Truyện:Bạo Vương Liệt Phi - Chương 119

Bạo Vương Liệt Phi
Trọn bộ 138 chương
Chương 119
Hoảng sợ chuyện cũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-138)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lệ phi cười lạnh, thái y cũng không ngốc, hẳn sẽ nhìn rõ ý tứ của mình, lập tức nhẹ nhàng đến trước mặt hắn: "Thái y, ngươi là người thông minh, ta đây cũng không cần nhiều lời.

Bản cung hỏi ngươi Yên phi nương nương mang thai, Vương có cần ngươi hủy thai không?"

"Không có."

Thái y lắc đầu nói. "Vì sao? Cả hậu cung, không phải mỗi phi tần có thai vương đều cho xóa sạch sao? Vì sao nàng lại không?"

Lệ phi hổn hển quát, hoàn toàn không chú ý đến hình tượng. "Việc này thần cũng không biết.

Nương nương hẳn là nên đến hỏi Vương. Vương phân phó thế nào thần làm như thế ấy, mặc kệ có khác với những người khác hay không."

Thái y nói.

Vì sao Vương không xóa đứa nhỏ của Yên phi, không phải nàng so với mình rõ ràng hơn sao? Lệ phi hận nghiến răng nghiến lợi không suy nghĩ mà hạ lệnh: "Bản cung muốn ngươi lập tức xóa sạch cái thai của nàng ta."

Nàng hiện tại chỉ hận không thể tự tay xóa sạch bào thai trong bụng Vân Yên. Hả? Thái y ngẩng đầu nhìn nàng, không ngờ nàng có thể ngang nhiên nói mình đi hại người, nói: "Không có mệnh lệnh của Vương, loại việc đại nghịch bất đạo này thần trăm triệu lần không dám làm.

Thần chết một mình không sao, chỉ sợ lúc đó liên lụy cả nhà.

Thần xin khuyên nương nương nên suy nghĩ cẩn thận.

Hơn nữa, tính tình của Vương như thế nào, nương nương hiểu rõ hơn so với thần.

Chẳng may sự việc bị bại lộ, chỉ sợ đến lúc đó nương nương muốn sống cũng không được."

Nghe lời hắn nói, Lệ phi lúc này mới tỉnh táo lại.

Hắn nói không phải không có lý, cũng không phải hù dọa nàng.

Long Hạo Thiên chính xác sẽ làm như vậy.

Nàng vừa rồi quá xúc động, lần này lập tức thay đổi vẻ mặt nói: "Thái y, ngươi nghiêm trọng quá rồi.

Vừa rồi bản cung chỉ là nhất thời nóng giận.

Có điều, ngươi cũng hiểu được, bản cung nghe được Vương không xóa bỏ đứa bé của nàng thì nhất thời ghen tị.

Nhưng dù sao nữ nhân trong hoàng cung người nào lại không muốn mẫu bằng tử quý (mẹ sang nhờ con) chứ? Bản cung cũng chỉ càu nhàu một chút, không thật sự muốn động thủ.

Huống chi bản cung chỉ là một nữ nhân có thể động thủ thế nào?"

"Nương nương hiểu được là tốt rồi!"

Trong lòng Thái y lại sáng như gương, chỉ sợ trong lòng nàng không nghĩ vậy.

Nhưng nàng nghĩ như thế nào không liên quan đến mình, chỉ cần không làm liên lụy đến mình là tốt rồi. "Hiểu được là tốt rồi! Ngươi đi xuống trước đi!"

Lệ phi phân phó.

Dù hắn thật sự hiểu rõ cũng không dám nói.

Ở trong hoàng cung, mọi người đều tránh những việc không liên quan đến mình, để tránh rước họa vào thân. "Thần cáo lui."

Thái y lui ra ngoài. Lệ phi lúc này mới lộ vẻ tức giận.

"Xoảng"

một tiếng, lập tức đem chén trà đặt trên bàn hung hăng ném xuống mặt đất.

Rất nhanh, ngón tay thon dài đã cắm vào da thịt, nàng không thể thờ ơ để mọi chuyện như vậy.

Trên mặt là phẫn nộ cùng nước mắt, nghĩ lại thời điểm mình mang thai, bộ dáng Long Hạo Thiên lãnh huyết tàn khốc đến nay còn làm nàng run như cầy sấy.

*****

"Nương nương, chúc mừng người có thai."

