Vay nóng Tima

Truyện:Bạo Vương Liệt Phi - Chương 063

Bạo Vương Liệt Phi
Trọn bộ 138 chương
Chương 063
Thanh lâu khác biệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-138)

Siêu sale Lazada


"Không đi vào, sao ngươi biết được ta không thích.

Nếu không, ngươi nói cho ta biết xem đây rốt cuộc là nơi nào?"

Vân Yên không hiểu hỏi hắn, ở đây nam nữ đều được đi vào, hẳn không phải là một nơi cấm kỵ chứ?

"Thanh lâu."

Hắc Ưng thấy nàng kiên quyết như vây, đành phải nói.

"Thanh lâu?"

Vân Yên sửng sốt, sau đó bật cười, "Ngươi không muốn cho ta đi vào, cũng không cần dùng cách này gạt ta, thanh lâu sao lại có nữ nhân đi vào, không phải là rất buồn cười sao? Đừng lừa ta, ngươi không đi, ta tự mình vào xem."

Không để Hắc Ưng kịp ngăn lại, nàng đã từng bước đi vào.

Hắc Ưng lắc đầu, quên đi, chờ đến khi nàng gặp rắc rối mới vào cứu nàng.

Nàng đi vào, nhìn ngó xung quanh bên trong, có điểm gì đó không đúng, không khí sao lại mờ ám như vậy, trong đại sảnh có rất nhiều nam nữ đang uống trà.

Không đợi nàng kịp hiểu, đã có một người đi lại hỏi: "Khách quan, đi một người sao?"

"Một người."

Vân Yên gật đầu, hình như Hắc Ưng không có theo vào.

"Là đeo tay trái hay tay phải?"

Người vừa đến đột nhiên đưa ra một sợi chỉ đỏ.

Vân Yên sửng sốt liền cảm thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng.

Nàng cũng thấy trên tay bọn họ đều buộc chỉ đỏ, nghĩ thầm rằng chắc là quy củ của họ, suy nghĩ một chút liền giơ tay trái ra: "Tay trái đi."

"Được."

Người vừa đến thật nhanh nhẹn giúp nàng buộc rất mau.

Vân Yên vừa định hỏi đây là cái gì chợt thấy rất nhiều nam nhân nữ nhân cùng chạy đến vây quanh nàng, nói.

"Công tử dáng vẻ thật giống Phan An, bản phu nhân rất thích, thế nào? 100 lượng đi."

"Công tử da dẻ nõn nà, đi theo lão phu, lão phu nhất định đối xử ngươi tử tế, 101 lượng."

"Công tử, vẫn là nên theo ta đi, tuổi tác và diện mạo chúng ta tương đương, ta sẽ khiến ngươi cực khoái, 102 lượng."

"Công tử, theo ta đi..."

Vân Yên bị nhóm người này nói đến muốn ngất đi, bọn họ là đang làm cái gì? Ra giá sao? Coi mình là cái gì? Hô lớn một tiếng: "Ngừng."

Mọi người nhất thời đều im bặt nhìn nàng, không biết ai đó lại lên tiếng: "Công tử tự mình chọn đi."

"Chờ một chút, các ngươi có thể nói cho ta biết đây là nơi tuyển cái gì haykhông?"

Vân Yên thật sự hồ đồ, chẳng lẽ đúng là thanh lâu, mà thanh lâu cũng không phân biệt nam nữ sao? Thật sự là kinh hãi đi.

Mọi người nghe thấy nàng hỏi vậy, đầu tiên đều ngẩn người, một lúc sau che miệng cười, "Công tử, đừng giả bộ nữa.

Đến nơi này còn có thể không biết làm cái gì ư? Cùng lắm chúng ta cho ngươi tự chọn, ngươi chọn đi."

Lúc này Vân Yên có chút nóng nảy, nàng không dám chọn, ai biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, nhìn ra ngoài cửa, hi vọng Hắc Ưng xuất hiện, nhưng hắn thật sự không có tiến vào.

"Công tử chọn đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa."

Đám người bắt đầu ồn ào.

