Hàn sơn
← Ch.070 | Ch.072 → |
"Đi lấy nước lạnh cùng khăn mặt tới giúp nương nương hạ nhiệt." Lão quân y phân phó đồ đệ đứng bên cạnh. Hiện giờ chỉ có thể nghĩ cách giúp nương nương hạ sốt mà thôi.
"Dạ, sư phụ." Tiểu đồ đệ vội vàng chạy đi.
Rất nhanh nước lạnh cùng khăn sạch đã được mang tới, đặt khăn lên trán nàng, sau đó không ngừng thay đổi.
Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm người nằm trên giường, sắc mặt nàng vẫn ửng đỏ như trước, trong lòng có chút không hiểu, mình rõ ràng là hận nàng, vì sao lại để ý nàng như vậy, vì nàng không ngại gọi Hắc Ưng đến gặp, nhất định là điên rồi, hắn liều mạng tự nói với bản thân, sống chết của nàng hắn không màng, chỉ là vì muốn tra tấn nàng mà thôi.
"Vương, Hán triều phái người đưa thư xin hàng đến." Tướng quân tiến vào bẩm báo.
"Dẫn bọn họ vào trong trại của ta đi." Long Hạo Thiên phân phó, rốt cuộc đã quyết định đầu hàng.
"Dạ." Tướng quân chắp tay lui ra ngoài.
"Chăm sóc nương nương cẩn thận, có chuyện gì lập tức thông báo cho Bổn Vương." Long Hạo Thiên lại ra lệnh, rồi mới đi ra ngoài.
"Dạ." Quân y ở phía sau lãnh chỉ.
***************************************~~
Một ngày đã trôi qua, sắc trời tối dần, Long Hạo Thiên quay trở lại.
"Thần tham kiến Vương." Quân y lập tức hành lễ.
"Thế nào rồi?" Long Hạo Thiên thuận miệng hỏi, liền hướng về phía giường, sắc mặt nàng vẫn ửng đỏ như trước.
"Hồi bẩm Vương, hiện tại vẫn chưa có hiệu quả." Quân y bất đắc dĩ lắc đầu. Ông cũng chưa gặp qua tình huống như vậy bao giờ.
"Chưa có hiệu quả?" Ánh mắt Long Hạo Thiên lóe lên tức giận, "Nghĩ cách, xem xem còn có biện pháp nào có thể giúp nàng hạ nhiệt."
"Vương, tất cả các biện pháp thần đều đã nghĩ tới, biện pháp tốt nhất chính là dùng băng, chỉ là, hiện tại làm sao có băng được?" Quân y quỳ dưới đất, ông đã lật tung rất nhiều sách thuốc, thật sự không còn biện pháp nào.
"Băng?" Long Hạo Thiên lặp lại, đột nhiên hỏi: "Nếu đặt nàng ở nơi thật lạnh, liệu có xảy ra nguy hiểm gì hay không?"
"Vương, bây giờ sẽ không có gì nguy hiểm hơn sốt cao không lùi." Quân y hồi đáp, không rõ Vương muốn làm gì?
Nghe được ông ta nói như vậy, Long Hạo Thiên không chần chờ, lập tức ôm lấy Vân Yên đang hôn mê như vậy, vội vàng chạy ra ngoài, quân y cũng không dám hỏi tới, chờ đến khi thân ảnh của Vương đã không còn thấy nữa, đang nghi nghi hoặc hoặc chợt nghe thấy binh lính bên cạnh kháo nhau.
"Ngươi nhìn thấy không? Vương hình như mang nương nương lên hàn sơn phía trước?"
"Ừ, chính là đi hàn sơn, vì sao lại mang nương nương lên đó nhỉ? Ở trên đỉnh núi vào ban đêm chính là cực kỳ lạnh."
Hàn sơn? Quân y tỉnh ngộ ra, thì ra Vương là muốn dùng cái lạnh của hàn sơn để hạ nhiệt cho nương nương.
***************************************~~
Long Hạo Thiên ôm nàng chạy lên đỉnh núi, đã cảm thấy được một cỗ hàn khí thổi tới. Nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sau đó dùng áo choàng của mình đắp lên cho nàng.
