Truyện:Bạo Vương Liệt Phi - Chương 003

Bạo Vương Liệt Phi
Trọn bộ 138 chương
Chương 003
Hoàn thân
0.00
(0 votes)


Chương (1-138)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


'Nha đầu nhà ngươi, ngươi chưa từng thấy qua làm sao biết những thứ đó buồn chán?' Nữ tử cười trước sự hiểu biết nông cạn của nàng, nàng làm sao biết trong sách này biến hóa kỳ diệu đến thế nào.

'Phải, nô tỳ không hiểu, nhưng mà nô tỳ cảm thấy kỳ quái, có ai để cho nữ nhân như tiểu thư làm tướng quân đâu? Không biết chừng sau này đại Vân Triêu của chúng ta sẽ xuất hiện một vị nữ tướng quân, Vân Yên tướng quân. ' Ánh mắt Tiểu Thanh mơ màng tỏa sáng.

'Đừng nghịch ngợm nữa, mau giúp ta mang sách cất đi. ' Vân Yên mỉm cười phân phó.

'Vâng, tiểu thư. ' Tiểu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu thư xem những quyển sách này còn quan trọng hơn sinh mạng của chính mình.

Vân Yên nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Tiểu Thanh, nha hoàn này làm sao biết nàng có một mong ước đó chính là có một ngày nàng có thể cùng với cha tham gia chiến trường, nhưng mà... Sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên ảm đạm, hiện tại bản thân trong bụng không chứa đầy kinh luân,

(Kinh luân là sự khéo léo sắp đặt và sửa sang các việc chánh trị trong nước được trật tự, ổn định và phát triển tốt đẹp) cơ thể mất hết sinh khí, cực kỳ nhu nhược, lúc nào cũng phải chần chừ lo lắng chuyện sinh tử, có thể nói nhiều thế này đã là quá may mắn, cũng do cha đã tìm được một thế ngoại thần y chữa trị cho nàng, lại còn được Hoàng Thượng ban cho các dược liệu trân quý mới có thể bảo toàn tính mạng.

Ngay cả ra phủ du ngoạn cũng đã là một vấn đề lớn huống chi là tham gia chiến trường, nàng hoàn toàn không dám nghĩ tới.

Bỗng nhiên trong lòng không khỏi lo lắng, cha và ca ca đã đi ba tháng, lúc này không biết tình hình chiến sự thế nào rồi?

Ô ô ô ô.

Đột nhiên một loạt tiếng than khóc từ bên ngoài truyền đến, khi nàng còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì đã thấy một thân ảnh hướng về phía nàng nhào tới.

'Tiểu thư, cẩn thận. ' Tiểu Thanh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy liền sợ hãi hô to, vội vàng đỡ lấy tiểu thư, sau đó mới mở miệng muốn răn dạy người chạy tới, nhưng khi thấy rõ người đó là ai liền cung kính hành lễ:

'Nô tỳ tham kiến Vân La công chúa. '

Lúc này Vân Yên cũng mới nhìn rõ người đang đứng trước mặt mình, một thân cẩm phục đẹp đẽ, quý phái nhưng lại đang khóc bù lu bù loa khiến cho người ta kinh ngạc, nàng hỏi:

'Vân La, muội làm sao vậy? Ai khi dễ muội?'

'Yên tỷ tỷ, muội không muốn sống nữa, muội muốn chết, ngoại trừ Hoàng đế ca ca ra còn ai dám khi dễ muội. ' Vân La công chúa túm lấy ống tay áo của nàng, khóc rống lên.

'Ha hả. ' Nữ tử cười khẽ một chút, dùng khăn tay lau nước mắt cho nàng 'Được rồi, đừng náo loạn nữa, ai mà chẳng biết muội là muội muội bảo bối mà Hoàng đế ca ca yêu thương nhất, sao người có thể khi dễ muội? Có phải muội đã gây ra họa gì hay không?'