Vân Yên nóng ruột, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, xem ra mình không thể không chọn, liền chỉ vào một nữ nhân.

Mặc kệ sẽ phát sinh chuyện tình gì, dù sao nàng cũng là một nữ nhân, dù sao cũng an toàn hơn.

"Công tử, ngươi chọn ta."

Nữ nhân bị nàng chọn mừng rỡ như điên, lập tức kéo tay nàng đi: "Công tử, chúng ta vào phòng đi, ta cũng gấp rồi."

Vân Yên cứ thế bị nàng mạnh tay lôi kéo vào phòng, trong lòng thầm than, 'ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đây là nơi quái quỉ nào?'

Bị nữ nhân kia nửa tha nửa kéo vào phòng, nàng còn chưa kịp thở, nữ nhân đó liền dán vào người nàng, lấy tay vuốt ve mặt nàng: "Công tử cũng thật đẹp trai, đúng là có thể so với Phan An."

"Ngươi buông ra."

Cả người Vân Yên nổi da gà, nhanh chóng lùi lại tránh nàng:"Đừng động thủ, có gì từ từ nói."

"Từ từ nói cái gì? Nơi này tiền thuê nhà rất đắt, lại đúng hạn lấy tiền, chúng ta vẫn là nhanh lên."

Nữ nhân nói, tay ôm lấy nàng đẩy về phía giường.

Trong đầu Vân Yên thầm nghĩ, nàng nói đúng hạn lấy tiền, từ từ làm cái gì trên giường sao? Không thể nào.

Đang do dự, vạt áo nàng đã muốn bị người vạch ra khám phá.

Vân Yên tức giận, hất tay nàng ra, "Ngươi muốn làm gì?"

lúc này mới phát hiện nữ nhân kia đang nhìn cái yếm đỏ thẫm của mình, sắc mặt tái đi.

"Ngươi hỏi ta làm gì? Ta cũng muốn hỏi ngươi muốn làm gì? Nghĩ rằng có thể lừa tiền của lão nương ta sao?"

Nữ nhân tức giận quát.

Vân Yên sửa sang lại quần áo tử tế, lúc này mới nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, càng không biết nơi này đang làm gì? Chỉ là nhìn thấy nơi đây thật náo nhiệt mới đi vào, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc các ngươi ở nơi này làm gì?"

"Không biết mà ngươi cũng dám tới sao? Còn nói muốn lão nương giải thích cho ngươi ư? Xem ngươi lớn lên phần nào nữ nhân cần có cũng không tệ lắm, may mắn lão nương nam nữ đều hiểu biết."

trên mặt nữ nhân tức giận đã vơi đi một chút, ánh mắt dán trên người nàng đảo quanh.

Vân Yên nhìn nàng như sói như hổ lao tới, liền lui về phía sau, xoay người muốn chạy, hét lên: "Cứu mạng."

"Ngươi quay lại ngay, ở nơi này, ngươi có hét lạc giọng cũng sẽ không có người để ý tới ngươi đâu."

Nữ nhân lập tức ôm lấy nàng từ phía sau, kéo về phía giường.

Vân Yên bị nàng ném lên giường, liền thấy nàng đang tự cởi đi quần áo của mình, còn đem cái yếm cởi ra ném lên mặt nàng, lắc lư thân thể của mình đi tới, "Thế nào, dáng người lão nương chăm sóc cũng không tệ lắm đúng không, còn ngượng ngùng cái gì, cởi ra."

Vân yên gắt gao túm chặt quần áo của mình, lùi sâu vào trong giường: "Ngươi không được qua đây, ta không phải kiểu người ngươi muốn..."

Nữ nhân mỉm cười quyến rũ, không thèm nhìn nàng mà lao tới.

"Hắc Ưng, cứu mạng nha."

Vân Yên dùng sức giãy dụa, liều mạng hô.

Nàng tin Hắc Ưng nhất định đang ở bên ngoài

*****

"Vẫn còn thừa lực nhỉ, ta đã nói rồi, ở trong này sẽ không có ai để ý tới tiếng gào của ngươi đâu."

