Vay nóng Tima

Truyện:Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi - Chương 55

Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi
Hiện có 71 chương (chưa hoàn)
Chương 55
Khốc Nam Nói Hộ, Chơi Rất Vui
0.00
(0 votes)


Chương (1-71 )

Siêu sale Shopee


CHƯƠNG 54: KHỐC NAM NÓI HỘ, CHƠI RẤT VUI

Editor: Luna Huang

Thanh Chỉ Diên tư tiền tưởng hậu đều đoán không được Hách Liên Giác vì sao phải cốý thụ thương, nàng lo lắng có người âm thầm đối với hắn bất lợi, cũng chỉ có như vậy, hắn mới cần cốý thụ thương núp trong bóng tối. Nhưng người nào dám đối phó Hách Liên Giác, hắn thế nhưng đường đường là Ninh vương, ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, là người hoàng thượng sủng ái nhất sủng ái nhất.

(Luna: Sợ hoàng thượng cũng có vấn đề nha)

Càng nghĩ tra không rõ ràng, Thanh Chỉ Diên đơn giản cũng sẽ không suy nghĩ. Phản chính, chuyện này là chuyện của hắn, nàng phải bảo đảm hắn không có việc gì thì tốt rồi.

Một lúc lâu, Thanh Chỉ Diên mới đứng dậy, "Thái sưở trong phủ không?"

Thủy Vân gật đầu, "Thái sưở trong phủ, tiểu thư, ngươi có tính toán gì hay không?"

Thanh Chỉ Diên nghiêng đầu, gợi lên trộm cười, "Chúng ta trở về nghỉđủ rồi, cóđúng hay không nên đi gặp nhị phu nhân một chút? Lại nói tiếp, ta đây một nhị thẩm thật đúng là khổ cực a, một người bận việc toàn bộ thái sư phủ, ta xem cũng đau lòng a."

Thủy Duyệt không nhịn được giơ tay lên bụm miệng, nghĩ thầm, tiểu thư này, ngươi muốn đi tìm phiền phức cho nhân gia liền trực tiếp nói đi, cần gì phải nói nhiều lời đường hoàng như vậy?

"Đi thôi." Mắt Thanh Chỉ Diên hơi híp. Lâm Trân, ngươi đã dám can đảm trêu chọc ta, không nên trách ta không khách khí.

Dẫn Thủy Vân hai người người tới viện của nhị phu nhân, phát hiện viện tử ngày xưa phi thường náo nhiệt ngày hôm nay phá lệ quạnh quẽ, không chỉ không một người nói chuyện, ngay cả nha đầu bà tử trong viện cũng đều buồn bãỉu xìu, coi như xảy ra chuyện gì một dạng.

Khóe miệng Thanh Chỉ Diên gợi lên, nàng tự nhiên là biết xảy ra chuyện gì. Nhị phu nhân làm chuyện kia bị bại lộ, nàng liền hoàn hảo không hao tổn trở về, nàng làm sao sẽ không kinh hồn táng đảm?

Bà tử thủ vệ vừa thấy được Thanh Chỉ Diên, trong lòng vội vàng đánh một đột, không khỏi thầm nghĩ, ngũ tiểu thư này làm sao sẽ muốn đến tới nơi này?

Trong lòng, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài không hài lòng dù chủ một chút. Nàng vội vàng chạy tới, gương mặt nịnh nọt cùng khen tặng, "Ai u, ngũ tiểu thư, ngươi hôm nay thế nào lúc rảnh rỗi tới rồi?"

Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt quét nàng một mắt, "Ta vội tới thỉnh an nhị thẩm, nàng cũng ở chứ?"

"Ở, ở, xin cho nô tỳđi vào thông bẩm một tiếng."

"Hảo."

Bà tử nào dám ngừng lại, vội vàng xoay người chạy vào phía gian giữa, thông báo Thanh Chỉ Diên đến.

Lúc này, nhị phu nhân Lâm Trân đang cùng nhị lão gia Thanh Văn Hải đang thương lượng chuyện này. Nghe nói Thanh Chỉ Diên tới, hai người đều bị hoảng sợ.

