Vay nóng Homecredit

Truyện:Bạo Vương Liệt Phi - Chương 092

Bạo Vương Liệt Phi
Trọn bộ 138 chương
Chương 092
Chọc giận
0.00
(0 votes)


Chương (1-138)

Siêu sale Shopee


"Vì cứu hắn ngươi không tiếc bất kì cái gì sao? Rốt cuộc ngươi và hắn có mối quan hệ như thế nào hả?"

Long Hạo Thiên siết cánh tay của nàng, trên người tản mát ra sát khí. "Ta đã nói rồi."

Vân Yên cố gắng trấn tĩnh, không biết hắn còn đang hoài nghi cái gì. "Nếu bây giờ ngươi không đưa ra một lí do thuyết phục thì bổn Vương sẽ phái người đi giết hắn, ngay lập tức."

Long Hạo Thiên uy hiếp.

Nếu nàng không nói, hắn thật sự sẽ phái người đi giết tên đó. "Thật ra ngươi muốn cái gì? Hắn là tướng quân của Vân triều, còn ta là công chúa của Vân Triều, điều này ngươi còn không rõ hay sao?"

Vân Yên trừng mắt nhìn, thật sự nàng không biết hắn muốn nàng nói cái gì nữa. "Ngươi vẫn là không chịu nói?"

Long Hạo Thiên nghiến răng nhìn chằm chằm, từ đầu đến cuối nàng vẫn muốn che dấu mối quan hệ với Vân Dương. "Chuyện gì thì ta cũng đã nói hết rồi, chỉ là ngươi không tin mà thôi."

Vân Yên nhìn hắn, ánh mắt trong suốt vô cùng. "Bổn Vương đã cho ngươi cơ hội, chính ngươi đã không biết quý trọng, vậy đừng trách bổn Vương."

Long Hạo Thiên thật sự bị nàng chọc giận, mặc kệ nàng cùng Vân Dương có quan hệ thế nào, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. "Ngươi muốn làm gì?"

Vân Yên vội bước lên chắn cửa, nàng tuyệt đối tin tưởng nếu hắn muốn ra tay với ca ca thì chắc chắn ca ca chạy trời không khỏi nắng, dù sao đây cũng là nước của hắn. "Tránh ra."

Long Hạo Thiên siết chặt nắm tay lại, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm. Vân Yên nhìn thấy hắn như vậy, đột nhiên quỳ xuống: "Vương, thần thiếp cầu xin người buông tha cho huynh ấy."

"Hiện tại mới cầu thì muộn rồi, bổn Vương đã quyết định giết hắn."

Long Hạo Thiên muốn vòng qua nàng đi ra. Vân Yên lập tức giữ chặt quần áo hắn, ngước lên nói: "Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì, nói cái gì?"

"Tự ngươi không biết sao mà còn cần bổn Vương phải nói ra?"

Long Hạo Thiên nhìn xuống, nàng cùng Vân Dương quan hệ không rõ, còn Hắc Ưng lại vì nàng bán mạng.

Điều này khiến hắn càng thêm phẫn nộ. "Ta thật sự không biết ngươi muốn ta nói cái gì?"

Là muốn hỏi quan hệ của nàng với Vân Dương, hay là quan hệ của nàng cùng Hắc Ưng, rõ ràng nàng với bọn họ cũng không có quan hệ gì. "Ngươi vẫn muốn giả bộ phải không? Cút ngay."

Nàng còn không chịu nói, Long Hạo Thiên liền gỡ tay nàng ra. "Ngươi nhất định phải giết huynh ấy sao?"

Vân Yên đột nhiên đứng lên. "Bổn Vương nhất định phải giết hắn."

Long Hạo Thiên cảm giác nếu hắn bỏ qua cho Vân Dương thì thật sự là một sai lầm lớn. "Nếu ngươi giết huynh ấy, ta sẽ chôn cùng với huynh ấy."

Vân Yên nhìn hắn, ca ca chết thì nàng còn sống làm gì nữa. Trong mắt Long Hạo Thiên càng thêm phẫn nộ: "Ngươi nghĩ có thể dùng cái chết để uy hiếp bổn Vương? Ngươi cho là bổn Vương để ý đến sinh tử của ngươi sao?"

