Truyện:Bạo Vương Liệt Phi - Chương 114

Bạo Vương Liệt Phi
Trọn bộ 138 chương
Chương 114
Xông vào cung
0.00
(0 votes)


Chương (1-138)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Nô tài tham kiến nương nương."

Công công đứng ở trước cửa Ngự Thư phòng thấy nàng hùng hổ bước lại thì vội vàng hành lễ.

Vân Yên hoàn toàn không hề để ý đến hắn, lập tức đẩy cửa bước vào.

Lúc này, nàng mới phát hiện Long Hạo Thiên không có trong phòng, vội xoay người hỏi: "Vương đâu?"

"Hồi bẩm nương nương, Vương đang ở chỗ của Lệ Phi nương nương."

Công công hồi đáp, không hiểu sao nàng lại nóng nảy như vậy?

"Lệ phi?"

Vân Yên không nói hai lời liền xoay người hướng về Vân Vụ các...

"Nương Nương, xin người nghe nô tài.

Mọi chuyện lớn nhỏ gì vẫn nên chờ Vương về nói sau.

Ngàn vạn lần mong người đừng xông vào tẩm cung của Lệ Phi nương nương."

Công công thấy tình hình cấp bách không khỏi hoảng sợ chạy lên chắn trước mặt nàng

"Ta không đợi được..."

Vân Yên nói xong liền rảo bước đi

Công công đứng sau nhìn theo bóng nàng mà không khỏi thở dài lo lắng...

Hy vọng nàng may mắn không chọc giận đến Vương cùng Lệ Phi nương nương

Vân Yên vừa bước đến trước Vân Vụ các thì từ ngoài đã nghe thấy tiếng đàn ca từ bên trong truyền ra.

Nàng không khỏi tức giận việc hắn đùa giỡn với nàng rồi lại tìm đến đây để hưởng thụ, định xông thẳng vào bên trong

Các cung nữ đang đứng canh trước cửa liền vội ngăn nàng lại:" Nô tỳ tham kiến Yên phi nương nương.

Vương đã truyền lệnh không cho người ngoài quấy rầy.

Bây giờ mong nương nương hồi cung trước."

"Tránh ra..."

Vân Yên nghiêm mặt nói

"Nương nương, xin người đừng làm nô tỳ khó xử..."

Các cung nữ vội quỳ xuống ngăn bước của nàng

"Ta nói một lần nữa, các ngươi tránh ra.

Đừng quên ta cũng là nương nương.

Muốn ngươi chết thì cũng chỉ cần một câu thôi."

Lần đầu tiên Vân Yên dùng ngữ khí trấn áp người khác

"Nương nương, xin người tha mạng...

Nô tỳ là bất đắc dĩ... Thật sự Vương đã có lệnh không cho người ngoài quấy rầy."

Cung nữ vẫn như trước quỳ ở đó.

"Tránh ra"

Trong lòng vốn đã tức giận lại thêm việc cung nữ ngăn cản không để nàng vào khiến Vân Yên càng thêm phẫn nộ, dùng chút sức đẩy cung nữ ra, đá văng cửa rồi tiến vào.

Rầm ... Một tiếng động mạnh vang lên khiến mọi người trong phòng đều im bặt, ca múa cũng vì thế mà đình chỉ, ai nấy đều thắc mắc không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lệ Phi nửa nằm dựa vào lồng ngực Long Hạo Thiên, thấy Vân Yên đang nổi giận đùng đùng bước vào thì hơi ngây người một chút, ngay lập tức sắc mặt trở nên khó coi...

nàng có phải định cố ý gây sự với mình hay không?

Long Hạo Thiên hứng thú nhìn nàng to gan dám xông vào nơi này.

"Các ngươi lui xuống hết cho ta..."

Vân Yên nhìn đám ca kĩ phân phó

Các nàng hơi ngây người, đưa mắt về phía Long Hạo Thiên.

Thấy hắn gật gật đầu thì mới quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ cáo lui."

"Yên muội muội sao hôm nay lại đến tệ xá của tỷ tỷ mà không báo trước vậy?"

Giọng nói của Lệ Phi mang theo ý cười nhưng ánh mắt nàng lại lạnh như băng.

"Tỷ cũng lui xuống đi.."

Vân Yên không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với nàng, lập tức phân phó

"Ngươi nói ta đi thì ta cũng phải đi sao?"