Thái y chẩn mạch cho nàng, vui vẻ chúc mừng. "Cái gì? Ngươi nói ta có thai?"

Lệ phi vui mừng hỏi.

Nhưng trong nháy mắt sự vui mừng trong lòng đã bị sợ hãi thay thế, nàng có thể có con? "Nương nương, chúc mừng người."

Cung nữ đứng bên cạnh cũng vui vẻ nói. Nhưng Lệ phi lại vui mừng không nổi, nàng nhớ rất rõ hai tháng trước Trân phi mang thai.

Lúc thái y đem tin tức này nói cho Vương biết, Vương lại không thèm cau mày một cái, chỉ là lãnh khốc vô tình phân phó: "Bỏ đi."

Trân phi quỳ ở ngoài Ngự thư phòng một ngày một đêm, dập đầu cầu hắn hạ thủ lưu tình, trên trán toàn lá máu tươi, dù ai nhìn thấy cũng đều không đành lòng.

Nhưng Vương lại không thèm liếc mắt lấy một cái, vẫn như trước nói nói cười cười, giống như đứa bé không phải của hắn. Chính nàng cũng cảm thấy không đành lòng.

Sau đó bởi vì quỳ một ngày một đêm, không ăn không uống, thân thể của Trân phi suy nhược khiến đứa bé không giữ được, mà Trân phi cũng phát điên.

Tất cả mọi người đều không rõ vì sao Vương lại vô tình như vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì hắn không thích Trân phi sao? "Nương nương hãy tĩnh dưỡng thật tốt! Thần đi báo tin này cho Vương."

Thái y đứng dậy nói. "Không cần, thái y, từ từ...."

Lệ phi lập tức hồi phục lại tinh thần, hoảng sợ hô lên.

Mặc dù được sủng ái nhưng nàng không thể để bi kịch của Trân phi tái diễn ở trên người mình. "Nương nương, còn có việc gì sao?"

Thái ý dừng bước. "Xuân Nhi, đi lấy một ít vàng đến đây."

Nàng phân phó cho cung nữ bên cạnh. "Dạ, nương nương."

Xuân Nhi đáp, rất nhanh liền đem đến cho nàng hai đĩnh vàng. Lệ phi lập tức dúi vàng vào tay thái y. "Nương nương, người làm gì vậy?"

Thái y cuống quýt cự tuyệt. "Thái y, ngươi đừng sợ.

Bản cung không có ý gì khác, ý của bản cung là hi vọng ngươi trước tiên đừng nói chuyện bản cung mang thai cho Vương. Để bản cung nghĩ kỹ xem nên nói với Vương như thế nào.

Có thể chứ?"

Lệ phi nói, nàng phải tìm cách giữ đứa bé trong bụng mình. "Việc này..."

Thái y chần chừ một lát.

Nếu chỉ cần giữ bí mật này, vậy thì có thể dễ dàng lấy được hai đĩnh vàng. "Thái y, ngươi là người thông minh, cũng nên làm chuyện thông minh.

Bản cung chỉ là yêu cầu ngươi giữ mồm giữ miệng, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.

Nếu không đối với tất cả mọi người đều không tốt."

Nhìn hắn chần chừ, giọng điệu của Lệ phi cũng trở nên lạnh lùng, mang theo uy hiếp rõ ràng. "Nương nương dặn rất phải, hôm nay thần chưa từng tới nơi này."

Thái y thông minh nói, đem vàng bỏ vào ngực. "Được, ngươi lui xuống đi."

Lệ phi vừa lòng gật đầu. "Dạ, thần cáo lui."

Thái y rời khỏi. Nhưng trong lòng Lệ phi lại không có cách nào để bình tĩnh trở lại, đầy bất an sợ hãi.

Nàng nên làm gì bây giờ? Liệu hắn có buộc nàng phải bỏ đi đứa bé hay không? "Nương nương, người làm sao vậy?"

Cung nữ nhìn sắc mặt khó coi của nàng, cẩn thận hỏi. "Xuân Nhi, ngươi quên Trân phi rồi sao?"

Lệ phi tựa vào đầu giường, yếu ớt nói. "Trân phi?"

Cung nữ dường như nhớ lại cái gì, lập tức hoảng sợ hỏi: "Nương nương, người là sợ...."

"Ta có thể không sợ sao?"

Lệ phi nói, vẻ mặt bất lực mờ mịt, nhưng vẫn hi vọng.