'Yên tỷ tỷ, lần này là thật đó. ' Vân La công chúa ngước hai tròng mắt đẫm lệ nhìn nàng.

Vân Yên nhất thời run sợ khi nhìn thấy vẻ mặt thương tâm như thế của nàng, dường như là đã thật sự xảy ra chuyện gì, liền vội vàng hỏi:

'Rốt cuộc sao lại thế này? Muội mau nói cho rõ ràng. '

'Muội........ ' Vân La công chúa nhìn nàng, đột nhiên lại trở nên ấp úng.

'Muội cái gì mà muội? Mau nói đi. ' Vân Yên nóng nảy thúc giục, từ trước tới nay Vân La luôn là người nhanh mồm nhanh miệng bây giờ lại nói ấp úng quanh co nhất định là tình thế nghiêm trọng.

'Hoàng đế ca ca đồng ý gả muội cho tên giết người không chớp mắt, tàn bạo bất nhân — U Linh Vương. ' Lúc này Vân La công chúa mới nói một hơi, vừa nói vừa khóc:

'Như vậy chẳng khác gì bắt muội đi tìm chết, muội không muốn lấy chồng. '

'Gả cho U Linh Vương?' Nữ tử sửng sốt một chút, thân thể đột nhiên lay động, lấy tay day day cái trán.

'Tiểu thư, người làm sao vậy?' Tiểu Thanh hoảng sợ hô to, vội vàng đỡ lấy nàng.

'Yên tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?' Vân La công chúa cũng vội vàng đỡ lấy nàng.

'Vân La Hoàng Thượng muốn gả muội cho U Linh Vương, thì phải là hòa thân, nếu là hòa thân thì có phải đã nói lên chúng ta chiến bại hay không?' Nữ tử nói thì thào, đột nhiên nắm lấy tay nàng, kích động hỏi:

'Vân La, muội mau nói cho ta biết, cha ta đâu? Ca ca ta đâu? Bọn họ ra sao rồi?"

*****

"Yên tỷ tỷ, muội không biết."

Vân La công chúa sợ hãi muốn rút tay về, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, tự mình làm sao có thể nói với nàng, quân tình cấp báo nói Vân Hổ lão tướng quân đã tử trận sa trường, bản thân Vân Dương cũng bị trọng thương.

"Vân La, muội nhất định biết, nhìn thẳng vào mắt ta, nói cho ta biết."

Vân Yên nắm lấy bả vai của nàng, ép buộc nàng nhìn thẳng vào mình, cả hai từ nhỏ chơi đùa cùng nhau, nên tính cách của nàng, Vân Yên hiểu rất rõ, nàng sẽ không nói dối.

"Muội... Yên tỷ tỷ, muội thật sự không biết.

Muội vô tình nghe Hoàng đế ca ca nói muốn gả muội cho U Linh Vương, muội liền bỏ chạy ra ngoài.

Có lẽ là giảng hòa nên mới muốn cho muội đi hòa thân."

Vân La cắn môi nói dối, không phải nàng không muốn nói mà là không dám nói cho tỷ tỷ biết sự thật.

Vân Yên bình tĩnh nhìn nàng một hồi, đột nhiên buông nàng ra, chạy về phía cửa.

"Tiểu thư, người muốn đi đâu? Chậm một chút, bảo trọng thân thể."

Tiểu Thanh vội vàng đuổi theo, đỡ lấy nàng đang thở gấp không thôi.

"Ta muốn vào cung.

Ta muốn gặp Hoàng Thượng.

Tiểu Thanh, mau sai người chuẩn bị xe ngựa cho ta."

Vân Yên rưng rưng nước mắt phân phó, nàng nhất định phải biết cha và ca ca rốt cuộc thế nào rồi, còn sống hay đã chết?

"Vâng, tiểu thư."

Tiểu Thanh cuống quít chạy vội ra ngoài, nàng cũng lo lắng cho an nguy của lão gia và thiếu gia.

"Yên tỷ tỷ, muội không muốn trở về, muội không muốn gả cho tên U Linh Vương kia, muội không muốn chết."

