Vay nóng Tima

Truyện:Bạo Vương Liệt Phi - Chương 023

Bạo Vương Liệt Phi
Trọn bộ 138 chương
Chương 023
Thử
0.00
(0 votes)


Chương (1-138)

Siêu sale Lazada


"Nương nương có muốn ăn một chút hay không? Người đã hai ngày nay không ăn thứ gì rồi."

Tử Liên giúp nàng lau miệng, hỏi.

"Không cần."

Vân Yên lắc đầu, nàng nhạt miệng, không thể ăn uống được thứ gì.

"Vậy Nương Nương nghỉ ngơi một chút, nô tỳ đi sắc thuốc cho người."

Tử Liên đứng dậy nói.

"Ừ, đi đi."

Vân Yên gật đầu, cả người nàng vô lực, cũng muốn nghỉ ngơi một chút.

Tử Liên vừa rời khỏi cửa thì rầm một tiếng, cửa lại bị đẩy ra.

Nàng tưởng Tử Liên bỏ quên đồ nên mắt vẫn nhắm lại nghỉ ngơi.

Nhưng nàng cảm giác có người đi đến bên giường nàng, ánh mắt như muốn dò xét nàng, lúc này mới mở to mắt liền thấy Long Hạo Thiên đang nhìn mình chằm chằm.

"Thần thiếp tham kiến Vương."

Vân Yên chống tay muốn đứng dậy.

"Bệnh của ngươi vừa khỏi, miễn lễ."

Long Hạo Thiên giơ tay ra ngăn lại.

"Tạ ơn Vương ân điển."

Vân Yên lại nằm xuống, nàng cũng thật sự không có khí lực đứng dậy.

Long Hạo Thiên lúc này mới nghi hoặc hỏi: "Ngươi rốt cuộc mắc bệnh gì? Vì sao tất cả thái y đều không chuẩn đoán ra được?

"Hồi bẩm Vương, thần thiếp từ nhỏ thân thể vốn đã không tốt, thường xuyên đứng bên bờ vực của sinh tử, phải nhờ đến nhân sâm, tuyết liên kéo dài cuộc sống.

Phụ hoàng đã sai người đi tìm thần y chữa trị cho thần thiếp.

Trời không phụ kẻ có công, cuối cùng cũng tìm được một thế ngoại cao nhân, dùng thời gian một năm để điều trị cơ thể của thần thiếp khiến cho mỗi lần phát bệnh mới không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng thân thể thần thiếp kém cỏi, thần y hàng năm đều chế một ít viên thuốc cấp cho thần thiếp mang theo bên người phòng khi cần dùng đến."

Vân Yên giải thích, ánh mắt không nhìn tới hắn.

Nàng không nghĩ mình sẽ hận hắn, nhưng cũng không muốn tha thứ cho hắn.

Long Hạo Thiên tuy rằng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của nàng, nhưng dường như cũng không hoài nghi lý do của nàng.

Tay duỗi ra đem cái còi đặt ở trước mặt nàng, thanh âm cũng biến lạnh: "Ngươi không phải nên giải thích cho bổn vương một chút về vật này sao?"

"Vật này chính là lần thần thiếp trong lúc vô ý cứu người đó, được hắn tặng cho thần thiếp, hắn còn nói ngày sau nhất định báo đáp ơn cứu mạng.

Thần thiếp cũng không cần hắn báo đáp, chỉ là tiện tay nhận lấy.

Thực không rõ tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"

Vân Yên ngày hôm qua suy nghĩ cẩn thận, nhớ rõ ràng mình vẫn chưa hề đặt nó bên giường.

"Có đúng vậy không?"

Khóe môi Long Hạo Thiên lộ ra vẻ châm chọc, vì sao mỗi lần nàng giải thích đều thực gượng ép, nhưng lại khiến người ta không tìm ra sơ hở?

"Thần thiếp không có nói sai nửa lời."

Vân Yên trong lòng phẳng lặng ngẩng đầu nhìn hắn.

Long Hạo Thiên nhìn nàng, ánh mắt trong suốt không hề có nửa điểm tạp chất, khiến hắn động tâm muốn tin tưởng lời của nàng, nhưng vẫn muốn thử một chút.

Cầm cái còi đặt vào tay nàng: "Vật này bây giờ là của ngươi, ngươi quyết định xử lý như thế nào?"

Vân Yên ngẩn ra, hắn tựa hồ rất căm hận Hắc Ưng, vì vật này mà muốn giết mình, hiện tại sao lại muốn trả lại? Nàng lập tức bừng tỉnh ngộ.

Trong lòng thầm cười lạnh, đem cái còi ném ra ngoài cửa sổ: "Vương để ý đến nó như vậy, thần thiếp cũng không muốn giữ lại."