Thanh Văn Hải lập tức liền đứng lên, nhìn nhị phu nhân, cấp thiết nói: "Phu nhân, ngươi trước xem một chút nàng tới làm gì, ta phải lánh trước, cũng không thểđể cho nàng biết ta cũng tham dự trong đó."

Trong lòng nhị phu nhân có chút chẳng thèm, đây là nam nhân, một khi xảy ra sự tình liền muốn chay, còn để cho nàng một nữ nhân đẩy ra phía trước. Hừ, đời này nàng rốt cuộc xui xẻo tận cùng, cư nhiên gả cho một nam nhân như thế.

Nghiến răng nghiến lợi gật đầu, nhị phu nhân quay mặt đi không nhìn nam nhân để cho nàng ghê tởm kia. Kỳ thực, trong lòng nàng trái lại một chút đều không sợ, chuyện này bọn họ làm bíẩn như vậy, tiện nha đầu kia làm sao có thể biết.

Thanh Văn Hải cũng không quản trong lòng nhị phu nhân nghĩ cái gì, hắn lập tức liền tránh mặt sang sau tấm bình phong.

Thanh Chỉ Diên dẫn Thủy Vân hai nha đầu đi vào gian giữa, giương mắt liền nhìn thấy mặt của nhị phu nhân có chút khẩn trương có chút khẩn trương. Nàng gợi lên khóe miệng, đi nhanh hai bước, tiến lên phúc phúc, "Chỉ Diên thỉnh an nhị thẩm."

"Đứng lên đi." Nhị phu nhân kéo kéo khóe miệng, không dám nói thêm cái gì.

Nhưng trong lòng cảm thấy đặc biệt cổ quái, tiện nha đầu này lúc này chạy đến đây làm cái gì?

Thanh Chỉ Diên giơ tay lên hướng về phía Thủy Vân phía sau phất phất tay, "Nhị thẩm, lần này xuất môn, ta mang theo một ít lễ vật về chó nhị thẩm, hy vọng ngươi sẽ thích."

"Ngươi hài tử này, cùng nhị thẩm còn khách khí như vậy làm cái gì?" Sắc mặt của nhị phu nhân càng thêm khó coi, tiện nha đầu này rõ ràng chính là lai giả bất thiện, khi nàng không biết sao?

Nhin dáng dấp cười tặc hề hề của này, cùng hồ ly một dạng, người nào không biết nàng là muốn tới làm chuyện xấu?

Nghĩ lại tới bản thân lần trước chịu thống khổ, nàng liền không tự kìm hãm được rụt cổ một cái, hướng phía một bên xê dịch, muốn để cho mình ly Thanh Chỉ Diên xa một chút. Tiện nha đầu này năng lực rất lớn, nói không chừng nàng khi nào sẽ trúng chiêu.

Thủy Vân đang cầm một hộp gấm đưa cho nhị phu nhân, "Nhị phu nhân, đây là một mảnh tâm ý của tiểu thư chúng ta, còn hy vọng ngươi có thể tiểu nạp."

Vẻ mặt Nhị phu nhân bất an nhận lấy cái hộp gấm kia, "Chỉ Diên, ngươi là Ninh vương phi tương lai, ta làm sao dám nhận?"

"Ta nói ngươi dám người liền dám." Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt mở miệng, nhunge trong giọng nói bất dung trí nghi để nhị phu nhân cảm thấy lạnh cả người. Làảo giác của nàng sao, vì sao nàng cảm thấy thái độ của tiện nha đầu này rồi đột nhiên thay đổi?

"Nhị thẩm, ngươi không lễ vật một chút trước sao?" Thanh Chỉ Diên quay đầu nhìn sang, gương mặt chăm chú.

Nhị phu nhân theo bản năng tay run lên, hộp gấm kia nâng trong tay cứ như bàn ủi nóng. Cái này, nàng dám khẳng định bên trong đựng không phải cái gì tốt. Thần tình của tiện nha đầu này quá mức ngoan, như một con báo săn bắt một dạng, rất dọa người a.