Cho dù nàng được sủng ái, nhưng đến một lúc nào đó già đi thì đứa bé mới là chỗ dựa duy nhất của nàng.

Cho nên bất luận thế nào, nàng cũng phải giữ được đứa bé này. "Nương nương, vậy chúng ta nên làm gì? Hiện tại có thể giấu diếm, nhưng khi bụng nương nương to lên thì phải làm sao?"

Xuân Nhi sợ hãi luống cuống, không nghĩ ra được cách gì cả. "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Trong lòng Lệ phi cũng rối loạn. Không được... nàng phải tỉnh táo lại.

Sau khi suy nghĩ một lát mới phân phó: "Xuân Nhi, nhớ kỹ, chuyện hôm nay không được nói với bất kỳ kẻ nào."

"Dù nương nương không phân phó, nô tỳ cũng biết."

Xuân Nhi gật gật đầu. Chuyện lớn như vậy, nàng làm sao dám lắm miệng. Lệ phi gật đầu nói thêm: "Từ giờ trở đi, chúng ta không ra ngoài.

Nếu có người đến tìm, ngươi thay ta tìm lý do đối phó, biết không?"

"Nhưng nếu Vương đến đây thì sao?"

Xuân Nhi hỏi, nàng làm sao dám ngăn cản Vương. "Nếu Vương đến đây, ngươi phải báo cho ta biết từ lúc còn ở ngoài cửa. Ta sẽ nghĩ biện pháp."

Cho dù là giả bệnh nàng cũng không ngại. "Nô tỳ hiểu."

Xuân Nhi gật gật đầu.

Chỉ sợ là những ngày về sau sẽ luôn phải lo lắng đề phòng, không thể có gì sơ suất, chính nàng cũng phải cẩn thận hơn.

*****

Nhưng trái tim Lệ phi vẫn thắt chặt, nàng có thể giả bệnh một lần, hai lần hay ba lần nhưng không thể cứ giả bệnh mãi.

Đang ở trong tình thế rất khó xử thì Vương lại ra chiến trường.

May mắn là Vương vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, rất ít khi hồi cung.

Lệ phi hi vọng mình có thể bình an tránh thoát mấy tháng này.

Nàng không tin chờ khi đứa bé ra đời, sờ sờ ở trước mặt, hắn còn có thể xuống tay giết con của chính mình. Cứ như vậy, nàng giấu diếm được qua ba tháng.

Trong ba tháng này bởi vì bụng không lớn nên nàng vẫn có thể che giấu.

Hiện tại, bụng vừa lớn lên thì lại đúng lúc Long Hạo Thiên ra ngoài đánh trận.

Điều này khiến nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, không cần tiếp tục vất vả như trước nữa.

Cuối cùng cũng có thể thả lỏng ở trong cung của mình, không cần che dấu khiến nàng vô cùng thoải mái. Nàng mặc áo lót rộng rãi, đứng trước cửa sổ, lấy tay tự vuốt ve bụng mình, chờ mong đứa bé này ra đời.

Nếu sinh được con trai, sau này nàng sẽ không phải sợ gì nữa.

Nếu không, cuộc sống hiện tại dù được sủng ái thế nào cũng khó tránh khỏi sau này thất sủng.

Bây giờ là mùa hè, đợi đến mùa đông là đứa bé ra đời. Lúc này việc nàng cần phải làm là bình an vượt qua mấy tháng này.

Tuy rằng thời gian qua, trong lòng nàng luôn luôn sợ hãi, nhưng dù sao vì đứa bé cũng đáng.

Nàng cầu nguyện, tốt nhất đợi đến khi đứa bé được sinh ra rồi Vương hẵng trở về. "Nương nương, để nô tì hầu hạ người nghỉ ngơi.

Hiện tại người nên nghỉ ngơi cho tốt."

Xuân Nhi đi vào, đỡ nàng lại bên giường, thở dài nói: "Nương nương, thật là ủy khuất cho người, ngay cả thuốc dưỡng thai cũng không được uống."

"Không có gì ủy khuất cả.

Có nhiều người cũng đâu có uống thuốc dưỡng thai, vậy mà đứa trẻ sinh ra không phải vẫn rất khỏe mạnh đó sao."

Lệ phi nói, nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.

Nếu uống thuốc dưỡng thai, sớm muộn cũng bị người khác phát hiện. "Nương nương nói rất đúng, giống như bọn nô tài cũng đâu có thiếu tay thiếu chân đâu."