Vân La lui lại phía sau vài bước, khó khăn lắm mới trốn thoát được đến đây, nàng sợ phải trở về.

Lúc này Vân Yên mới chợt nhớ đến chuyện của nàng, vội vàng trấn an nàng: "Vân La, muội đừng sợ, nhất định sẽ có cách."

"Yên tỷ tỷ, tỷ phải giúp muội, tỷ có biết muội thích Dương ca ca không? Muội phải đợi huynh ấy trở về."

Vân La vừa khóc vừa cầm lấy tay nàng.

Lúc này Vân Yên mới dừng bước, nhìn nàng hỏi: "Vân La, muội thật sự thích ca ca ta sao?"

Tuy rằng biết nàng đối với ca ca có hảo cảm nhưng thật không ngờ nàng sẽ vì ca ca mà cự tuyệt hôn lễ này.

"Ừ."

Vân La ra sức gật đầu "Yên tỷ tỷ, tỷ xem này, đây là do Dương ca ca trước khi ra trận đã tặng cho muội, muốn muội chờ huynh ấy trở về, sau đó huynh ấy sẽ hướng Hoàng Thượng cầu thân."

Nàng nói xong liền lấy trong ngực ra một miếng ngọc bội.

Ngọc bội này Vân Yên rất quen thuộc bởi vì chính nàng cũng có một cái giống hệt như vậy, đó là do mẫu thân trước khi mất đã để lại cho nàng và ca ca.

Nàng cũng biết ca ca đối với Vân La là thật lòng.

"Yên tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Vân La vừa khóc vừa nói, nàng hoàn toàn không có biện pháp bởi vì nàng hiểu được, nàng là công chúa và hòa thân là sứ mệnh của nàng.

"Vân La, đừng khóc nữa, cùng tỷ tiến cung."

Vân Yên giữ chặt nàng, hiện tại an nguy của cha và ca ca là quan trọng nhất.

"Không.

Muội không đi, muội mà ra ngoài nhất đi sẽ bị bắt ngay."

Vân La vừa khóc vừa giãy ra khỏi tay nàng.

Vân Yên thấy nàng nhất định không chịu đi, đành phải nói: "Vậy muội cứ ở trong phòng tỷ, chờ tỷ quay lại."

"Được, muội chờ tỷ."

Vân La rưng rưng nước mắt gật đầu.

Nhưng nàng không nghĩ tới, bóng dáng của Vân Yên vừa biến mất ở cửa thì thị vệ lập tức tiến vào thỉnh nàng hồi cung, nàng có chết cũng không chịu đi thì cảm giác có người ở sau lưng, đánh nàng ngất xỉu

*****

"Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng."

Vân Yên để cho Tiểu Thanh cùng nàng tiến cung, thấy Hoàng Thượng liền vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.

"Đứng lên đi."

Hoàng Thượng trẻ tuổi anh tuấn nhưng nét mặt lại ưu sầu, phất tay nói.

"Hoàng Thượng, thần nữ chỉ muốn biết cha và huynh trưởng hiện tại thế nào?"

Vân Yên ngẩng đầu lên nhưng vẫn chưa đứng dậy.

"Vân La không có nói cho ngươi biết sao?"

Hoàng Thượng nhíu mày nhìn nàng một chút.

"Không có."

Nàng lắc đầu.

"Aiiii."

Hoàng Thượng thở dài, hắn biết Vân La sợ sức khỏe nàng không tốt, sẽ không chịu nổi đả kích này cho nên mới không dám nói.

Một tiếng thở dài làm cho tim của Vân Yên se thắt lại, nàng vội vàng hành lễ nói:"Hoàng Thượng, xin người hãy nói cho thần nữ biết sự thật, cho dù là tin tức gì ta đều có thể tiếp nhận."

Hoàng Thượng nhìn nàng, trầm tư một chút sau đó mới nói: "Được rồi, có thể giấu được một lúc không thể giấu được cả đời, vả lại sớm muộn gì ngươi cũng biết, nói sớm hay muộn cũng đâu có gì khác nhau.