Nhưng nàng không dám thực sự không mở, ai biết trong lòng nha đầu này nghĩ gì, vạn nhất nàng đối với mình cóám chiêu gì, vậy thì tốt thế nào nga.

"Nhị thẩm, cần Thủy Vân giúp ngươi mở hộp ra không?" Thanh âm bùa đòi mạng của Thanh Chỉ Diên lần thứ hai vang lên.

Nhị phu nhân bất an trong lòng càng thêm mở rộng, nàng tay run run mở ra cái hộp kia.

"A..." Nhị phu nhân kinh thanh thét lên mở cái hộp kia, răng rắc nhất thanh thúy hưởng, một khối lệnh bài đen kịt rơi xuống trên mặt đất, máu đỏ sẫm từ hộp gấm chảy ra, nhuộm đẫm đầy đất. Một cái tay gảy nằm ở cách đó không xa, máu dầm dề.

Thanh Chỉ Diên cười híp mắt xề gần nhị phu nhân, thanh âm thanh lãnh nhẹ bỗng, coi như một trận gió thổi qua bên tai của nàng, "Thế nào, nhị thẩm, ngươi hẳn sẽ thích phần đại lễ này của ta chứ? Yên tâm, chỉ cần ngươi thích, sau này ta sẽ thường xuyên tặng người một ít đại lễ tương tự."

Cười khẽ hai tiếng, nàng đột nhiên vỗ vỗđầu của mình, "Nhìn ta, đều đem đại sự quên mất. Nga, đúng rồi, ta suýt tý nữa quên mất, nghe nói tứ tỷ tỷ muốn sau khi ta thành thân mới gả cho người, xem ra, ta phải nghĩ một phần đại lễ tặng nàng mới được."

Bỏ lại những lời này, Thanh Chỉ Diên liền đứng lên, mang theo Thủy Vân hai người nghênh ngang màđi.

Mà ở khi các nàng ly khai không lâu, thiếp thân sai vặt của thái sư Duẫn Hi liền đi đến viện của nhị phu nhân, mang hộp gấm Thanh Chỉ Diên đưa cho nhị phu nhân lấy đi, đồng thời truyền lời nhắn của thái sư, nhị phu nhân bị bệnh, cần tĩnh dưỡng thật tốt, từ nay về sau tất cả của thái sư phủđều giao cho lão phu nhân tạm thời xử lý.

Nghe nói xong nhị phu nhân té xỉu tại chỗ, nhị lão gia thì bị thái sư gọi đi giáo huấn một phen, phạt ở lại thái sư phủ tự kiểm điểm.

Từ viện tử của nhị phu nhân trở về, Thủy Duyệt vẫn luôn bép xép miệng, cười rộ lên cư nhiên cùng Thanh Chỉ Diên có chút tương tự, hiển nhiên là chủ tớở chung lâu, đều một đức hạnh giống chủ tử của mình.

Hai mắt Thanh Chỉ Diên ngắm nàng, bĩu môi, "Thủy Duyệt, miệng của ngươi gần đây hơi lớn rồi, huyết bồn đại khẩu, sau này ai dám muốn ngươi nha?"

Thủy Duyệt sửng sốt, sau đó lập tức ngượng ngùng bụm miệng, "Ai u, tiểu thư, ngươi vừa cười nô tỳ rồi. Nhân gia là hài lòng mà, nhị phu nhân kia lại dám tìm người đối phó ngươi, chỉ là tặng nàng một cánh tay giả bịt đứt, rất là quá tiện nghi nàng."

Nguyên lai, cái hộp gấm kia đưa cho nhị phu nhân bên trong chỉ là một cái tay giả, lúc đó nhị phu nhân không may bị dọa gần chết, đâu có thể nhận ra.

Thanh Chỉ Diên cười nhìn về phía Thủy Vân, "Thủy Vân, thủ nghệ của ngươi lại tăng, có thể lấy giảđánh tráo, xem ra, chuyện của lôi hỏa châu ta là có thể yên tâm giao cho ngươi."

Thủy Vân cười nhạt tiến lên một bước cung kính gật đầu, "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ không để cho tiểu thư ngươi thất vọng."