Xuân Nhi cười nói, đột nhiên phát giác mình nói sai liền lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Nương nương, nô tỳ nói sai, những nô tài kia sao có thể so sánh với tiểu chủ tử được chứ."

"Đứng lên đi! Ta cũng đâu có trách ngươi."

Lệ phi nói, tuy rằng trong lòng có chút không thoải mái nhưng biết nàng là có lòng tốt, cũng không so đo. "Cám ơn nương nương! Nương nương nhanh đi ngủ đi."

Xuân Nhi đỡ nàng lên giường rồi mới lui ra ngoài. Lệ phi ngáp một cái, từ lúc mang thai nàng luôn ngủ rất ngon.

Trong lúc mơ mơ màng màng lại cảm giác có người sờ mặt mình, nàng liền nhanh chóng mở to mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Long Hạo Thiên đang ngồi ở bên giường, vẻ mặt đầy dục vọng. "Vương... Vương... người trở về lúc nào vậy?"

Nàng nói năng lắp bắp lộn xộn, hơn nữa còn chứa đựng sự hoảng sợ. "Tỉnh?"

Long Hạo Thiên liền rút tay về, bắt đầu cởi quần áo của mình. Hắn muốn làm gì? Lệ phi lập tức nhớ đến đứa bé liền nói: "Vương, đêm nay thần thiếp không tiện."

Nàng hạ mắt xuống, không dám nhìn vào ánh mắt hắn. "Lại sinh bệnh?"

Long Hạo Thiên rõ ràng không vui.

Tuy rằng hắn cũng có thể tìm nữ nhân khác nhưng hắn thích dáng vẻ lẳng lơ trên giường của nàng, cho nên vừa về đến liền vội vã tới nơi này. "Không... Không phải..."

Lệ phi phủ nhận, bộ dạng của nàng cũng không giống như đang sinh bệnh.

Lập tức sửa lời nói: "Trên người thần thiếp không sạch sẽ, chỉ sợ không thể hầu hạ Vương."

Lý do này coi như hợp lí nhưng phía sau lưng nàng lại toát đầy mồ hôi lạnh. "Trên người không sạch sẽ?"

Long Hạo Thiên nhìn nàng một cái, thật sự rất mất hứng, nhưng hắn đã sớm bị dục hỏa thiêu đốt.

Không muốn đợi thêm liền lập tức phân phó: "Đổi lý do khác đi."

Nói xong lấy tay vuốt ve môi nàng. Sắc mặt Lệ phi chợt trắng bệch nhưng hiện tại lại không có lý do gì để cự tuyệt.

Nàng cố ý dùng áo ngủ dày rộng che lấp bụng mình, sau đó đi đến bên giường. Long Hạo Thiên nằm trên giường hưởng thụ sự phục vụ của nàng, tay tiến vào trong vạt áo của nàng, tùy ý làm loạn.... Tình dục đã đến lúc hưng phấn mê ly, Long Hạo Thiên nhắm hai mắt, tay không khỏi đỡ lấy eo của nàng, đột nhiên, cảm giác có chút gì đó không thích hợp. Nhưng Lệ phi lại càng không ngừng nỗ lực muốn cho hắn nhanh chóng phát tiết, sau đó rời đi ... Rốt cục sau khi gầm lên một tiếng, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc. Long Hạo Thiên mở to mắt, thuận miệng hỏi một câu: "Lệ phi, eo của nàng sao lại to như vậy?"

Sắc mặt của Lệ phi lập tức thay đổi, nháy mắt trở nên không còn một tia huyết sắc, kích động phủ nhận: "Không... Không có.

Có thể là do mấy ngày Vương không ở đây, thần thiếp ăn nhiều nên béo ra."

"Phải không?"

Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm ánh mắt trốn tránh của nàng, nhận ra rõ ràng nàng đang nói dối. "Vương, người đánh trận nhất định rất vất vả.

Để thần thiếp hầu hạ người đi ngủ."

Lệ phi vội vàng nói sang chuyện khác, tim không ngừng đập thình thịch, mồ hôi trên đầu đều đã chảy xuống trên mặt.

Có phải hắn đã hoài nghi? "Được."

Long Hạo Thiên đáp, đột nhiên bất ngờ kéo nàng lại, vén quần áo của nàng lên.

Chiếc bụng hơi lồi lên của nàng liền lộ ra trước mặt hắn. "Vương."