Vân lão tướng quân tử trận sa trường, bản thân Vân Dương thì bị trọng thương.

Vân triều thảm bại."

"Cái gì?"

Thân hình Vân Yên đột nhiên cứng ngắc, bên tai nàng chỉ còn nghe thấy vài chữ tử trận sa trường, bản thân bị trọng thương thì thân hình đã mềm nhũn, trước mắt tối sầm cảm giác chính mình không thể thở được, thân thể gục xuống.

"Tiểu thư."

Tiểu Thanh hét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng, tìm trong người của nàng để lấy ra bình thuốc.

Hoàng Thượng cũng hoảng hốt, cuống quít ra lệnh: "Mau truyền ngự y."

"Vâng, Hoàng Thượng."

Thái giám đứng ở một bên vội vàng chạy ra khỏi cung điện.

Tiểu Thanh nhanh chóng tìm được bình thuốc, lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng của nàng, sau đó hô lên: "Nước, nước."

"Nước đây."

Cung nữ vội vàng đem đến một ly nước, Tiểu Thanh chậm rãi đút nước cho nàng, giúp nàng nuốt viên thuốc xuống, cũng may là thần y đã bào chế và tặng cho tiểu thư viên thuốc bảo mệnh để sẵn trong người, đề phòng trường hợp không may có thể xảy ra.

Một lúc lâu sau Vân Yên mới từ từ mở mắt tỉnh lại, lúc này nước mắt mới rơi như mưa.

"Tiểu Thanh, dìu tiểu thư của ngươi về phủ nghỉ ngơi, chăm sóc nàng thật tốt."

Hoàng Thượng cất giọng mệnh lệnh, thật ra chính hắn càng thương tâm hơn so với nàng, Vân lão tướng quân qua đời nàng chính là mất đi một người thân mà hắn thì mất đi một đại tướng quân, Vân triều mất đi một trụ cột vững chắc, hắn cũng như mất đi một nửa giang sơn.

"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."

Tiểu Thanh đứng dậy, chậm rãi nâng tiểu thư lúc này vẫn đang thương tâm, lệ rơi đầm đìa, vừa định lui ra ngoài.

Vân La công chúa liền từ bên ngoài chạy vào, trong tay còn cầm một con dao nhỏ đặt ngay trên cổ, đứng ở trong điện, ánh mắt oán hận nhìn Hoàng Thượng đang ngồi ở phía trên, uy hiếp nói: "Hoàng huynh, muội không lấy chồng, nếu huynh ép buộc muội, muội chết cho huynh xem."

"Công chúa, xin đừng..."

Thái giám cùng cung nữ ở bên cạnh hoảng sợ kêu lên, không dám bước tới gần.

"To gan, ngươi làm vậy còn ra thể thống gì? Ngươi cho là Hoàng huynh muốn gả ngươi đi sao? Ngươi là Công chúa của Vân triều thì phải vì dân chúng Vân triều, dù muốn hay không ngươi cũng phải lấy chồng, đây là trách nhiệm của ngươi, cho dù chết cũng không giải quyết được vấn đề."

Hoàng Thượng rống giận, vỗ mạnh vào long ỷ.

Tại sao nàng lại không hiểu chuyện như vậy?

"Được! Muội đây sẽ chết cho huynh xem."

Vân La công chúa nước mắt không ngừng tuôn rơi, nàng không hiểu hoàng huynh mặc dù biết rất rõ sao vẫn nhẫn tâm để cho nàng đi vào chỗ chết, dao nhỏ trong tay được nàng dùng một chút lực ấn xuống.

"Khoan đã, Công chúa."

Lúc này Vân Yên mới từ trong bi thương tỉnh táo lại một chút, giữ chặt tay nàng, nhìn Hoàng Thượng nói một cách rõ ràng: "Ta đi thay."

Crypto.com Exchange

Chương (1-138)