Mỹ nam kế
← Ch.103 | Ch.105 → |
"Mỹ nam kế? Bổn Vương còn cần mỹ nam kế sao? Vậy ngươi có bị mỹ nam kế của Bổn Vương mê hoặc không?"
Long Hạo Thiên nhíu mày hỏi.
"Vương có dùng mỹ nam kế với thần thiếp sao?"
Vân Yên chớp chớp mắt hỏi, nhìn khuôn mặt anh tuấn không có một tia tì vết của hắn, nếu hắn có thể đối với nàng dịu dàng hơn thì nàng đã sớm mất phương hướng.
"Hiện tại Bổn Vương dùng, có muộn không?"
Long Hạo Thiên thích bộ dạng thanh thuần này của nàng, cảm giác rất kỳ lạ, nhìn thấy nàng, tâm tình của hắn lại có thể thật thoải mái, vui vẻ.
"Vương đích xác không cần dùng mỹ nam kế, chỉ cần ánh mắt của người nhu hòa hơn, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, thần thiếp nghĩ nữ nhân đều sẽ bị mê muội."
Vân Yên nói, quả thật là hắn không cần làm gì cả, chỉ cần dùng khuôn mặt anh tuấn này, cười một cái với người khác thì đã đủ rồi.
"Ý ngươi là Bổn Vương rất lãnh khốc, vậy ngươi có thể bị mê hoặc hay không?"
Long Hạo Thiên nhìn nàng, thật ra hắn chưa bao giờ cần nhiều nữ nhân ái mộ như vậy.
"Có, đương nhiên có, đừng quên thần thiếp cũng là nữ nhân."
Vân Yên khẳng định, giọng điệu khẳng định của nàng khiến trái tim hắn không hiểu vì sao lại rất vui vẻ.
"Nhưng mà bây giờ sẽ không."
Nàng dừng lại một chút rồi nói thêm.
"Vì sao?"
Nghe thấy nàng nói sẽ không, trong lòng Long Hạo Thiên rõ ràng cảm thấy hơi mất mát.
"Bởi vì người đã khiến thần thiếp tổn thương rất nhiều, những thương tổn đó đã lưu lại trong lòng thần thiếp, có thể nói là bộ dạng lãnh khốc vô tình của người đã in sâu trong đầu thần thiếp.
Nhưng mà cho dù thần thiếp có bị mê muội vì người thì người cũng không cần, không phải sao?"
Tim Vân Yên cũng hơi chua xót ê ẩm, cảm thấy tình yêu cùng hận thù trong hắn đều đã trao cho nữ tử nàng chưa bao giờ được nhìn thấy kia.
Long Hạo Thiên nhìn thấy những tổn thương chợt lóe lên trong mắt nàng, liền nhớ tới bản thân trước đây đã làm đủ thứ chuyện với nàng, đột nhiên rất đau lòng, tay bắt đầu chậm rãi vuốt ve khuôn mặt gầy yếu của nàng, nàng thực sự rất gầy.
Vân Yên không để lỡ mất tia yêu thương trong mắt hắn, nàng ngây ngẩn cả người, hắn lại có thể đau lòng? Là đang đau lòng vì nàng sao? Tay hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, hơi thở của hắn gần trong gang tấc, lông mày của hắn, mũi của hắn, môi của hắn, rất đẹp, khiến nàng nhịn không được cũng đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn.
Môi của hai người không tự giác chậm rãi tiến lại gần, trong nháy mắt sắp chạm vào nhau thì ngoài cửa lại vang lên một thanh âm rất khó chịu cắt ngang bọn họ.
"Vương, thần thiếp có thể vào không?"
Vân Yên lập tức hồi phục tinh thần, sắc mặt hơi đỏ lên.
Tại sao nàng lại không thể tự kiềm chế, không biết xấu hổ như vậy? Nàng vội vàng muốn đứng dậy.
Long Hạo Thiên ôm nàng vào ngực thật chặt, đột nhiên bị quấy rầy nên trên mặt có chút tức giận nói: "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, Lệ phi bưng thuốc bổ trong tay đi đến, vừa định hành lễ lại nhìn thấy bộ dạng mờ ám của bọn họ liền biến sắc, thứ trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
"Có chuyện gì sao? Không có chuyện gì thì đừng quấy rầy Bổn Vương."
Ngữ khí của Long Hạo Thiên rất không tốt.
Lệ phi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của hắn, nhịn xuống ủy khuất trong lòng, hơi hành lễ nói: "Vương, thần thiếp chuẩn bị thuốc bổ, cố ý đưa đến đây cho Vương, lại không biết Yên muội muội cũng ở trong này."
Vẻ mặt điềm đạm đáng yêu làm cho người khác nhìn cũng không nỡ trách cứ.
Vân Yên nhìn thấy Lệ phi cố nén nước mắt, biết trong lòng Lệ phi nhất định rất ủy khuất, hơi thở dài, bản thân nàng hiểu được cảm giác của Lệ phi, đây chính là sự bi ai của nữ nhân chốn Hoàng cung, nàng dùng sức muốn đứng dậy nhưng hắn không chịu buông tay, nàng liền hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Long Hạo Thiên lại chỉ cười với nàng, nàng hơi tức giận, hắn hà tất phải như vậy.