"Ngươi đối với lôi hỏa châu có hứng thú?" Đột nhiên, một đạo tiếng nói kinh ngạc truyền vào.

Thân thể của Thanh Chỉ Diên bỗng nhiên chấn động, trong nháy mắt nàng xoay người, không dám quay đầu nhìn sang, "Ngươi... Ngươi làm sao sẽ tới?" Hắn không phải là bị thương, thế nào còn có thể chạy đến?

Hách Liên Giác từ trước cửa sổ nhảy vào, chậm rãi đi tới bên người của Thanh Chỉ Diên, tựđộng tự phát giữ lại tay của nàng, "Sợ nàng lo lắng ta."

Thanh Chỉ Diên bĩu môi bỏ qua tay hắn, "Ai lo lắng? Đường đường là Ninh vương gia, sao lại cần ta một tiểu nữ nhân lo lắng?"

Đầu mày của Hách Liên Giác chấn động, biết tiểu nha đầu này làđoán được bản thân cốý bị thương. Bất quá, nhìn nàng tức giận, trong lòng hắn lại rất vui vẻ, bởi vì này đại biểu cho trong lòng nàng có mình.

Thấy Thủy Vân hai người lui ra ngoài, lúc này Hách Liên Giác mới tiến lên một bước ôm hông của nàng, đem nàng kéo đến trong ngực của mình, "Yên tâm, ta không sao."

"Ngươi cũng không có việc gì quản chuyện của ta?" Hung hăng liếc Hách Liên Giác một mắt, Thanh Chỉ Diên tức giận đẩy hắn ra, đi tới một bên ngồi xuống.

Nam nhân này quá ghê tởm, cư nhiên dùng thân thể của mình làm văn, vạn nhất xảy ra chuyện gì vậy làm sao bây giờ? Ai có thể xác định kế hoạch của chính mình nhất định không có sai? Nam nhân này, lần này không để cho hắn giáo huấn một chút, nói không chừng hắn sẽ sinh nghiện.

Hách Liên Giác cũng không buồn bực, hắn đi tới, lần lượt ngồi xuống bên Thanh Chỉ Diên. Bàn tay to tựđộng tự phát giữ lại tay của nàng, cảm thụđược tay nhỏ bé mềm nhẵn nhuyễn miên, trong lòng đột nhiên xẹt qua một cảm giác rất cổ quái.

Tay của tiểu nha đầu này cư nhiên mềm như vậy, mịn như vậy, như một khối ngọc thạch ôn nhuận, cảm giác kia, thật là quá ly kỳ.

Nguyên lai, tay của nữ nhân chính là như vậy sao?

(Luna: Cầm bao nhiêu lần giờ mới phát hiện:v)

Trong khoảng thời gian ngắn, lòng hiếu kỳ của Hách Liên Giác khởi, tất cả lực chúý liền đều đặt ở cái tay nhỏ bé trắng nuột như ngọc kia.

Một lúc sau, Thanh Chỉ Diên bắt đầu cảm thấy có cái gì không đúng, nàng ở bên cạnh người nam nhân kia hướng mình lệch lạc thừa nhận, tảđẳng hữu đẳng, hắn cư nhiên không có một chút xíu phản ứng.

Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, Thanh Chỉ Diên không biết mình nên có phản ứng gì. Nàng bỗng nhiên rút tay của mình ra, tức giận hừ một tiếng, "Tay của ta chẳng lẽ là món đồ chơi?"

Hách Liên Giác lắc đầu, lại gật đầu, gương mặt quyến luyến, hiển nhiên không nỡ buông tay của nàng ra.

Mặt của Thanh Chỉ Diên trong nháy mắt đỏ, tên nam nhân hỗn đản này, đến cùng xem nàng như cái gì?

Hách Liên Giác lần thứ hai giữ tay của nàng, không để cho nàng cơ hội cự tuyệt, liều mạng lôi kéo. Thả mềm biểu tình trên mặt, hắn nhìn trong mắt của nàng, "Diên nhi, không có lần sau."