Lệ phi luống cuống, kéo quần áo xuống che thân thể của mình, run rẩy đứng một bên, trong đầu chỉ có hai chữ "Xong rồi!"

, sợ đến mức hai chân đều như nhũn ra, run lên. "Ngươi mang thai?"

Con ngươi của Long Hạo Thiên phun lửa giận, nhìn nàng chằm chằm.

Nàng rõ ràng dám lừa mình, chẳng trách những ngày này nàng luôn sinh bệnh. Lệ phi sợ hãi lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu: "Vương, thần thiếp không phải cố ý.

Thần thiếp là bất đắc dĩ, người phải nghe thần thiếp..."

"Câm mồm.

Bổn Vương không muốn nghe lý do."

Long Hạo Thiên rống giận.

Không chút lưu tình ra lệnh: "Bỏ cái thai đi."

"Vương, đừng... Thần thiếp van cầu người lưu lại đứa bé này.

Thần thiếp có thể cái gì cũng không cần."

Đôi môi đỏ mọng của Lệ phi đã biến thành màu trắng, nàng quỳ gối ở đó, dập đầu. "Lệ phi, ngươi là người thông minh, hẳn biết mệnh lệnh của Bổn Vương không thể chống lại.

Nếu ngươi không muốn chuyện của Trân phi tái diễn trên người ngươi, vậy thì nên biết đứa trẻ này không thể lưu lại.

Bổn Vương nói lại một lần cuối cùng, Bổn Vương có thể không truy cứu tội lừa gạt của ngươi, nhưng phải bỏ cái thai này đi."

Long Hạo Thiên lấy tay bóp cằm của nàng, ánh mắt sắc bén, giọng điệu thâm trầm như băng ngàn năm, khí lạnh bức người. Nhìn thấy ánh mắt hắn không có một tia ấm áp cùng tình cảm, thân thể Lệ phi hơi run rẩy.

Nàng biết hắn sẽ không mềm lòng, thoáng chút liền ngồi co quắp dưới đất.

Nàng còn từng ôm hi vọng nếu có một ngày Vương thực sự biết được, có thể vui mừng mà lưu lại đứa con của nàng hay không? Hiện tại, nàng mới biết được Vương hoàn toàn không thương nàng.

Nàng tuyệt vọng ... "Sáng ngày mai, Bổn Vương sẽ truyền thái y đưa thuốc đến.

Ngươi hẳn là biết phải làm sao."

Long Hạo Thiên ném lại những lời này, đầu cũng không ngoảnh lại, liền xoay người đi. Lệ phi ngồi dưới đất, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Lòng của nàng cũng đã đau đến chết lặng, đau đến nỗi không còn cảm giác.

Vì sao? Vì sao hắn phải tuyệt tình như vậy.

Đứa bé này cũng là con của hắn, hắn không đau lòng sao? Nhưng trong lòng nàng đang chảy máu. Nước mắt rơi suốt đêm dài.

*****

"Nương nương, người làm sao vậy? Sao lại ngồi dưới đất? Người mau đứng lên đi."

Cung nữ Xuân Nhi vừa bước vào liền thấy nàng mặt đầy nước mắt, dáng vẻ chật vật đang ngồi trên mặt đất, vội vàng buông đồ trong tay ra, quỳ gối cạnh nàng, muốn đỡ nàng dậy. Nhưng Lệ phi vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn lên trên trời.

Trời đã sáng, thái y cũng sắp đến rồi ... "Nương nương, người làm sao vậy? Đừng dọa nô tỳ, người nói gì đi chứ.

Có phải người có chỗ nào không thoải mái hay không? Có muốn nô tỳ mời thái y không?"

Xuân Nhi lo lắng hỏi. "Hắn đã trở lại."

Lệ phi thì thào lên tiếng.

Hắn vừa trở về đã tuyên án tử hình cho nàng. "Hắn? Ai?"

Xuân Nhi hơi sửng sốt, không kịp phản ứng, lại nhìn bộ dáng chật vật không chịu nổi của nương nương, lập tức hít phải ngụm khí lạnh.

"Nương nương, là Vương sao?"

Chẳng trách được nương nương như vậy.

"Chẳng lẽ Vương đã biết? Vậy nên làm gì bây giờ?"

"Xuân Nhi, ta muốn chết."

Lệ phi ôm nàng gào khóc.

Nàng không thể giữ được con của mình. "Nương nương."