"Ngươi làm cứ làm, không cần để ý ta làm gì."

Vân Yên chậm rãi đi trở vào. "Bổn Vương không để ý ngươi, có điều ngươi không cần Vân Hổ sao? Ngươi thực không muốn biết hắn còn sống hay không?"

Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm, hắn muốn biết với nàng, Vân Dương quan trọng hay Vân Hổ quan trọng. Vân Yên liền lập tức lại gần hắn, ánh mắt lộ ra kinh hỉ: " Ngươi nói ông ấy còn sống có phải không?"

"Ngươi không phải đã muốn chết hay sao? Cần gì phải biết hắn sống hay chết."

Long Hạo Thiên phẫn nộ khi thấy trên mặt nàng vẻ kinh hỉ. "Để cho ta gặp ông ấy được không? Xin ngươi cho ta gặp ông ấy."

Vân Yên cầu xin, nghĩ đến cha còn sống lòng nàng vô cùng kích động. "Ngươi không phải chôn cùng sao? Còn muốn thấy hắn làm gì?"

Long Hạo Thiên cố ý nói. "Nếu ông ấy còn sống, ta không thể chết được."

Vân Yên nói, cha còn sống sao nàng có thể chết. "Vì sao ngươi không thể chết?"

Long Hạo Thiên nắm chặt tay kích động, nàng thật sự yêu Vân Hổ sao? "Bởi mạng của ta là của ông ấy."

Cha cho nàng sinh mệnh đương nhiên mạng nàng là của cha. "Mạng của ngươi là của hắn?"

Long Hạo Thiên cười lạnh: " Lời hứa sinh tử với cả hai tướng quân sao?"

"Cái gì?"

Vân Yên lẳng lặng nhìn hắn. "Ngươi chết hay không là chuyện của ngươi nhưng Vân Dương, bổn Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn."

Long Hạo Thiên không tin Vân Dương chết nàng còn có mặt mũi để gặp Vân Hổ. "Không."

Vân Yên cuống quýt hô, ca ca chết, nàng với cha sống thế nào được. "Bổn Vương đã nói, hắn nhất định phải chết."

Nàng càng cầu tình, hắn càng không muốn buông tha Vân Dương. "Long Hạo Thiên."

Vân Yên đột nhiên hét lớn: "Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì, muốn ta phải thế nào hả?"

"..."

"Nếu ngươi giết huynh ấy, ta sẽ giết ngươi."

Vân Yên bị hắn bức nóng nảy. "Ngươi giết bổn Vương?"

Long Hạo Thiên như nghe được một câu chuyện cười, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi cũng phải có bản lĩnh kia."

"Ta không có nhưng có một người có."

Vân Yên khẽ nhếch môi, cười như không cười. "Ai?"

"Hắc Ưng."

Nàng biết hắn kiêng kị điều này nhưng bắt buộc nàng phải nói đến. "Hắn? Ngươi cho là hắn sẽ vì ngươi mà giết bổn Vương sao? Ngươi quá đề cao bản thân rồi."

Long Hạo Thiên lãnh phúng, trong mắt đều là xem thường. "Có thể hay không chẳng phải ngươi rõ nhất sao? Hắn có thể vì ta đi cấm địa cứu người, thì còn cái gì không có khả năng?"

Vân Yên nhìn hắn: " Huống chi ngươi không phải nói ta cùng hắn có quan hệ không tầm thường đó thôi."

"Vô sỉ, thấp hèn."

Nghe nàng nói như vậy, Long Hạo Thiên phẫn nộ quát, tay liền phất tới. < Bốp > một tiếng vang lên, thân thể Vân Yên lay động một chút ngã nhào trên đất.

*****

Vân Yên cảm giác ong ong ở bên tai, vết tát trên mặt ửng đỏ, vừa nóng vừa đau.

Chứng kiến mặt hắn cực kỳ vặn vẹo khó coi, nàng biết mình đụng phải chỗ cấm của hắn, sợ hãi lùi lại sau vài bước. "Ngươi cứ như vậy không chịu nổi tịch mịch sao? Hắc Ưng cũng thế, Vân Dương cũng thế, đã vậy ngươi còn cùng với lão Vân Hổ.