Hắn lẽ nào còn không biết trong lòng tiểu nha đầu này muốn nghe cái gì sao? Nàng muốn nghe, hắn sẽ nói, đương nhiên, hắn chỉ sẽđối với một mình nàng nói.

Thanh Chỉ Diên nhất thời buông lỏng xuống, ánh mắt nhìn Hách Liên Giác cũng nhu hòa. Trước mắt nam nhân này có bao nhiêu cường thế, có bao nhiêu lãnh khốc, nàng so với ai khác đều phải rõ ràng. Nhưng lúc này hắn lại nguyện ý vì mình mà chịu thua, địa vị của bản thân ở trong lòng hắn, phỏng chừng không ai có thể so.

Thâm tình như vậy, nàng trốn không thoát, cũng không muốn trốn.

Cũng chính là hiện tại, nàng nghĩ thông suốt một việc. Vì sao người thích đánh bạc nhiều như vậy, bởi vì cóđánh bạc vi thua. Tuy rằng lần trước nàng thua, nhưng lại không có nghĩa là lần này nàng cũng thua.

Ôm lấy cánh tay của Hách Liên Giác, khẽ dựa vào đầu vai hắn, Thanh Chỉ Diên lẩm bẩm mở miệng, "Không biết lần này ta có thể hay không thua?"

Hách Liên Giác ninh, tuy rằng hắn không biết Thanh Chỉ Diên nói như vậy là cóý gì, nhưng lại không thích các nói chuyện của nàng lúc này. Coi như trong lòng cất giấu chuyện đau khổ một dạng, làm hại tim của hắn cũng đều nhói theo, "Nàng nhất định sẽ thắng."

Mặc kệ nàng nói đến cùng là chuyện gìđều tốt, hắn cũng sẽ không lại để cho nàng thua. Nữ nhân của Ninh vương hắn, tuyệt đối sẽ không bại bởi bất luận kẻ nào.

"Ha ha a..." Thanh Chỉ Diên che miệng nở nụ cười, thỏa mãn cất giấu thích ý nhè nhẹ, coi như một con mèo quý phi được chủ nhân âu yếm, tựđắc vùi ở sô pha, thích ý hưởng thụ thời gian tốt đẹp sau khi ăn xong.

Hai người cứ như vậy đểđối phương dựa vào mình, lẳng lặng, cũng không nói, đây đó lòng của cả hai đột nhiên gần lại rất nhiều.

Quanh quẩn chóp mũi chính là hương khí nhẹ nhàng khoan khoái độc hữu trên người Hách Liên Giác, lờ mờ, Thanh Chỉ Diên cảm thấy mình cũng muốn ngủ. Đột nhiên, một tia hương khí đặc biệt phi thường dũng mãnh vào tiến vào chóp mũi, nàng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Thương thế của ngươi không có sao chứ?"

Hách Liên Giác sửng sốt, sau đó lắc đầu, "Diên nhi yên tâm."

Thanh Chỉ Diên cau mày, thế nào đều cảm thấy trong lòng có chút thấp thỏm. Suy nghĩ một chút, nàng liền bắt được bàn tay to của Hách Liên Giác, "Để ta bắt mạch cho ngươi."

Vừa nghe lời này, trong ánh mắt của Hách Liên Giác cư nhiên lóe lên một tia hoảng loạn. Hắn vội vàng trở tay bắt được tay nàng, đem nàng kéo vào trong lòng, "Diên nhi không tin ta?"

Thanh Chỉ Diên chán nản, nàng thế nào lại là không tin hắn, nàng, nàng chẳng qua là lo lắng hắn mà thôi. Buổi chiều nhận được tin tức, thương thế hắn không nhẹ, nàng không xem qua, thế nào yên tâm? "Ta lo lắng, để ta xem một chút!"

Khóe miệng của Hách Liên Giác kéo lên, dán vào hõm vai của Thanh Chỉ Diên, nhẹ nhàng cà cà, thở dài một tiếng thỏa mãn. Hắn rốt cục không còn là côđơn một mình nữa, hắn cũng có người thương, có người thích rồi.

Ôm lấy khóe miệng, hắn đột nhiên đẩy Thanh Chỉ Diên ra, từ trong lòng móc ra một bình thủy tinh trong suốt, "Đây là nước hoa từ ngoại hải vận đến, thích không?"