Xuân Nhi cũng chỉ có thể cùng nàng rơi lệ, không biết nên an ủi nàng thế nào.

Xuân Nhi nàng cũng chỉ là một nô tỳ, cho dù có đi cầu xin cũng sẽ bị công công ngăn ở bên ngoài.

Ngoài việc cùng nương nương thương tâm ra, nàng cũng không thể làm gì khác. "Nương nương, Vương phái thần tới đưa thuốc cho nương nương."

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của thái y. Toàn thân Lệ phi run lên.

Nên tới dù sao cũng sẽ tới, nhưng thật không ngờ tới nhanh như vậy.

Chỉ sợ là hắn đã phân phó trong đêm, mới khiến thái y vội vã như vậy. "Đưa thuốc?"

Xuân Nhi cũng hoảng sợ.

Chẳng lẽ là thuốc phá thai? Vương có phải rất nóng vội hay không.

Trời vừa sáng, người đã tới rồi. Thái y nghe thấy trong phòng không có thanh âm gì lại hô một tiếng: "Nương nương, Vương phái thần đưa thuốc đến.

Xin nương nương mở cửa."

"Nương nương, nên làm gì bây giờ?"

Xuân Nhi nhỏ giọng hỏi, lo lắng đến sắp khóc. Lệ phi lấy tay lau nước mắt trên mặt, suy yếu đứng dậy.

Xuân Nhi vội vàng đỡ lấy nàng. "Đi mở cửa cho hắn vào."

Lệ phi ngồi bên giường phân phó.

Nàng biết mình không thể tránh khỏi. "Nương nương..."

Xuân Nhi nhịn không được rơi lệ, mở cửa ra rồi, đứa bé sẽ không giữ được nữa. "Đi mở cửa!"

Nước mắt của Lệ phi lại rơi xuống trên vạt áo.

Nếu không thể tránh khỏi, nàng chỉ có thể đón nhận.

Nàng sẽ không giống Trân phi làm chuyện vô nghĩa, đi cầu tình. Lúc này Xuân Nhi mới đi qua, mỗi bước đi đều nặng tựa ngàn cân, nhẹ nhàng mở cửa, mặt lạnh nói với thái y ở bên ngoài: "Nương nương mời ngài vào."

Thái y bưng thuốc trong tay đi vào, nhìn bộ dạng thê thảm của nàng, trong lòng có chút không đành lòng nhưng lại không thể không làm: "Thần tham kiến nương nương.

Nương nương nên nén bi thương mà thuận theo đi.

Thần cũng không có cách khác, chỉ là phụng mệnh làm việc."

"Bản cung hiểu được.

Đặt thuốc ở đó đi.

Bản cung sẽ tự mình uống."

Mặt nàng tái nhợt, không còn một chút máu. Thái y chần chừ một lúc mới chắp tay nói: "Nương nương, Vương còn chờ thần đi phục lệnh (báo cáo lại sau khi hoàn thành mệnh lệnh)."

"Ha ha..."

Lệ phi gượng cười đau đớn: "Vương lại lo lắng như vậy sao? Được, vậy ta sẽ khiến cho Vương yên tâm."

Nàng chậm rãi bưng bát thuốc lên nhưng tay lại nặng trĩu. "Nương nương."

Xuân Nhi nhịn không được lên tiếng gọi nàng lại.

Uống xong bát thuốc này có hối hận cũng không còn đường lui. "Ai..."

Thái y nhẹ nhàng thở dài.

Vương thật là lãnh huyết vô tình nhưng thân là thần tử không thể có ý kiến. Lệ phi chậm rãi bưng thuốc lên môi, liền ngửi được mùi thuốc đông y nồng nặc.

Nàng biết đây là một thanh kiếm sắc bén, là thanh kiếm sẽ giết chết con nàng.

Tay bắt đầu run run, nhưng hiện tại nàng không thể không thuận theo.

Nhắm mắt, một hơi liền uống hết, sau đó nhẹ nhàng buông tay, chén thuốc rơi trên mặt đất vỡ tan... Nàng đờ đẫn nằm ở trên giường, không nhúc nhích. "Nương nương..."

Xuân Nhi nhịn không được khóc lên.

Nương nương thật đáng thương. Lúc này thái y lúc này mới đứng dậy phân phó: "Ngươi trông nom nương nương.

Thấy nương nương đau đớn liền đi gọi ta, biết không?"

"Nô tỳ nhớ kỹ."

Xuân Nhi gật đầu. Lệ phi nằm trên giường, nhìn chằm chằm đỉnh giường.

Nàng có thể cảm nhận được đứa bé ở trong thân thể mình từ từ mất đi, bụng bắt đầu đau đớn... "Nương nương, người chảy máu."

Xuân Nhi kêu lên sợ hãi.

Đột nhiên phát hiện dưới thân thể nương nương là một mảng máu, liền cuống quýt chạy đi, nàng phải đi tìm thái y. Bụng ngày càng đau kịch liệt nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, tay nắm chặt tấm trải giường phía dưới.

Sự đau đớn của thân thể so với sự đau lòng lúc mất đi đứa bé thật không đáng kể. "Thái y, ngài mau nhìn xem, nương nương có nguy hiểm không?"

Xuân Nhi lôi kéo thái y chạy vào. "Đừng nóng vội.

Để ta kiểm tra cẩn thận một chút."

Thái y cẩn thận nhìn một lát mới nói: "Không sao.

Chỉ là do đứa bé chưa ra ngoài, hẳn là không nhanh như vậy, chúng ta kiên nhẫn chờ một chút."

"Vậy phải chờ đến lúc nào?"

Xuân Nhi nhìn nương nương cố nén nhịn, biết nàng nhất định rất đau. "Không có cách nào, chỉ có thể chờ."

Thái y nói rồi quay đầu lại nói Lệ phi đang nằm trên giường: "Nương nương, người cảm thấy thế nào? Nếu đau quá có thể nói cho thần."

Lệ phi vẫn là không nói một lời, chỉ đơn giản nhăn mặt cau mày nhưng khiến ai cũng nhìn ra được nàng đau đớn bao nhiêu, nước mắt ở trên khóe mắt cũng làm người ta biết được nàng oán hận biết bao. Hai canh giờ sau. Trên giường đều là máu tươi làm người ta nhìn thấy ghê người, mà nàng vẫn không nhúc nhích như cũ.

Đột nhiên cảm giác được có gì đó chảy ra ngoài cơ thể, thân thể của nàng bỗng nhúc nhích muốn đứng lên.

Nàng biết đó chính là con của nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn không có dũng khí đứng dậy. "Tốt lắm! Cuối cùng cũng ra."

Thái y dùng vải bao lại khối máu trên giường rồi lau mồ hôi trên đầu nói: "Xuân Nhi, hầu hạ nương nương thật tốt.

Thuốc phải uống đúng giờ.

Nếu lại chảy máu lập tức tới thái y viện tìm ta."

"Dạ."

Xuân Nhi nghẹn ngào nhìn trên giường toàn máu tươi, thân thể run rẩy. Cứ như vậy, nàng nằm trên giường suốt ba tháng không nói một lời.

Không muốn gặp bất kỳ ai, ngay cả Vương đến nàng cũng không tiếp mà giả ngủ. "Nương nương, người đừng như vậy, người phải tỉnh lại.

Người biết không, nếu người cứ như vậy Vương sẽ đi sủng hạnh người khác.

Người không thấy sao, hiện tại những nương nương khác rất kiêu ngạo.

Thật ra, Vương vẫn rất quan tâm nương nương, ban cho nương nương nhiều thuốc bổ như vậy.

Những nương nương khác trong lòng đều rất ghen tị.

Nương nương, đứa bé đã không còn, nếu người vẫn còn tiếp tục sa sút tinh thần như vậy thì ngay cả sự sủng ái của Vương cũng sẽ không còn nữa.

Người phải tỉnh lại đi."

Xuân Nhi ở bên khuyên giải. Lúc này nàng lúc này mới chậm rãi có phản ứng, lập tức từ trên giường đứng dậy, ngồi trước gương đồng, nhìn vào nữ nhân tiều tụy phản chiếu trên gương, nàng không nhận ra mình nữa rồi.

Xuân Nhi nói đúng.

Nàng phải tỉnh lại.

Nàng đã không có đứa bé, lại càng không thể không có địa vị. Từ đó, nàng như sống lại, bắt đầu nắm hậu cung trong tay, nhưng không ai biết trong lòng nàng rất đau đớn. Nhưng nàng thật không ngờ Vương có thể lưu lại đứa con của Vân Yên.

Không được, tuyệt đối không thể để Vân Yên sinh hạ đứa bé.

Nàng phải nghĩ ra biện pháp thật tốt đối phó Vân Yên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-138)