Ngươi tin bổn Vương giết ngươi hay không?"

Long Hạo Thiên thật sự bị nàng chọc giận điên cuồng, kiếm trong tay chỉ vào lồng ngực nàng, chỉ cần dùng lực kiếm sẽ đâm sâu vào.

Ánh mắt Vân Yên lập tức trợn to, hắn đang nói cái gì, hắn lại có thể hoài nghi người nàng thích là cha nàng.

Hiểu lầm này nàng không biết nên khóc hay nên cười, lý do như vậy làm sao hắn có thể nghĩ ra được.

"Bổn Vương đời này chỉ giết qua một người, ngươi là người thứ hai.

Bổn Vương sẽ thành toàn cho ngươi và hắn cùng chết."

Long Hạo Thiên đã bị lửa giận trong lòng thiêu đốt đến mất hết lý trí, hắn chỉ muốn giết đi nữ nhân đang ở trước mặt này.

Vân Yên hoàn toàn không kịp nói chuyện, thấy cảm giác ngực đau xót, kiếm của hắn đã muốn đâm vào.

"Hạo Thiên, dừng tay."

Hắc Ưng đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, dùng tay bắt lấy kiếm, máu tươi từng giọt rơi trên sàn nhà.

"Ngươi luyến tiếc hay sao, bổn Vương chính là muốn nàng chết."

Long Hạo Thiên tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn càng muốn cứu thì bản thân lại càng muốn giết nàng.

"Không phải ta luyến tiếc, chỉ là không muốn ngươi phải hối hận."

Hắn không muốn Vương phải hối hận, càng không muốn Vương phải sống trong cừu hận.

"Phí lời, loại nữ nhân câu ba đáp bốn nên sớm chết đi. Bổn Vương sẽ không hối hận."

Long Hạo Thiên hừ lạnh.

"Câu ba đáp bốn? Nàng câu ai lại đáp ai?"

Hắc Ưng nhìn hắn, hắn cứ như vậy vu oan cho nàng sao?

"Nàng câu ai, không phải ngươi còn rõ hơn so với bổn Vương sao? Có điều, bổn Vương thực sự bội phục ngươi, ngươi có thể cam tâm bị nàng lợi dụng đi cứu người.

Bổn Vương không biết nàng làm cách nào để có thể khiến ngươi làm như vậy?"

Long Hạo Thiên lớn tiếng chất vấn.

"Hạo Thiên, ngươi nhầm rồi, nàng chỉ là bằng hữu của ta mà thôi."

Hắc Ưng muốn nói cho hắn biết nhưng đã hứa với nàng nên sẽ không nói ra.

"Bằng hữu?"

Long Hạo Thiên cười lạnh một tiếng; "Cái cớ thật hay.

Bằng hữu cũng được, tình nhân cũng thế, giờ nàng nhất định phải chết.

Nếu ngươi muốn cùng chết với nàng, bổn Vương sẽ thành toàn cho ngươi."

Vân Yên nhìn thấy Hắc Ưng tay nắm kiếm, máu không ngừng rơi xuống, lo lắng hô: "Hắc Ưng mau buông tay."

Không buông nàng sợ tay hắn sẽ bị thương mất.

Long Hạo Thiên thấy nàng còn quan tâm hắn như vậy, lửa giận càng thêm mãnh liệt.

"Hạo Thiên, buông thanh kiếm ra."

"Ngươi có tư cách gì ra lệnh cho bổn Vương?"

Long Hạo Thiên cầm kiếm dùng lực đẩy tới.

Hắc Ưng cảm giác hôm nay hắn không giết nàng là điều không thể.

"Vậy cũng đừng trách ta."

Tiếng nói vừa dứt, ám khí trong tay liền bay ra.

Thừa lúc Long Hạo Thiên né, liền đưa tay ôm Vân Yên bay ra ngoài cửa sổ.

"Đáng chết."

Long Hạo Thiên nổi giận quát.

Hắc Ưng ôm nàng bay thẳng đến khi ra khỏi hoàng cung mới ngừng lại buông nàng ra.