Nữ nhân mờ ám vuốt ve khuôn mặt nàng.

Nhìn ánh mắt ngập tràn dục tình trắng trợn của nàng ta, Vân Yên ghê tởm rùng mình, thiếu chút nữa nôn ra.

Bị một nam nhân vuốt ve đã cảm thấy thật ngượng ngùng, nhưng bị một nữ nhân vuốt ve thực sự ghê tởm không chịu được.

"Tránh ra..."

Nàng dùng hết sức muốn đẩy nữ nhân kia ra.

Ai biết được nữ nhân kia lại lấy tay tóm vạt áo của nàng, đem quần áo nàng mở ra, da thịt lộ ra bên ngoài.

"A..."

một tiếng kêu sợ hãi cộng thêm một tiếng hét nữa vang lên.

Vân Yên sửng sốt, liền thấy nữ nhân kia ngã lăn ra đất, ôm cổ tay thống khổ kêu, Hắc Ưng đứng ở đó nhìn các nàng đầy hứng thú.

Mặt nàng nhanh chóng đỏ lên, đem quần áo sửa soạn lại chỉnh tề, rồi oán hận nói hắn:"Tại sao bây giờ ngươi mới xuất hiện?"

"Tại sao ta phải xuất hiện sớm, ngươi vội vã đi vào như vậy, ta sớm xuất hiện chẳng phải quấy rầy chuyện tốt của ngươi sao?"

Hắc Ưng hỏi lại nàng, trong ánh mắt mang theo ý châm chọc.

"Ngươi..."

Vân Yên bị hắn nói chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nàng biết hắn là cố ý làm như vậy.

"Đi thôi, ngươi còn muốn ở đây sao?"

Hắc Ưng liếc nàng một cái liền ôm lấy người nàng bay ra ngoài cửa sổ.

Tới đường lớn rồi Vân Yên vẫn còn sợ hãi, nàng đến bây giờ vẫn chưa hiểu được rốt cuộc đây là nơi quái quỉ gì?

"Từ bây giờ hãy nhớ lấy, đến một nơi xa lạ đừng tùy tiện đi vào."

Hắc Ưng dặn dò một lần, nhớ lại bộ dạng của nàng vừa rồi liền tự nhiên bật cười.

"Vậy ngươi nói cho ta biết đến nơi đó để làm gì?"

Vân Yên nhìn hắn nàng đại khái có thể hiểu được.

"Ta đã nói với ngươi rồi, nơi này là thanh lâu, chỉ là không giống với những thanh lâu bình thường."

Hắc Ưng lườm nàng, đã nói rồi nhưng nàng vì sao không chịu tin.

"Ta cũng biết không giống, nhưng mà không giống ở chỗ nào?"

Đây mới là điều nàng khó hiểu.

"Điểm không giống chính là, thanh lâu này cả nam lẫn nữ đều có thể đi vào, người đi vào cũng có thể tự mình trở thành kỹ nữ hoặc kỹ nam, dù sao, đi vào nơi đó, ngươi tùy tiện muốn tìm nam nhân thì tìm nam nhân, muốn tìm nữ nhân thì tìm nữ nhân, cũng có thể nam nữ tự tìm đến nhau, chỉ cần ngươi có bạc."

Hắc Ưng nói.

(Đoạn này Ưng ca nói chắc phải méo cả miệng líu cả lưỡi mất J)

Vân Yên kinh hãi, mắt mở lớn nhìn hắn, hoàn toàn bị lời nói của hắn dọa cho khiếp sợ, sao lại có thể có loại thanh lâu mà nam nữ nếu thích đều có thể đi vào, còn thoải mái tìm người? Khó trách vừa rồi cả nam nhân và nữ nhân chọn nàng, bọn họ coi nàng là kỹ nữ sao? Cũng có thể nói là kỹ nam.

Có điều, bọn họ không biết mình vào đó không phải để tìm người.

Hắc Ưng nhìn ánh mắt của nàng có chút nghi hoặc, cầm tay trái của nàng lên: "Nhìn thấy chỉ đỏ này không?"

"Thấy rồi, rốt cuộc là mọi người buộc chỉ đỏ này để làm gì? Lại còn phân biệt tay trái tay phải."

Vân Yên tháo chỉ đỏ cầm trong tay.

"Đây chính là thay cho lời nói để phân biệt khách nhân, người đeo bên phải có nghĩa đến tuyển người, người đeo bên trái chính là chờ người khác tuyển."

Hắc Ưng trả lời.

"Cái gì?"

Vân Yên lập tức chán ghét ném chỉ đỏ trong tay xuống đất.

Sao lại có một nơi có những tập tục như vậy.

"Có điều, xem ra ngươi rất được hoan nghênh."

Ánh mắt Hắc Ưng mang theo ý cười.

Vân Yên buồn bực trừng mắt với hắn, "Sao lại có nơi ghê tởm như vậy? Chẳng lẽ quan địa phương không quản sao?"

"Quản cái gì, nơi này là biên giới.

Trời cao, hoàng đế ở xa, muốn quản cũng quản không tới, còn nữa, nam nhân quanh năm trấn thủ tại đây, rất cần giải quyết nhu cầu chính mình, có điều kỹ nữ lại không chịu ở vùng biên giới hẻo lánh này, tất phải xuất hiện kỹ nam thôi."

Hắc Ưng nói, nàng nhìn thấy thì cho đó là điều quá sức kinh hãi, nhưng đối với hắn mà nói, quá bình thường.

Ọe... Vân Yên vừa mới nghĩ đến một màn bên trong kia, nhịn không được mà nôn ra.

"Còn nhiều thứ ghê tởm ngươi vẫn chưa thấy đâu."

Hắc Ưng cố ý trêu nàng.

"Muốn xem ngươi tự mình xem đi."

Nói xong Vân Yên từng bước đi khỏi.

"Ha ha..."

Hắc Ưng ở phía sau không ngừng cười lớn.

******************************************~

Một ngày rất nhanh đã trôi qua, nhìn thấy sắc trời ngày càng tối, trên mặt Vân Yên càng ít cười, nàng biết hắn muốn đưa nàng trở về.

Nhìn thấy nàng yên lặng sửa soạn lại đồ hôm nay mua được, hắn cũng tinh ý nhận ra cả người nàng tản mát thần sắc u buồn, Hắc Ưng thở dài, có điều, nàng vẫn phải trở về.

"Được rồi, ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi."

Vân Yên đứng dậy thoải mái nói, khóe môi còn khẽ cười.

"Ừ."

Hắc Ưng gật đầu xoay người bước lên phía trước.

Vân Yên cứ như vậy đi theo hắn, suốt trên đường đi, hai người không nói một câu, nhìn phía trước mơ hồ có ánh lửa, Vân Yên biết đã về tới quân doanh rồi, đã hết một ngày vui vẻ, nàng lại chuẩn bị đi vào địa ngục.

Cách quân doanh không xa, Hắc Ưng dừng bước nhìn nàng chỉ nói hai chữ: "Bảo trọng."

rồi xoay người đi mất.

Vân Yên nhìn bóng dáng hắn dần biến mất trong đêm đen, đứng ở nơi đó do dự không muốn đi vào, nàng giật mình, hiện giờ muốn trốn có được hay không?

Chính là vẫn chưa kịp động, lập tức suy nghĩ đó tan biến, vì nàng bị binh lính đi tuần phát hiện.

"Ai đó? Ở nơi nào?"

Binh lính nhìn thấy bóng dáng người đi tới là nàng, sửng sốt, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Ty chức tham kiến Nương nương."

"Đứng lên đi."

Vân Yên đã rõ, mình không thể đi được.

"Tạ ơn Nương nương.

Ty chức đi bẩm báo Vương, nương nương đã trở lại."

Binh lính nói.

"Không cần, ta tự đến gặp Vương."

Vân Yên phản đối, nàng không biết đến gặp hắn sẽ xảy ra chuyện gì?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-138)