Lệ Phi thật sự không tin vào những gì mình nghe được, cũng lạnh lùng đáp lại
"Ngươi đừng lầm đây là cung của ta."

"Đừng để ta phải nói thêm lần nữa, ngươi mau đi đi."

Vân Yên nói lại lần nữa.

"Vương, người xem Yên muội có phải là rất quá đáng không...

Tự nhiên lại bắt thần thiếp phải đi ra ngoài...

Đây là nơi ở của thiếp mà...."

Ánh mắt Lệ phi đã ngân ngấn nước mắt, giọng nói tràn đầy ủy khuất, lại có phần giống với đang làm nũng Long Hạo Thiên...

"Ngươi cũng lui đi."

Long Hạo Thiên cũng không còn bình tĩnh đẩy nàng ra, hạ lệnh.

Lệ Phi đang ở trong lòng lại bị hắn đẩy ra, sắc mặt không nhịn được mà đỏ lên.

Vương lại dung túng cho nàng ta.

Đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt lại trong ống tay áo, hung hăng xoay người dời đi...

nước mắt chảy xuống, chính mình nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

*****

Trong phòng lập tức trở lên yên tĩnh.

Vân Yên giận giữ trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Hạo Thiên.

Vậy mà hắn chỉ đứng đó nhìn chằm chằm lại nàng, không hiểu vì sao nàng tức giận. "Ái phi, nàng làm sao mà tức giận thế??? Kể cho ta xem ai đã chọc giận nàng nào..."

Hắn đi tới trước mặt nàng, muốn ôm nàng vào lòng "Bỏ đôi tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng chạm vào ta..."

Vân Yên dùng sức đẩy mạnh tay hắn ra Sắc mặt Long Hạo Thiên hơi lạnh đi: "Từ trước tới giờ chưa có ai dám nói chuyện với bổn Vương như thế"

"Không phải sẽ có người thứ nhất sao??? Ta là người đầu tiên đấy..."

Vân Yên lập tức phẫn nộ nói, nếu có bản lĩnh nàng thật muốn giết chết hắn "Ngươi muốn làm người đầu tiên.

Đừng quên rằng người đầu tiên thường không có kết cục gì tốt đẹp."

Long Hạo Thiên hừ lạnh.

Bây giờ hắn mới phát hiện nàng thật có bản lĩnh chọc giận hắn. "Kết cục cuối cùng không phải là chết sao??? Dù sao ta cũng sẽ chết, còn cần gì để ý đến kết cục nữa chứ."

Vân Yên tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Nếu tận mắt thấy cha bị hắn bức tử, nàng cũng không muốn sống nữa "Ngươi phải chết?"

Long Hạo Thiên sửng sốt: "Ai muốn giết ngươi???"

Vân Yên cười lạnh, lầm bầm nói: "Ngươi giả bộ thật khéo, trừ ngươi ra thì còn ai muốn giết ta nữa..."

Long Hạo Thiên vô cùng ngạc nhiên: "Bổn vương khi nào thì muốn giết ngươi?"

"Vương không muốn giết ta mà định giết cha ta.

Ngài nghĩ ta còn muốn sống sao???"

Vân Yên nhìn hắn, hắn giả bộ không phải là quá giống sao? "Cố tình gây sự...

Bổn vương muốn giết cha ngươi lúc nào?"

Long Hạo Thiên ngây người, hắn nói sẽ giết cha nàng khi nào, đúng là tin đồn thổi. "Đừng tiếp tục đóng kịch nữa.

Ngươi thả cho cha ta tự do không phải là muốn bức ông phải đầu hàng sao??? Cha ta cả đời tận tụy và trung thành thế sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này.

Ông nói là ông sẽ chết trong sạch, đó chẳng phải là mưu kế của ngươi sao????"

Vân Yên nghiến răng nghiến lợi nói "Ngu trung."

(trung thành một cách ngu ngốc) Long Hạo Thiên ảo não nói, hắn thật không nghĩ Vân Hổ lại cứng rắn kiên quyết như thế.

Xem ra hắn đã xem thường ông, hắn cũng không có ý muốn bức tử ông. "Ngu trung cũng còn tốt hơn nhiều so với người không từ thủ đoạn nào như ngươi.. , ta vẫn nghĩ rằng ngươi tuy lãnh khốc vô tình nhưng lòng dạ lại thẳng thắn... Thật không nghĩ rằng ngươi lại âm hiểm như vậy."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Yên vì tức giận mà đỏ bừng lên "Âm hiểm."