Tay nàng liền lặng lẽ đặt vào bên hông của hắn, hung hăng véo một cái.
"A..."
Long Hạo Thiên bị đau, kêu nhỏ ra tiếng, buông lỏng tay, Vân Yên nhân cơ hội này thoát khỏi ngực hắn.
Long Hạo Thiên tức giận trừng mắt nhìn nàng, nàng lại dám véo hắn.
"Vương, thần thiếp không quấy rầy người cùng tỷ tỷ, xin cáo lui trước."
Vân Yên lại cười, vẻ mặt đắc ý, không đợi hắn trả lời liền lui xuống.
Tuy rằng Lệ phi đã hạ mắt xuống nhưng động tác của bọn họ nàng đều nhìn thấy rõ ràng, Vân Yên dám véo Vương, nhưng Vương lại có thể không trách cứ gì cả, cả người nàng cảm giác một trận lạnh như băng đến tận xương tủy.
Nàng có thể chịu được Vương không yêu bất kỳ ai cả, nhưng lại không thể chịu được Vương yêu ai đó.
"Là thuốc bổ gì? Bưng lại đây."
Long Hạo Thiên nhìn thấy động tác chạy trốn đáng yêu của Vân Yên, khóe môi không khỏi nhếch lên, nhìn Lệ phi đứng ở bên dưới phân phó.
Lệ phi lại đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình.
Vương yêu Vân Yên rồi sao? Chẳng phải Vương rất lãnh khốc vô tình sao? Sao có thể yêu người khác được.
Huống chi Vân Yên cũng không xinh đẹp hơn người, tại sao Vương lại yêu nàng ta?
"Ngẩn ngơ gì thế, còn không mau bưng lại đây."
Long Hạo Thiên thấy nàng không có phản ứng nên không vui nói.
"Dạ, Vương."
Lúc này Lệ phi mới kịp phản ứng, vội vàng đi đến trước mặt hắn, giấu hết toàn bộ ủy khuất trong lòng, lộ ra nụ cười quyến rũ thường thấy: "Vương, để thần thiếp đút cho người."
"Không cần, Bổn Vương tự mình uống."
Long Hạo Thiên nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, rồi đặt lại chén trong tay nàng, phân phó: "Nàng lui xuống trước đi, Bổn Vương còn có việc cần làm."
"Dạ, thần thiếp tuân lệnh."
Sắc mặt Lệ phi cứng ngắc, chẳng lẽ Vương thích Vân Yên nên ngay cả nói chuyện với nàng cũng không muốn sao? Nàng chậm rãi đi đến cửa rồi lại đột nhiên quay lại cười nói: "Vương, tối nay thần thiếp chờ người."
Vương từng nói đêm nay sẽ ở bên nàng.
"Đêm nay Bổn Vương có việc, hôm khác sẽ đến."
Long Hạo Thiên không nhìn nàng một cái, trực tiếp cự tuyệt.
"Dạ."
Lệ phi dùng sức cắn môi rời khỏi Ngự thư phòng.
"Nương nương, người làm sao vậy?"
Cung nữ ngoài cửa thấy khóe môi nàng chảy máu, vội vàng hỏi.
"Cái gì?"
Nàng lại không nhận ra.
Cung nữ vội vàng dùng khăn lụa lau cho nàng, lúc này Lệ phi mới nhìn thấy vết máu ở trên chiếc khăn, cười chua xót, môi đã bị cắn nát, thế nhưng lại không có cảm giác đau, nỗi đau trong lòng còn đau hơi nhiều lần so với nỗi đau thể xác.
"Nương nương, về thôi, nô tỳ sẽ bôi thuốc cho người."
Cung nữ cẩn thận giúp nàng lau rồi nói.
"Không cần."
Khuôn mặt của Lệ phi lạnh lẽo, nói xong bước chân liền đi về phía trước.
Cung nữ sửng sốt, vội vàng theo sau nàng, chỉ rất lạ là nương nương lại đi về phía Tử Yên các.
*************
Vân Yên nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy hắn bị mình véo đau, liền không nhịn được cười, nhưng mà nàng không ngờ hắn lại có thể không tức giận cũng không phát cáu.
"Nương nương, người vui vẻ như vậy, có phải lão gia và thiếu gia đã rời khỏi rồi hay không?"
Tiểu Thanh đoán, nói: "Nhất định là phải rồi."
"A..."
Vân Yên ngây ra một lúc, sao nàng lại có thể quên mất vấn đề này, nụ cười liền hơi cứng lại, nhưng mà hắn cũng không nói gì, vậy cho dù cha và ca ca vẫn chưa thể rời đi nhưng nhất định vẫn chưa bị hắn tìm thấy.
Như vậy cũng tốt.
"Nương nương, người làm sao vậy?"
Tiểu Thanh bị vẻ mặt của nàng làm cho mơ hồ.
Chẳng lẽ không đúng sao?
"Không có gì."
Vân Yên lắc đâu, không có tin tức chính là tin tốt lành.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Tử Liên: "Nô tỳ tham kiến Lệ phi nương nương."
"Lệ phi?"
Vân Yên không khỏi giật mình, sao lại là Lệ phi? Nàng ta tới làm gì?
← Ch. 103 | Ch. 105 → |