Vân Yên vừa đứng ổn lập tức cầm tay hắn lo lắng hỏi: "Tay ngươi có nặng lắm không, có mang thuốc không?"

Bị nàng cầm tay, nghe được sự quan tâm của nàng, Hắc Ưng không khỏi thấy ấm áp, bối rối thu tay về nói: "Không sao, ta đã thành thói quen rồi."

"Làm sao lại không có việc gì được, để ta giúp ngươi băng bó lại."

Vân Yên cầm khăn lụa trên tay, cẩn thận băng bó miệng vết thương, không để ý vẻ mất tự nhiên trên mặt hắn.

Nhìn nàng cẩn thận vì chính mình băng bó, ánh mắt Hắc Ưng lộ ra tia thản nhiên, tình hình thực tế lại thở dài, vì cái gì Hạo Thiên không hiểu rõ.

"Hôm nay, cám ơn ngươi."

Vân Yên thật lòng nói, nếu không nhờ có hắn, chỉ e bây giờ nàng đã là một cỗ thi thể.

Hắc Ưng nhìn miệng vết thương nhợt nhạt trên ngực nàng liền nói: "Đi thôi, chúng ta đi lữ quán, ngươi cũng nên băng bó cho vết thương của mình."

Vân Yên lúc này mới nhớ mình cũng bị thương, có điều nhìn thấy vết thương không phải là quá nghiêm trọng.

Trong phòng, nàng cởi áo khoác, nhanh chóng xử lí vết thương của mình liền đi ra: "Ngươi biết ca ca ta ở nơi nào không? Ta muốn đi gặp huynh ấy."

"Lúc này ngươi đi gặp hắn, làm sao nói với hắn về vết thương kia, sẽ chỉ làm hắn thêm lo lắng thôi."

Hắc Ưng không đồng ý cho nàng đi.

"Ta bây giờ đi đâu, lẽ nào quay về hoàng cung sao?"

Vân Yên thở dài, thật sự không biết mọi chuyện sao lại biến thành như thế này.

"Ngươi muốn quay về hoàng cung sao?"

Hắc Ưng nhìn nàng, nàng vẫn là muốn trở lại bên Hạo Thiên.

"Không phải ta muốn trở về mà là ta phải trở về, ta còn muốn biết cha ta ở đâu, người như thế nào?"

Nghĩ đến cha, nàng liền lo lắng không biết cha bây giờ ra sao.

"Ông ấy tốt lắm."

Hắc Ưng nói.

"Ngươi biết? Ngươi đã gặp qua cha ta sao?"

Vân Yên nhìn hắn.

"Chưa thấy qua."

Hắc Ưng lắc đầu: "Có điều Hạo Thiên luôn sùng bái, tôn kính cha ngươi.

Nếu không giết, hắn nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo.

Cho nên, ngươi không cần quá lo lắng."

"Vậy là tốt rồi."

Vân Yên thoáng thả lỏng rồi đột nhiên lại khẩn trương: " Liệu hắn có giận chó đánh mèo, giận ta mà giết cha ta không? Bởi vì hắn nghĩ cha ta chính là người mà ta thích."

"Điểm ấy ngươi cứ việc yên tâm.

Hắn sẽ không làm vậy."

Hắc Ưng cũng nói rất chắc chắn.

*****

Vân Yên nhìn thấy hắn chắc chắn như thế, lúc này mới chậm rãi thả lỏng lo âu trong lòng, nhưng bây giờ nàng nên làm cái gì? Ca ca không thể đi gặp, hoàng cung cũng không thể quay về.

"Ngươi rốt cuộc đã nói cái gì? Làm cho hắn phẫn nộ muốn giết ngươi như thế? Hắc Ưng nhìn nàng hỏi."

"Còn có thể là cái gì nữa chứ? Đương nhiên là chuyện mà hắn kiêng kị nhất.

Ta thật sự không rõ hắn đã từng trải qua chuyện kích động gì?"

Vân Yên bất đắc dĩ nói.

"Ta thừa nhận sự tra tấn của hắn cho tới nay nhưng lại hoàn toàn không hề biết thật ra tại sao lại như vậy?"

Hắc Ưng trầm mặc một hồi lâu.