Long Hạo Thiên túm chặt cằm nàng: "Hôm nay ngươi đến là muốn cầu ta..."

Hắn không nghĩ đây là thái độ của người đến cầu tình "Cầu ngươi???."

Vân Yên không cười nhìn hắn: "Ngươi lầm rồi, ta đến đây không phải muốn cầu ngươi.

Chính là ta không thể tha thứ để ngươi đùa giỡn như vậy nên mới đến đây tìm ngươi.

Cha ta đã quyết tâm hi sinh thì ta cũng sẽ đi theo ông bởi ta chính là nguyên nhân hại chết ông..

Đó có phải là kết quả ngươi mong muốn không??? Ngươi vừa lòng chưa???"

Vân Yên né tránh tay hắn, xoay người rời đi.

Quả thực nàng không phải đến đây để cầu tình, chẳng qua nàng không thể nuốt được cơn giận này... "Đứng lại."

Long Hạo Thiên gọi nàng lại.

Chẳng lẽ nàng thật sự muốn chết cùng cha nàng sao? Vân Yên tạm dừng bước chân nhưng cũng không xoay người lại: "Ngươi còn gì để nói nữa sao? Có nói gì thì cũng là dư thừa thôi.

Dù sao ta và cha ta sẽ chết, ngươi cũng không tổn thất gì."

Nói xong nàng lại hướng về phía trước đi đến "Ta cũng không muốn cha ngươi chết.

Ngươi đứng lại cho ta."

Long Hạo Thiên đứng ở phía sau quát lên.

Xem ra nàng giận quá đến điên mất rồi Vân Yên vừa ra đến trước cửa, nghe thấy thế liền chậm rãi xoay người lại nhìn hắn nhưng không nói gì.

*****

Long Hạo Thiên đi đến bên cạnh nàng: "Bổn vương thừa nhận cũng muốn khiến cha ngươi đầu hàng nhưng lại không nghĩ rằng ông ta có thể cứng rắn quyết liệt như vậy, thà chết cũng không chịu đầu hàng bổn Vương."

Hắn cũng không biết vì sao lại giải thích với nàng, dường như trong tiềm thức cũng không hy vọng nàng hiểu lầm hắn. "Cái này có gì khác nhau sao?"

Vân Yên không hề cảm kích nói, mặc kệ hắn có cố ý hay không, dù sao thì kết quả cũng như nhau thôi. "Đương nhiên, nếu cha ngươi vẫn quyết tâm lấy cái chết để bảo vệ sự trong sạch thì bổn Vương sẽ nghĩ ra biện pháp khác khiến ông ta không phải tìm đến cái chết."

Long Hạo Thiên nói.

Quả thực hắn cũng không muốn ông ta chết. Vân Yên vẫn nhìn hắn không tin, nhưng quả thật không thể phủ nhận bởi hắn nói như vậy, cơn tức giận của nàng đã tiêu tan đi hơn một nửa, tâm tình cũng có chút tỉnh táo, có lẽ hắn cũng không cố ý, cũng bởi vì cha nàng quá ngay thẳng. "Bổn vương quyết định thả cha ngươi đi..."

Long Hạo Thiên đột nhiên nói: "Giết một nhân tài như vậy thì thật đáng tiếc."

Tuy rằng hắn không có được sự phục vụ của ông nhưng hắn vẫn quyết định sẽ thả ông vì dù sao ông cũng đã qua tuổi thất tuần, cũng không thể uy hiếp gì hắn nữa. "Thật sao?"

Tâm tình Vân Yên vui vẻ, nhưng vẫn cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi không phải lại có ý đồ gì đó chứ?"

"Ngươi vẫn hoài nghi sao? Quên đi, coi như bổn Vương nhiều chuyện.."

Long Hạo Thiên tức giận nói Vân Yên suy nghĩ một chút, quả thật nếu hắn đã muốn thả người thì nhất định hắn sẽ thả, còn không, cho dù hiện tại nàng có nói gì thì hắn cũng sẽ không thả, nàng cũng không muốn lãng phí thêm lời nói nữa, ném cho hắn một câu: "Tùy ngươi..."

rồi xoay người định rời đi Nhưng nàng chưa kịp bước thì đã bị hắn túm lại, kéo vào trong lồng ngực, không nói hai lời liền hôn lên môi nàng. A...Vân Yên không khỏi trừng mắt nhìn hắn...