Huống chi nàng vốn cũng không cần

*****

"Không cảm thấy tiếc sao? Đó chính là tín vật của hắn mà."

Ánh mắt Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào nàng, nàng cũng thực thông minh, có thể phát hiện được tâm tư của hắn

"Có gì đáng tiếc chứ? Thần thiếp không quen biết hắn, thần thiếp lại là nữ nhân của Vương.

Vương đã không thích, theo lý thường thần thiếp cũng nên không thích, huống chi một tên cường đạo sao có thể so sánh với Vương?"

Vân Yên nhìn hắn, nhấn mạnh từng từ, hỏi ngược lại.

"Ngươi thực thông minh."

Long Hạo Thiên ngón tay lạnh băng hướng tới cằm nàng.

"Thần thiếp không phải là thông minh, chỉ là thần thiếp quý trọng sinh mệnh này, không muốn chỉ vì những chuyện giả dối không có thật khiến cho bản thân phải đấu tranh với sinh tử."

Vân Yên thản nhiên nói, chỉ cần còn sống chính là hi vọng duy nhất của nàng.

"Ngươi vì ai mà quý trọng sinh mệnh?"

Ngón tay Long Hạo Thiên dừng lại ở trên đôi môi hồng hồng của nàng.

"Vì phụ hoàng, vì mẫu hậu, vì những người thân của ta, bây giờ là vì người."

Vân Yên nói, tuy rằng nói dối, nhưng vẫn có điểm chân thật.

"Vì bổn Vương?"

Long Hạo Thiên sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy?

"Là vì Vương."

Vân Yên nhìn hắn, ngữ khí rõ ràng.

"Thần thiếp chính là nữ nhân, là một nữ nhân bình thường, luôn nghĩ rằng chỉ yêu một người là tướng công, yêu đứa nhỏ của mình, nhìn thấy bọn họ hạnh phúc là ý nghĩa sống của thần thiếp."

Vân Yên nói, chuyện này nàng cũng từng nghĩ đến vô số lần, nhưng nàng không biết bản thân có thể có được ngày đó hay không?

"Đứa nhỏ?"

Trong lòng Long Hạo Thiên không hiểu sao chấn động, hắn cũng từng hy vọng xa vời như vậy, sẽ làm cho nữ nhân mình yêu được hạnh phúc.

Nhưng là... Khuôn mặt dần biến đổi vặn vẹo, tay trái gắt gao xiết chặt khiến mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Vân Yên nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên giận dữ của hắn, mặt nhăn mày nhó khiến nàng không hiểu câu nói kia của mình có gì đắc tội với hắn? Nhưng là nàng biết được trong lòng hắn có hận rất sâu, hắn hận ai? Hắc Ưng sao?

"Nương Nương phải uống thuốc rồi."

Tử Liên đột nhiên bưng chén thuốc vào, nhìn thấy hắn vội vàng hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Vương."

"Đứng lên đi, chăm sóc Nương Nương cẩn thận."

Long Hạo Thiên lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt phẫn nộ lập tức được che giấu, nhìn Vân Yên rồi xoay người rời đi.

"Dạ, nô tỳ tuân mệnh."

Tử Liên vội vàng đáp, đợi đến khi bóng dáng của hắn khuất sau cửa nàng mới đứng dậy: "Nương Nương uống thuốc."

"Đưa cho ta."

Vân Yên nhận lấy uống một hơi cạn, từ nhỏ đã phải uống thuốc, nàng đã quen rồi.

Long Hạo Thiên rời khỏi cửa liền hướng về phía cửa sổ tìm kiếm xung quanh mặt đất, nhưng không thấy chiếc còi, tại sao có thể như vậy? Tìm kiếm thêm một hồi vẫn không thấy? Mắt híp lại, liếc mắt vào phòng.

Tử Liên vội vàng mang chén trà cấp nàng, sau đó từ trong người lấy ra vật nọ:"Nương nương, vật này của người sao lại ở trong sân? Nô tỳ mang trở lại cho người."

Vân Yên nhìn chiếc còi trong tay nàng, cười khổ, không biết có phải chính mình với nó có duyên hay không, vừa mới ném đi mà giờ nó lại ở trong tay mình.

"Nương nương, đây không phải của người sao? Chính là, nô tỳ rõ ràng nhớ là của Nương Nương."

Nhìn bộ dáng của nàng, Tử Liên nghi hoặc hỏi.

"Là của ta."

Vân Yên gật đầu, đột nhiên nghĩ đến hỏi: "Tử Liên, tại sao ngươi lại biết nó là của ta?"

Chính mình cũng chưa từng nói qua với nàng


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-138)