Lúc này hắn không biết có nên nói cho nàng biết sự việc đã xảy ra trước kia hay không nữa.

"Hắc Ưng ngươi không phải cường đạo sao? Vì sao ngươi lại nhàn rỗi như vậy?"

Vân Yên nhìn hắn, đột nhiên đổi đề tài, thì ra làm cường đạo cũng có thể thoải mái như thế.

"Bằng không ngươi nghĩ rằng ta phải có dáng vẻ như thế nào? Chẳng lẻ không ngừng đi cướp bóc sao? Vậy số ngân lượng mà ta đây cướp được nên để làm gì?"

Hắc Ưng cười.

Nàng nghĩ cường đạo thì phải không ngừng đi cướp bóc hay sao?

"Làm cường đạo giàu có như vậy hả? Mỗi lần cướp bóc ngươi đều sẽ thành công sao? Vậy ngươi có đả thương người hay không?"

Vân Yên hỏi.

Quả thật nàng rất khó tưởng tượng được bộ dạng của người bị giết.

"Như nếu như đối phương chịu phối hợp, ta đương nhiên sẽ không giết người, có điều từ trước tới nay, còn thật sự không có người nào dám không phối hợp, cho nên ngay cả cơ hội giết người ta đều không có."

Hắc Ưng cảm thấy bất đắc dĩ nói cho nàng biết.

"Vì sao? Bọn họ không phản kháng sao?"

Vân Yên không hiểu nhìn hắn, điều này thật không đúng với lẽ thường nha.

"Đương nhiên.

Ngươi nghĩ rằng Hắc Ưng ta đây người nào đều chém giết, cướp bóc sao? Những quan lại quyền quý, nhiều tiền nhiều bạc lắm cho nên bất kể chuyện gì xảy ra, đều là mạng sống so với tiền quan trọng hơn."

Hắc Ưng nói.

Đây chính là nguyên nhân mà hắn chỉ cướp của những kẻ có tiền, những số tiền đó phần lớn cũng không phải là dựa vào công sức mà có.

"Tại sao phải làm cường đạo?"

Vân Yên không hiểu, dựa vào bản lĩnh của hắn tùy tiện làm việc gì đó thì cũng đủ để không lo cái ăn cái mặc.

"Cường đạo có cái gì không tốt chứ? Vô câu vô thúc, tự do tự tại."

Hắc Ưng ra vẻ thoải mái nói.

Nhưng Vân Yên lại chứng kiến trong mắt hắn hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng thống khổ.

Nàng biết nội tâm của hắn nhất định không muốn như thế.

Nhất định hắn cùng Long Hạo Thiên và người con gái kia có liên quan với nhau, nhưng nếu hắn không nói thì quên đi.

"Đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm."

Hắc Ưng thấy nàng không nói lời nào, lại nói sang chuyện khác.

"Ta không đói bụng."

Vân Yên lắc đầu.

Nàng làm sao nuốt nổi cơm chứ, nàng không chỉ lo lắng cho ca ca mà còn lo lắng cho cha.

"Vậy ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi, ta đi ăn cơm."

Một lát sau Hắc Ưng nói.

"Được."

Nàng gật gật đầu.

Long Hạo Thiên phẫn nộ ngồi ở ngự thư phòng, chén trà trong tay đều bị hắn tức giận đập nát, trong mắt lừa giận hừng hực thiêu đốt.

Công công đứng ở một bên sợ hãi, một câu cũng không dám nói, lại càng lo lắng đề phòng, ngay cả thở ra cũng không dám, chỉ sợ chuốc lấy tai hoạ.

Bàn tay siết chặt chậm rãi mở ra, hắn không nói một lời xoay người rời đi.

Bên ngoài hoàng cung, một ngôi nhà dân không lớn không nhỏ, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy bình thường, nhưng không giống bình thường, bởi vì bên trong có thị vệ canh giữ.

"Rầm."

Long Hạo Thiên đá văng cánh cửa, liền nhìn thấy một người ngồi ở chỗ kia uống rượu, nhắm nháp thức ăn, nghe được tiếng động chỉ dừng lại một chút, vẫn không quay đầu lại, tiếp tục nhắm nháp thức ăn của hắn.