Hắn có sao không vậy? Hai người rõ ràng đang cãi nhau mà hắn vẫn còn hôn nàng. "Nhắm mắt lại..."

Long Hạo Thiên ra lệnh, "Cũng không phải lần đầu, ngươi còn kinh ngạc như vậy sao?"

"Ta..."

Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói thì miệng nàng đã hoàn toàn bị hắn chiếm đóng Long Hạo Thiên một tay đem nàng ôm chặt vào lòng, một tay chế trụ sau gáy nàng khiến nàng không thể di động, môi bá đạo thăm dò càng sâu Mọi sự phản kháng của Vân Yên dần dần theo nụ hôn của hắn mà buông xuôi, hai tay dần bám lấy thắt lưng hắn.

Nàng không thể phủ nhận nàng thích nụ hôn bá đạo này của hắn. Ngoài phòng "Nương nương, người có sao không?"

Cung nữ nhỏ giọng hỏi "Ta muốn vào trong xem Vương có sao không?"

Tuy rằng Lệ Phi biết Vương chắc chắn sẽ không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn muốn lấy cớ vào trong xem sao. "Vương..."

Vừa đẩy cửa bước vào, mọi lời nói vừa định thoát ra khỏi miệng thì đã bị chặn lại bởi cảnh tượng trước mặt.

Nàng bi ai cười lạnh, sau đó nổi giận đùng đùng, thật không nghĩ hai người bọn họ dám hôn nhau ở ngay cung của nàng. Giọng nói của Lệ Phi hoàn toàn làm gián đoạn nụ hôn nồng nhiệt của hai người, Vân Yên lập tức đỏ bừng mặt, không dám nhìn mọi người...

Nàng làm cái quỷ gì vậy, rõ ràng đến đây chất vấn hắn, không ngờ kết quả lại thành ra như vậy. "Ngươi vào đây có việc gì?"

Bị nàng phá hỏng chuyện tốt, Long Hạo Thiên không khỏi hờn giận. Lệ Phi vẻ mặt ủy khuất, âm thanh kiều mị, khóc nức nở phân bua: "Là thần thiếp quan tâm Vương cho nên mới vào xem."

Thấy bộ dạng đáng thương của nàng, Lọng Hạo Thiên cũng thấy mình có chút quá đáng, ngữ khí dịu đi một chút nói: "Không sao, không có chuyện gì đâu.

Bổn vương còn có chút chuyện.

Lát nữa sẽ đến thăm ngươi."

"Vâng..."

Lệ Phi cắn môi, nhỏ giọng nói, nàng còn dám có hy vọng xa vời nữa sao... Long Hạo thiên nói xong liền nắm tay Vân Yên ra ngoài.

Vân Yên muốn rút tay lại, cũng định giải thích với Lệ Phi, nàng thực sự không cố ý đến đây để phá hỏng chuyện tốt của nàng ta nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lệ Phi, nàng biết bây giờ có giải thích cũng là dư thừa, nàng ta nhất định hận nàng đến chết còn không kịp nữa...

*****

Ra khỏi Vân Vụ các, Vân Yên lập tức dừng bước, nhìn hắn hỏi: "Ngươi thật sự thả cha ta sao???"

"Bổn vương có từng nói dối ngươi sao??"

Long Hạo Thiên liếc mắt nhìn nàng nói. "Vậy thì chúng ta mau ra ngoài cung, thả cha ta ra thôi."

Vân Yên khẩn cấp yêu cầu, nàng chỉ sợ để lâu sẽ đêm dài lắm mộng, hắn lại thay đổi chủ ý "Bây giờ?"

Long Hạo Thiên nhìn sắc trời nói: "Giờ đã muộn rồi, ngày mai nói tiếp."

"Vậy ngươi mau cho ta thánh chỉ đi, ta muốn cha ta nhanh chóng rời thành."

Vân Yên yêu cầu, nàng không sợ tối, chỉ khi nào cha nàng rời khỏi thành an toàn nàng mới có thể thật sự an tâm "Ngươi không phải quá nóng vội đó chứ???Huống chi bổn Vương còn chưa nghĩ ra thả ông ta như thế nào cho thích hợp."

Long Hạo Thiên nói, nếu hắn cứ như vậy mà thả những người đó, thì có phải rất mất mặt không... Nghe hắn nói thế, Vân Yên không khỏi trừng mắt, nói: "Biết ngươi không tốt thế mà.. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi có thả cha ta không?? Chuyện khác ta không muốn nghe."

"Thả, có điều Bổn vương phải có một phương pháp ổn thỏa cho tất cả, chẳng lẽ ngươi không hy vọng cha ngươi được thả về nước sao?"

Long Hạo Thiên nói. "Bây giờ ta chỉ muốn cha ta bình an rời khỏi đây."

Vân Yên nói, hiện tại nàng vẫn không tin được lời nói của hắn "Ngu xuẩn..."

Long Hạo Thiên trừng mắt liếc nàng "Ta không có nhiều quỷ kế như ngươi.

Ngươi nói xem, ngươi muốn thế nào mới để cha ta an nhàn về nước..."

Vân Yên muốn xem rốt cuộc hắn lại có âm mưu gì "Đương nhiên là để cho đích thân hoàng đế Vân triều đón cha ngươi về nước.

Như vậy có tính là an nhàn không???"

Long Hạo Thiên nhìn nàng, hắn không đành lòng nhìn Vân Hổ anh hùng chinh chiến cả đời đến khi tuổi già thì lại chịu cảnh thê lương như vậy. "Hoàng đế đón cha ta về..."

Vân Yên ngây người một lúc, làm sao có thể thế được. "Đừng nhìn bổn Vương như vậy, chỉ cần ca ca ngươi trở về nói với Hoàng đế rằng Vân Hổ thật ra vẫn chưa chết, hiện đang bị bổn Vương cầm tù nhưng hắn thà chết cũng không chịu khuất phục, để Hoàng đế Vân triều khẩn cầu bổn Vương thả người.

Như vậy lúc cha ngươi trở về sẽ làm giảm bớt những tin đồn nhảm."

Long Hạo Thiên đáp, Xem ra những chuyện trao đổi tù binh quay về nàng vẫn chưa hiểu biết nhiều lắm. "Hóa ra là vậy."

Vân Yên không khỏi trầm tư, hắn nói không phải không đúng, nhưng nàng vẫn không quên cảnh giác nhìn hắn nói: "Ngươi sẽ không phải lại có chủ ý gì khác đó chứ?"

"Thật là chó cắn Lã Đồng Tân, không nhìn được người tốt, vậy ngươi cứ việc cầm lấy lệnh bài của Bổn vương đi thả người."

Long Hạo Thiên nói xong liền đưa lệnh bài cho nàng Vân Yên lập tức suy nghĩ lại cẩn thận, cha nàng cứ thế quay về quả thật không tốt.

Nếu được hoàng đế trực tiếp đón về sẽ khiến người ngoài không thể nói ra nói vào, Vân Yên nghĩ thầm rồi nở một nụ cười nói: "Ta tin ngươi một lần.

Nhưng lệnh bài này ta vẫn giữ."

Nàng thầm nghĩ nếu hắn bất chợt thay đổi ý định thì nàng vẫn có lệnh bài này để dung. "Là ngươi muốn đề phòng bổn Vương sao??"

Kỳ lạ là đối với hành động của nàng hắn lại không thấy tức giận. "Đương nhiên.

Giờ ta muốn đi gặp cha."

Vân Yên nghịch ngợm cười. "Giờ muộn rồi, có gì để ngày mai đi.

Đến giờ ăn tối rồi, ngươi không đói bụng sao??"

Long Hạo Thiên giữ nàng lại, hắn thật thích nụ cười bướng bỉnh của nàng. "Ta không đói.

Ta muốn gặp cha để báo với ông tin tức này, chẳng may cha ta nghĩ quẩn lại tự sát...."

Vân Yên nói, nàng thật lo lắng cha nàng vạn nhất nghĩ quẩn thì sao bây giờ??? Long Hạo Thiên thật không ngờ có thể nghe nàng nói vậy, cũng không kiên quyết giữ nàng lại nữa, nói: "Vậy ngươi đi sớm về sớm."

"Thần thiếp đã biết.

Tạ ơn Vương quan tâm."

Vân Yên hành lễ với hắn, liền vội vã ra ngoài cung. Nhìn theo bóng dáng vui sướng của nàng, Long Hạo Thiên vẫy tay một cái: "Người đâu?"

"Vương..."

Một thị vệ im hơi lặng tiếng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn. "Theo bảo hộ nương nương."

"Tuân lệnh."

Crypto.com Exchange

Chương (1-138)