Thanh Chỉ Diên có chút ngạc nhiên bình thủy tinh nho nhỏ kia, trong lòng kinh thán không thôi. Thật là không có nghĩđến a, cư nhiên ở chỗ này có thể thấy được loại vật này. Nước hoa a, nàng cư nhiên sẽ thấy được nước hoa, thực sự là quá thần kỳ.

Thấy dáng cười trên khuôn mặt của nàng, Hách Liên Giác cũng hài lòng, nàng thích lễ vật này. Có thể, hắn nên phiên phiên từ hải ngoại vận tới vài thứ kia, không chừng là có thể tìm ra một ít đồ chơi thú vị?

Bàn tay to vuốt vuốt tóc Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Giác đứng lên, thời gian không còn sớm, hắn phải đi về.

Nghĩ đến phải đi về, trong lòng của hắn tràn đầy không muốn, thật là muốn mỗi một thì mỗi một khắc đều bồi nàng a. Ôm lấy nàng, cúi đầu ở trên trán in một nụ hôn, "Diên nhi, còn nửa tháng..."

Nói vừa xong, Hách Liên Giác liền từ liền từ trước cửa sổđi ra ngoài. Thanh Chỉ Diên lúc này mới hoàn hồn, đỏ mặt vuốt trán của mình, nam nhân này, thật là, không đểýđã bị hắn ăn đậu hủ.

Nàng làm sao nghe không ra cấp thiết trong lòng hắn, nửa tháng, chỉ còn lại có nửa tháng, rất nhanh.

Cúi đầu nhìn bình nước hoa trong suốt trong tay, khóe miệng của Thanh Chỉ Diên ngoắc ngoắc, hiện tại, nàng cư nhiên cũng có chút chờ mong ngày đó. Có thể, trở thành nữ nhân bên người người ngạo nghễ cường thế kia cũng không phải chuyện xấu gì.

Suốt đêm không nói chuyện, từ nay về sau còn mấy ngày, hết thảy đều vô cùng bình tĩnh. Nhị phu nhân cùng nhị lão gia cả ngày vùi ở viện tử của mình, rất đàng hoàng. Nhưng đây là vĩnh viễn vẫn là tạm thời, không được biết rồi.

Thanh Chỉ Diên cũng không lo lắng, mặc kệ nhị phu nhân hay không còn sẽ tự mình ra tay đều tốt, nàng cũng không thèm đểý, bởi vì, nàng căn bản là không cóđem nhị phu nhân xem làđối thủ.

Trong khoảng thời gian này, thái sư cũng vô cùng náo nhiệt, vì chuẩn bịđồ cưới cho nàng, lão phu nhân cũng tới cũng tới xem qua nàng vài lần, đối với hôn sự của nàng vô cùng để bụng.

Thanh Chỉ Diên cảm thụđược, lão phu nhân là thật thương mình. Trước nàng không có chiếu cố mình, thứ nhất là bởi vì tang tử khốức chế cả ngày trốn ở phật đường không gặp người, thứ hai chính là nàng cho rằng nhị phu nhân sẽđối với một cô nữ tốt.

Khi nàng bị lão Thái sư từ phật đường mời đi ra, biết được Thanh Chỉ Diên mấy năm nay trôi qua thế nào, quá tức giận, đem nhị phu nhân gọi đến hung hăng dạy dỗ. Nếu như không phải là nhị lão gia ngăn, chỉ sợ nàng liền muốn cho nhị lão gia hưu thê.

Thanh Chỉ Diên có chút cảm động, cũng cảm thấy không rõ cóý tứ, trước một người thân cũng không có, rồi đột nhiên cư nhiên toát ra nhiều người tốt với nàng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất toàn bộđại lục.

Còn dư lại ba ngày thành thân, hôm nay sáng sớm, Thanh Chỉ Diên liền dẫn Thủy Vân hai nha đầu lặng lẽ từ trắc môn chạy ra khỏi thải sư phủ. Bởi vì, ngày hôm qua chạng vạng nàng nhận được tin tức của Hách Liên Giác, hắn bảo hôm nay muốn dẫn muốn dẫn đi vùng ngoại ô, giải sầu một chút.

Thanh Chỉ Diên tự nhiên là cầu còn không được, cả ngày ở thái sư phủđợi, làm sao có thể không buồn.

Mới từ từ trắc môn thái sư phủđi ra ngoài, khí tức quen thuộc liền đèép chạy đến, ngửi hương khí nhẹ nhàng khoan khoái, nàng ngẩng đầu nhìn qua ngẩng đầu nhìn qua, ôm lấy khóe miệng nói: "Ngươi đãđến rồi?"

Hách Liên Giác bình tĩnh nhìn tiểu nhân nhi trước mắt, hôm nay Thanh Chỉ Diên đẹp phá lệ. Một thân áo hồ lam sắc, váy dài chân váy thêu hoa trắng tung bay, tiểu hài lam sắc hắn tặng.

Ánh mặt trời chiếu xuống, nàng như một đóa uất kim hương đang hé nở, rực rỡ cho người luyến tiếc dời tầm mắt của mình.

"Diên nhi, nàng thật làđẹp."

Thanh Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, đột nhiên che miệng phá lên cười.

Hách Liên Giác ngẩn ra, trên mặt phiêu khởi hai đóa đỏửng. Hắn không được tự nhiên quay đầu, bắt được tay của Thanh Chỉ Diên, thoáng dùng sức nắm, tiểu nha đầu này, hắn khó khăn lắm một nặn ra được một câu dỗ ngon dỗ ngọt, nàng không nể tình còn chưa tính, cư nhiên chính ở chỗ này chê cười hắn.

Vừa nhìn mặt hắn hồng hồng, Thanh Chỉ Diên càng phát nụ cười không ngừng được. Thực sự không trách nàng a, thật không ý tưởng muốn cười. Thế nhưng, nàng thực sự không nghĩ tới người luôn luôn khốc khốc cư nhiên sẽ nói lời tâm tình.

Ngươi tưởng tượng ra được sao, một khốc nam dùng quen dùng cái loại làn điệu lạnh như băng này, nghiêm trang nói nàng thật đẹp có một loại cảm giác cổ quái gì?

Thanh Chỉ Diên liều mạng cắn cắn môi dưới, nhịn cười. Được rồi, nàng cũng không thể cười nữa. Cũng không thể hù dọa hắn, bằng không người này sau này nói không chừng lại không bao giờ những lời dễ nghe này nữa.

Ôm lấy cánh tay của Hách Liên Giác, dựa vào cánh tay của hắn, Thanh Chỉ Diên ngọt ngào nói: "Cảm tạ, ta rất thích nghe."

Hách Liên Giác ngăn khóe miệng, mở bàn tay to dùng sức xoa tóc của tiểu nha đầu cười rực rỡ. Quên đi, hắn tính toán cái gì, phản chính hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cùng tiểu nha đầu này cùng một chỗ, đó nhất định là bịăn quảđắng.

Ôm lấy hông của Thanh Chỉ Diên, dưới chân thoáng cố sức, Hách Liên Giác liền dẫn liền dẫn nhảy lên mã xa.

Ngồi vào chỗ của mình, Hách Liên Giác ôm chầm đầu vai của nàng, để cho nàng tựa ở trong ngực của mình, giật lại áo khoác đem nàng bọc lại, "Trước nghỉ một lát."

Thanh Chỉ Diên gật đầu, gần đây trong thái sư phủ rất nhiều chuyện, hôm nay đã sớm tỉnh lại, nàng là bị vây rồi.

Đầu nhỏ cà càđầu vai của Hách Liên Giác, tìm một điểm thoải mái, hai mắt Thanh Chỉ Diên nhắm lại ngủ.

Hách Liên Giác có chút đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sớm biết rằng nàng mệt mỏi như vậy hắn không chuẩn bị xuất hành lần này rồi. Có thể tưởng tượng bồi nàng như vậy, tâm an định xuống tới. Cúi đầu, ở cái trán của Thanh Chỉ Diên hôn xuống, hắn cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Mã xa rất nhanh liền lái ra khỏi thành, hướng vùng ngoại ôđi.