Hắn liền thấy sắc mặt ửng đỏ của nàng dần khôi phục lại như bình thường, vươn tay sờ cơ thể nàng đã bị gió lạnh thổi không còn chút hơi ấm, nhưng hắn biết không còn hơi ấm không có nghĩa là đã hạ sốt.
Ngồi xuống đợi một bên, hắn vận công dưỡng thần làm cho thân thể mình ấm áp lên một chút.
Một canh giờ sau, tay Vân Yên khẽ động, nàng dường như đã ngủ rất lâu, mơ mơ màng màng nghe được rất nhiều chuyện, hiện giờ lại im lặng lạ thường, chỉ nghe được tiếng gió vù vù, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh khi nàng trúng tên rồi ngã xuống.
Lập tức mở choàng mắt, liền thấy bầu trời đầy sao, ánh trăng lơ lửng giữa không trung, nàng cảm thấy cách chúng thật gần, giống như chỉ cần duỗi tay là có thể chạm đến, khóe môi khẽ cười.
"Bầu trời đẹp quá, những vì sao đẹp quá, ánh trăng cũng đẹp quá..." nàng nằm ở đó, vươn tay ra, nhịn không được mà thốt lên ca ngợi, thì ra bầu trời đêm lại có thể đẹp đến vậy.
"Bầu trời rất đẹp, chỉ là người như ngươi có chết thì sẽ xuống địa ngục." Bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh, Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, trong lòng khẽ thở phào, rốt cuộc nàng đã tỉnh, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
"Là ngươi?" Vân Yên kinh ngạc nhìn hắn, "Ngày đó ngươi cũng không qua được ư?" Tên của nàng bắn chết hắn sao? Bọn họ thật đúng là oan gia, nàng làm cách nào cũng không thể thoát khỏi hắn sao?
"Bổn Vương còn muốn sống vài chục năm nữa." Nàng nghĩ mình có thể chết như vậy sao?
Từ trên mặt đất, Vân Yên lập tức bật dậy, liền chạm đến vết thương trên lưng khiến nàng đau đến nhíu mày, mắt nhìn quanh mới phát hiện mình đang đứng trên đỉnh núi, vì thế mà bầu trời lại gần đến vậy. Thì ra nàng chưa chết, ánh mắt lập tức chùn xuống.
"Tỉnh rồi thì đứng lên xuống núi." Long Hạo Thiên thô lỗ kéo nàng, không chết được nàng thất vọng như vậy sao?
Một trận gió lạnh thổi qua khiến nàng không khỏi rùng mình, vòng tay ôm chặt bản thân, trừng mắt với hắn: "Ngươi không phải hận ta lắm sao, cứ để ta ở trên núi tự sinh tự diệt là được rồi."
"Tự sinh tự diệt? Vậy chẳng phải Bổn Vương phí phạm công sức để cứu ngươi sao?" Mắt hắn tối đen, gắt gao nhìn nàng, nàng muốn chết như vậy sao?
"Ngươi cứu ta?" Vân Yên sửng sốt, không cười mà nói: "Ngươi sẽ không tốt như vậy, không chừng lại có chủ ý gì đây."
Long Hạo Thiên tức giận, sau khi tỉnh lại nàng không cảm tạ hắn thì thôi, lại còn thốt ra lời châm chọc, hắn tóm lấy cánh tay nàng: "Bổn Vương đương nhiên sẽ không tốt như vậy, Bổn Vương không muốn ngươi chết, Bổn Vương muốn từ từ tra tấn ngươi, nhục nhã ngươi."
"Ngươi đúng là không chịu nói lý lẽ." Vân Yên cắn răng nói, thật sự không hiểu nổi rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì?
"Bớt nói nhảm đi, cùng Bổn Vương xuống núi, cần phải thanh toán với ngươi tội mưu sát Bổn Vương, để thích khách chạy thoát, hành vi phạm tội rõ ràng, ngươi cùng thích khách kia có quan hệ thế nào?" Long Hạo Thiên bình tĩnh nhớ lại, trong lòng liền tức giận, vì một thích khách, nàng cư nhiên trước mặt mọi người ám sát hắn, chẳng lẽ thích khách kia là người của nàng?
"Ngươi muốn biết sao? Ta sẽ không nói cho ngươi." Vân Yên giãy dụa, cùng hắn trở về để hắn tra tấn, không bằng ở nơi này chờ chết còn hơn.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |