Tiến cung
← Ch.006 | Ch.008 → |
Mười ngày sau đội ngũ hòa thân đã tới cổng hoàng thành Long triều.
"Công chúa, trước tiên chúng ta hãy một chỗ nghỉ ngơi rồi mới tiến cung có được không?"
Tiểu Thanh đau lòng bởi vì thân thể Vân Yên do đi đường mà suy yếu.
"Ừ"
.
Vân Yên mệt mỏi tựa đầu lên trên vai nàng, bản thân cũng không muốn mang vẻ bệnh tật yếu ớt đi tiến cung gặp U Linh Vương.
"Lý tướng quân, dừng một chút tìm nơi để công chúa nghỉ ngơi trước, sau đó mới tiến cung"
.
Tiểu Thanh hướng về phía xe ngựa bên ngoài hô lớn.
"Được"
.
Lý tướng quân nhanh chóng dừng xe ngựa trước cửa một khách điếm.
Tiểu Thanh đỡ nàng vào khách điếm, sai tiểu nhị chuẩn bị nước ấm giúp nàng tẩy rửa bụi đường.
Sau đó đưa nàng đi nghỉ ngơi, nhìn thấy nàng đã ngủ say mới lặng lẽ lui ra ngoài.
"Lý Tướng Quân, chúng ta đã vào tới thành rồi, đoàn hòa thân chói mắt như vậy Long Vương hẳnđã sớm biết.
Tại sao còn chưa phái người tới đón tiếp?"
Nàng nghi hoặc hỏi.
"Xuỵt"
.
Lý tướng quân đặt tay lên môi ra dấu cho nàng ngừng nói, nhìn xung quanh rồi mới hạ giọng: "Tiểu Thanh cô nương, nơi này là Long triều, không nên nói lung tung tránh khiến cho công chúa gặp phiền toái, tất cả mọi chuyện đợi Người tỉnh dậy rồi nói"
.
Hắn làm sao không nhận ra Long Vương không coi trọng công chúa, thật sự có thể nói là khinh thị nàng.
Hoàng cung Long triều, U Linh Vương mang theo mặt nạ nằm ở trên Long ỷ (1), ánh mắt thâm thúy khiến cho người khác không đoán ra hắn đang suy nghĩ điều gì?
"Vương"
Một thị vệ vội vàng tiến vào quỳ gối hành lễ bẩm báo: " Công chúa Vân triều đã vào trong thành, giờ đang nghỉ ngơi tại khách điếm"
.
"Vậy sao?"
U Linh Vương lập tức ngồi dậy.
" Bổn vương đã biết, ngươi lui xuống đi"
"Vâng, thuộc hạ cáo lui"
.
Thị vệ đứng dậy lui đi ra ngoài.
U Linh Vương lúc này mới cất giọng phân phó: " Người đâu, tuyên Lâm ma ma vào"
"Vâng, vương"
.
Thái giám ngoài cửa nhận lệnh.
Rất nhanh sau đó, một ma ma tuổi ngoài ngũ tuần đi vào hành lễ: " Nô tỳ tham kiến Vương "
.
" Đứng lên đi... ngươi lại đây.."
Lâm ma ma vội vàng đến gần hắn, U Linh Vương ghé bên tai bà hạ lệnh cho đến khi bà thông suốt.
" Nô tỳ đã biết, nô tỳ nhất định hoàn thành tốt, thỉnh Vương cứ yên tâm ".
Lâm ma ma lúc này mới lại hành lễ sau đó lập tức lui ra ngoài.
Ánh mắt U Linh Vương lộ ra tia âm ngoan, tay cầm chén trà bóp mạnh khiến cho nước trong chén cũng phải run rẩy.
Nẳm ở trên giường, Vân Yên mở mắt tỉnh dậy.
Sau mấy ngày đi không ngừng nghỉ, ngủ một giấc ngắn khiến cho sắc mặt nàng đã có chút hồng nhuận.
Nàng đứng dậy gọi:" Tiểu Thanh, ngươi ở đâu?"
" Công chúa, Người tỉnh rồi, có đói bụng không? Nô tỳ lấy cho Người chút điểm tâm nhé? ".
Tiểu Thanh đang canh giữ ở ngoài cửa vội đi vào.
" Ta vẫn chưa thấy đói.
Tiểu Thanh, hiện tại đã là giờ nào rồi? Chúng ta cũng nên tiến cung phải không? ".
Vân Yên hỏi.
U Linh Vương đã có bất mãn đối với nàng, nàng không muốn cấp thêm nhược điểm nào nữa.
" Công chúa, hiện tại đã là giờ Mùi ".
Tiểu Thanh trả lời.
" Thật không? " Vậy mau giúp ta mặc quần áo, chúng ta tiến cung thôi.
Mười ngày sau đội ngũ hòa thân đã tới cổng hoàng thành Long triều.
"Công chúa, trước tiên chúng ta hãy một chỗ nghỉ ngơi rồi mới tiến cung có được không?"
Tiểu Thanh đau lòng bởi vì thân thể Vân Yên do đi đường mà suy yếu.
"Ừ"
.
Vân Yên mệt mỏi tựa đầu lên trên vai nàng, bản thân cũng không muốn mang vẻ bệnh tật yếu ớt đi tiến cung gặp U Linh Vương.
"Lý tướng quân, dừng một chút tìm nơi để công chúa nghỉ ngơi trước, sau đó mới tiến cung"
.
Tiểu Thanh hướng về phía xe ngựa bên ngoài hô lớn.
"Được"
.
Lý tướng quân nhanh chóng dừng xe ngựa trước cửa một khách điếm.
Tiểu Thanh đỡ nàng vào khách điếm, sai tiểu nhị chuẩn bị nước ấm giúp nàng tẩy rửa bụi đường.
Sau đó đưa nàng đi nghỉ ngơi, nhìn thấy nàng đã ngủ say mới lặng lẽ lui ra ngoài.
"Lý Tướng Quân, chúng ta đã vào tới thành rồi, đoàn hòa thân chói mắt như vậy Long Vương hẳnđã sớm biết.
Tại sao còn chưa phái người tới đón tiếp?"
Nàng nghi hoặc hỏi.
"Xuỵt"
.
Lý tướng quân đặt tay lên môi ra dấu cho nàng ngừng nói, nhìn xung quanh rồi mới hạ giọng: "Tiểu Thanh cô nương, nơi này là Long triều, không nên nói lung tung tránh khiến cho công chúa gặp phiền toái, tất cả mọi chuyện đợi Người tỉnh dậy rồi nói"
.
Hắn làm sao không nhận ra Long Vương không coi trọng công chúa, thật sự có thể nói là khinh thị nàng.
Hoàng cung Long triều, U Linh Vương mang theo mặt nạ nằm ở trên Long ỷ (1), ánh mắt thâm thúy khiến cho người khác không đoán ra hắn đang suy nghĩ điều gì?
"Vương"
Một thị vệ vội vàng tiến vào quỳ gối hành lễ bẩm báo: " Công chúa Vân triều đã vào trong thành, giờ đang nghỉ ngơi tại khách điếm"
.
"Vậy sao?"
U Linh Vương lập tức ngồi dậy.
" Bổn vương đã biết, ngươi lui xuống đi"
"Vâng, thuộc hạ cáo lui"
.
Thị vệ đứng dậy lui đi ra ngoài.
U Linh Vương lúc này mới cất giọng phân phó: " Người đâu, tuyên Lâm ma ma vào"
"Vâng, vương"
.
Thái giám ngoài cửa nhận lệnh.
Rất nhanh sau đó, một ma ma tuổi ngoài ngũ tuần đi vào hành lễ: " Nô tỳ tham kiến Vương "
.
" Đứng lên đi... ngươi lại đây.."
Lâm ma ma vội vàng đến gần hắn, U Linh Vương ghé bên tai bà hạ lệnh cho đến khi bà thông suốt.
" Nô tỳ đã biết, nô tỳ nhất định hoàn thành tốt, thỉnh Vương cứ yên tâm ".
Lâm ma ma lúc này mới lại hành lễ sau đó lập tức lui ra ngoài.
Ánh mắt U Linh Vương lộ ra tia âm ngoan, tay cầm chén trà bóp mạnh khiến cho nước trong chén cũng phải run rẩy.
Nẳm ở trên giường, Vân Yên mở mắt tỉnh dậy.
Sau mấy ngày đi không ngừng nghỉ, ngủ một giấc ngắn khiến cho sắc mặt nàng đã có chút hồng nhuận.
Nàng đứng dậy gọi:" Tiểu Thanh, ngươi ở đâu?"
" Công chúa, Người tỉnh rồi, có đói bụng không? Nô tỳ lấy cho Người chút điểm tâm nhé? ".
Tiểu Thanh đang canh giữ ở ngoài cửa vội đi vào.
" Ta vẫn chưa thấy đói.
Tiểu Thanh, hiện tại đã là giờ nào rồi? Chúng ta cũng nên tiến cung phải không? ".
Vân Yên hỏi.
U Linh Vương đã có bất mãn đối với nàng, nàng không muốn cấp thêm nhược điểm nào nữa.
" Công chúa, hiện tại đã là giờ Mùi ".
Tiểu Thanh trả lời.
" Thật không? " Vậy mau giúp ta mặc quần áo, chúng ta tiến cung thôi.
" Công chúa, người thực sự muốn vào cung sao?"
Tiểu Thanh chần chờ hỏi, vẻ mặt tràn đầy ưu sầu cùng lo lắng Tiểu Thanh chần chờ hỏi, vẻ mặt tràn đầy ưu sầu cùng lo lắng
*****
"Nha đầu ngốc, mục đích của chúng ta không phải là đến hòa thân sao? Không tiến cung làm sao hòa thân đây?"
Vân Yên quay đầu lại nhìn nàng mới phát hiện sắc mặt nàng không ổn.
" Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì ư? "
"Công chúa, chúng ta đừng tiến cung nữa... chúng ta bỏ trốn đi "
.
Tiểu Thanh đột ngột nói.
"Bỏ trốn?"
Vân Yên sửng sốt.
"Tại sao?"
"Người bên ngoài đểu nói U Linh Vương tàn bạo lãnh khốc, nô tỳ sợ công chúa sau khi tiến cung phải chịu khổ, thân thể người suy nhược sao có thể chịu nổi đây? Vào cung rồi sẽ không chạy trốn được nữa ".
Tiểu Thanh kỳ thật không dám nói cho nàng biết vừa rồi người trong cung tới nói công chúa hãy tự mình tiến cung.
U Linh Vương ngay cả nghênh đón cũng không ra cửa nghênh đón, không thể biết được sau này hắn sẽ đối với công chúa như thế nào?
" Vậy không phải ngươi càng không nên lo lắng sao? Thân thể ta suy nhược cần dựa vào dược liệu trân quý để tiếp tục sinh mệnh, còn có nơi nào nhiều dược liệu trân qu hơn so với hoàng cung sao?."
Vân Yên nói, bản thân có thể thản nhiên đối mặt với sinh tử, thì còn có cái gì không thể đối mặt.
"Nhưng mà... công chúa..."
Tiểu Thanh vừa muốn nói đã bị nàng ngắt lời.
" Được rồi, không cần nói nữa, ngươi đi nói với Lý tướng quân, chúng ta lập tức tiến cung ".
Vân Yên ngữ khí không để nha đầu kia nói tiếp.
Hiện tại, nàng tiến cung vì Vân Triều, nếu bỏ trốn không phải sẽ đẩy Vân triều rơi vào kiêp nạn sao, nàng không thể làm vậy.
Nhìn thấy Công chúa kiên quyết như thế, nàng biết Công chúa sẽ không đi, nhưng mà không hiểu tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy sợ hãi như vậy? Giống như có một đại nạn đang chờ công chúa phía trước mà bản thân lại vô năng vô lực giúp đỡ.
Xe ngựa cuối cùng cũng đến cửa hoàng cung.
Lý tướng quân đang định cho người vào bẩm báo thì Lâm ma ma từ bên trong đi ra, hơi hành lễ nói: " Nô tỳ tham kiến Công chúa ".
Nhưng trên khuôn mặt ngạo mạn kia, không hề có thái độ cung kính chút nào.
" Đứng lên đi ".
Vân Yên nhẹ giọng phân phó.
" Tạ ơn công chúa.
Vương có lệnh loan giá của công chúa không được tiến vào cửa chính, còn có tất cả tùy tùng không được tiến cung, thỉnh công chúa xuống xe cùng nô tỳ đi vào Thiên môn ".
Lâm ma ma sắc mặt lạnh như băng, không nhanh không chậm nói.
Thiên Môn? Còn không cho mang tùy tùng? Sao lại có đạo lý như vậy? Tốt xấu gì nàng cũng là công chúa Vân Triều, làm vậy rõ ràng là muốn nhục nhã nàng.
" Ma ma, công chúa chúng tôi mới đến, còn chưa hiểu rõ quy củ nơi này, xin ma ma hãy chiều cố cho."
Tiểu Thanh đột nhiên tỉnh ngộ, cuống quýt từ trong người lấy ra một đỉnh vàng nhét vào tay ma ma đang đứng ngay bên mình.
Lâm ma ma nhìn thấy vàng trong tay liền nhét vào trong người, cười lạnh một chút nói: " Không hiểu quy củ phải không? Nô tỳ sẽ từ từ dạy cho công chúa."
Bộ dáng âm trầm của bà làm cho Tiểu Thanh không khỏi rùng mình, lời bà ta nói nghĩa là gì? Miễn cưỡng đáp một câu: " Vậy đa tạ ma ma ".
Vân Yên ngồi trong xe ngựa lẳng lặng không nói, nàng đã cảm thấy được sự lạnh nhạt của ma ma kia đối với mình.
Nếu U Linh Vương không có chỉ thị xuống, bà ta làm sao dám có thái độ như vậy?
Trong lòng thầm thở dài, sự việc đã đến nước này nàng cũng không còn đường lui.
Con đường này là do nàng chọn, mặc kệ phía trước là núi đao biển lửa, hay là long đàm hổ huyệt nàng cũng phải đi vào
*****
"Công chúa, mời xuống xe cùng nô tỳ đi vào Thiên môn "
.
Lâm ma ma ngữ khí lạnh lùng, đứng ở một bên không kiên nhẫn thúc giục.
" Được, xin ma ma chờ một chút."
Vân Yên để cho Tiểu Thanh đỡ mình xuống xe ngựa.
" Công chúa... ".
Lý tướng quân tiến lên đứng trước mặt nàng: " Bọn họ tiếp đãi công chúa như vậy chính là khinh thường Vân triều chúng ta.
Chỉ cần công chúa phân phó một câu, mạt tướng nguyện chết cũng sẽ bảo hộ công chúa rời khỏi hoàng thành."
Hắn chịu không nổi vũ nhục như vậy.
Vân Yên nhìn hắn, khóe môi lộ ra nụ cười vui mừng, Vân triều có một nam nhi nhiệt huyết như vậy thì lo gì không cường thịnh, nhẹ nhàng lắc đầu chỉ nói hai chữ: " Bảo trọng."
"Công chúa bảo trọng."
Lý tướng quân quỳ xuống, giọng nói nghẹn ngào.
Hắn biết công chúa là vì suy nghĩ cho đại cục.
" Công chúa bảo trọng."
Mọi người đều quỳ xuống.
Khóe mắt Vân Yên chẳng mấy chốc đã ướt, phất tay hạ lệnh: " Trở về đi, nói với Hoàng thượng ta ở đây rất tốt."
" Đừng dong dài, sư nhẫn nại của Vương có hạn."
Lâm ma ma vẻ mặt chán ghét.
Tiểu Thanh tức giận, hận không thể đi lên tát cho bà ta một cái, nhưng công chúa đã từng dặn dò, nơi này lại không phải Vân triều, mọi việc đều phải nhẫn nhịn.
" Được rồi, mama, mời."
Vân Yên khách khí nói.
Mặc kệ người khác đối xử thế nào với mình, bản thân vẫn phải dùng lễ đối đãi.
Tiểu Thanh vừa muốn dìu nàng đi vào Thiên môn, Lâm ma ma liền ngăn lại: " Ngươi không thể đi vào "
.
" Vì sao chứ? Ta là nô tỳ đi theo hầu hạ công chúa mà."
Tiểu Thanh cuống quýt nói, sao nàng có thể cùng công chúa tách rời.
" Đó là ở Vân triều, hiện tại công chúa đã được gả cho Vương, chính là người của Long triều, sẽ có người của Long triều đến hầu hạ nàng."
Lâm ma ma liêc mắt nhìn nàng nói.
" Ma ma, van xin người cho nô tỳ vào cùng, nô tỳ từ nhỏ đã theo hầu hạ công chúa, không thể rời khỏi người ".
Tiểu Thanh lập tức quỳ xuống.
Nếu chính mình không theo vào, chẳng phải công chúa sẽ chỉ có một mình trong đó, nếu có chuyện gì phải làm sao?
"Ngươi van xin cũng vô dụng, đây là quy củ của Long triều ".
Lâm ma ma ra hiệu thị vệ một bên dìu Vân Yên.
Một bên giữ chặt Tiểu Thanh tách ra khỏi công chúa.
"Mama, sao có thể có loại quy củ công chúa xuất giá không cho mang theo nô tỳ, như vậy không phải rõ ràng chính là làm khó dễ sao.
Nếu Long vương không muốn cưới công chúa, chúng ta đây lập tức đưa nàng quay về."
Lý tướng quân thật sự đã bị chọc giận, gắt gao nắm chặt thanh đao trong tay, cùng lắm thì liều mạng, ngươi chết ta sống chứ không muốn chịu uất ức như vậy.
"Tướng quân, nói chuyện tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu ngươi muốn mang công chúa về nước, nô tỳ cũng không dám ngăn cản, nhưng mà..."
Giọng nói của Lâm ma ma mang theo vẻ uy hiếp.
"Tướng quân, nếu ta đã đến Long triều thì phải tuân theo quy củ của Long triều.
Các ngươi không thể lỗ mãng.
Dẫn Tiểu Thanh trở về đi."
Vân Yên ở trước mặt hắn, ngữ khí nghiêm túc ra lệnh, nếu đưa nàng trở về vậy Vân triều phải làm sao? Dân chúng phải làm sao?
"Công chúa, nô tỳ không muốn."
Tiểu Thanh vừa giãy dụa vừa khóc.
Nàng sao có thể rời khỏi công chúa.
"Tiểu Thanh, mau trở về."
Vân Yên vẫn giữ nguyên khẩu khí ra lệnh.
Vừa rồi Lâm mama nói không cho Tiểu Thanh cùng đi vào khiến cho một nỗi sợ hãi chợt dâng lên trong lòng nàng.
Nếu phía trước là tử lộ, vậy cũng không cần để cho Tiểu Thanh chết cùng mình.
← Ch. 006 | Ch. 008 → |