Nhìn kỹ, không ngờ đó chính là người hiện tại sinh tử không rõ Vân Hổ lão tướng quân, mặc dù không có mặc chiến bào nhưng thoạt nhìn vẫn như trước, càng già càng dẻo dai.

"Ông đúng là sóng lớn không sợ hãi."

Long Hạo Thiên ngồi vào đối diện với ông, nghĩ đến người mà Vân Yên thích chính là ông liền phẫn nộ không thôi.

"Ta còn có cái gì kinh ngạc nữa chứ? Cả đời đều ở trên chiến trường sinh sinh tử tử, đến bây giờ còn có chuyện gì có thể khiến ta giật mình."

Vân Hổ để ly rượu trong tay xuống nhìn hắn.

"Nhưng thật ra có việc gì làm cho ngươi không thể khống chế được như thế?"

"Những rối rắm của Bổn Vương ông đã không đồng ý giúp, Bổn Vương có phải nên giết ông hay không?"

Long Hạo Thiên dõi theo ông.

Vân Hổ đột nhiên cười sang sảng: "Ngươi tự mình quyết định thì tốt rồi, không cần nói cho ta biết.

Mấy ngày nay được Long Vương hầu hạ chiêu đãi món ngon, ta ở trong này nói tiếng cám ơn trước, nói thật cả đời này ta chưa từng có phút giây nào thư thái, hưởng thụ như vậy, cho dù là chết cũng đáng."

"Ông chết là đáng, nhưng ông không suy nghĩ đến người khác hay sao?"

Khóe môi Long Hạo Thiên đột nhiên nhếch lên.

"Người khác?"

Vân Hổ lập tức cảnh giác.

Hắn nói tới ai? Chẳng lẽ là Vân Dương?

"Còn có thể là ai? Đương nhiên là con của ông."

Long Hạo Thiên biết hắn đã muốn đoán được.

"Là nó?"

Vân Hổ vẫn khẩn trương một chút, chẳng lẽ Vân Dương đã tới nơi này sao?

"Đúng vậy, là hắn, sẵn đây nói cho ông biết một tiếng là hắn đã tới, nhưng mà ông yên tâm Bổn Vương còn chưa có biết xử lý hắn thế nào, có điều, từ nay về sau Bổn Vương có xử lý hắn hay không còn phải xem thái độ của ông."

Lời nói của Long Hạo Thiên mang theo ẩn ý.

"Ngươi đang lợi dụng Vân Dương đến uy hiếp lão phu hay sao? Ngươi cho rằng lão phu sẽ chịu để ngươi uy hiếp ư?"

Trên mặt Vân Hổ hiện lên vẻ tức giận.

"Có chịu hay không đó là chuyện của ông, nếu ông không chịu, cũng đừng trách ta đối với hắn không khách khí."

Long Hạo Thiên cũng không tin ông sẽ không quan tâm con của mình, dù sao máu mủ tình thâm.

"Trên chiến trường, sinh tử có mạng, cho dù ngươi ở tại đây, trước mặt của ta giết chết nó, ta cũng sẽ không dao động, bởi vì ta sẽ không phản bội vương triều của ta, đối với quân nhân mà nói, trung thành còn quan trọng hơn so với sinh mệnh của mình, đôi khi cái chết đối với chúng ta cũng là một loại vinh quang."

Ánh mắt Vân Hổ kiên định nhìn vào hắn, muốn dùng cách này đến uy hiếp ông, thật đúng là sai hoàn toàn.

Long Hạo Thiên nhìn ông, đã biết ông sẽ nói như vậy, cũng chính bởi vì như vậy mình mới coi trọng, bội phục, tôn kính ông, bỗng nhiên mở miệng xoay sang việc khác: "Nếu thêm một mạng của Vân Yên nữa thì sao?"

Nếu sự việc giống như mình đoán thì nàng hẳn là rất quan trọng đối với ông.

"Yên nhi?"

Vân Hổ khiếp sợ nhìn hắn.

Yên nhi tại sao lại ở chỗ này chẳng lẽ Yên nhi đi cùng Vân Dương.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-138)