm.

Chỉ một điểm này, ngươi đã không bằng hắn.

Nếu cho ta một cơ hội, nhất định sẽ lựa chọn làm nữ nhân của hắn."

Vân Yên đã muốn nhịn không xong, chỉ quan tâm chính mình đang tràn ngập phẫn nộ.

"Bổn vương sẽ cho ngươi cơ hội, chỉ có điều ta sẽ cấp cho hắn một kẻ tàn hoa bại liễu."

Long Hạo Thiên hoàn toàn bị nàng chọc giận, câu nói: "chỉ cần cho ta cơ hội ta nhất định chọn làm nữ nhân của hắn"

đã từng có một người nói qua như vậy.

"Ha ha..."

Vân Yên bỗng cười ha hả theo dõi hắn một hồi, đáp lại "Đáng tiếc ta không nghĩ sẽ cho bản thân cơ hội."

Nàng vừa rồi đột nhiên nghĩ tới một thứ có thể giải thoát cho nàng.

Long Hạo Thiên khẽ cau mày lập tức phản ứng lại.

Nàng muốn làm gì?

"Muốn chết ư? Bổn vương sẽ không cho ngươi chết.

Bổn vương nhất định khiến ngươi sống không bằng chết."

Lập tức vươn tay muốn ngăn lại nhưng không kịp, khóe môi nàng từng chút một chảy ra máu đỏ tươi.

Thứ duy nhất nàng có thể động chính là đầu lưỡi.

Nàng hướng về phía hắn cười đắc ý, rốt cục có thể giải thoát rồi.

"Người đâu, truyền thái y."

Long Hạo Thiên nổi giận quát.

"Dạ."

Tiểu Thuận Tử đang chờ ở bên ngoài vội vàng chạy đi.

Lệ Phi nương nương bị một màn trước mắt dọa đến khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ nàng lại có thể tự sát.

Còn có, Hắc Ưng là ai? Tại sao Vương lại hận nàng như vậy?

Crypto.com Exchange

Chương (1-138)