Đại khái chưa tới nửa giờ sau, Hách Liên Giác không đành lòng đánh thức Thanh Chỉ Diên, "Diên nhi, đến rồi, tỉnh."

"Ân?" Thanh Chỉ Diên Thanh Chỉ Diên mở mắt, nháy vài cái, kinh ngạc nói: "Nhanh như vậy đãđến sao?" Nàng cảm giác mình coi như cũng chỉ một hồi như vậy.

"Đói bụng không?" Hách Liên Giác nắm ta của nàng xuống mã xa.

Thanh Chỉ Diên ngu đần gật đầu, vừa tỉnh lại, còn có chút mơ hồ. Mà khi nàng thấy rõ ràng cảnh sắc trước mắt, liền thanh tỉnh lại, "Đẹp quá a."

Trước mắt là một mảnh hoa mai lâm lớn như vậy, tuyết rơi dầy khắp nơi, hồng mai đè nặng màu tuyết trắng, tôn nhau lên thành thú, xinh đẹp vô pháp diễn tả bằng ngôn từ.

Nàng không tự kìm hãm được quay đầu nhìn về phía nam nhân không biểu tình gì trên mặt kia, "Đây làđịa phương nào, hoa mai lâm thật xinh đẹp a."

"Là biệt viện của ta, bên trong cóôn tuyền, sau này mùa đông nàng thích có thể tới nơi này giải sầu một chút."

Vừa nghe đây là cóôn tuyền, Thanh Chỉ Diên đó là càng thêm vui mừng. Nàng vội vàng kéo Hách Liên Giác vọt vào, so với hắn còn phải hưng phấn.

Mùa đông ngâm phao ôn tuyền, tư vị này, làm sao không thoải mái đây?

Vốn có Thanh Chỉ Diên là muốn lập tức đi ngâm ôn tuyền ngay, nhưng lại bị Hách Liên Giác diêm vương mặt lạnh kia ngăn trở. Cần phải ăn thứ gìđó, rồi tản bộ một chút, lúc này mới được phép đi ngâm ôn tuyền.

Nói đến ôn tuyền, nàng không phải là không muốn xây, chỉ là tuyền nhãn là có thể gặp không thể cầu, nàng cũng không có biện pháp cưỡng cầu tới tay.

Bất quá bây giờ là có rồi, Thanh Chỉ Diên ngâm ôn tuyền, khóe miệng cũng nhanh vui đến tai rồi.

Ước chừng một giờ, lúc này Thanh Chỉ Diên mới hài lòng đi ra. Vừa xuất môn, nàng liền nhìn thấy cách đó không xa Hách Liên Giác đứng ở dưới cây mai.

Cẩm bào băng lam sắc, tóc lệch lệch trên kế. Buông xuống đến mặt nạ lạnh như băng, không có khốc, sinh ra một tia tà mị: Bạch tuyết, hồng mao, mỹ nam mặc áo lam, ba thứ này tạo thành tranh vẽ tuyệt mỹ, trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Chỉ Diên đều không đành lòng phá hư hình ảnh tuyệt mỹ khóđược này.

"Diên nhi?" Vẫn là Hách Liên Giác trước một bước phát hiện Thanh Chỉ Diên, thân thể khẽđộng, người liền vọt đến trước mặt nàng, tựđộng giữ tay của nàng, "Diên nhi theo ta đi một chút?"

Thanh Chỉ Diên gật đầu, nắm lại tay hắn, theo hắn một đạo đi vào trong hoa mai lâm.

Sau lưng Thủy Vân cùng Thủy Duyệt hai người liếc mắt nhìn nhau, rất xa đi theo. Trong lòng hai người đều hiện đầy cảm động, ngay từđầu, có thể các nàng cũng còn đang lo lắng. Dù sao, tất cảđồn đãi về Lãnh vương đều là như vậy. Hơn nữa, hoàng thượng vừa tứ hôn, Ninh vương phân minh sẽ không quá thích tiểu thư nhà mình.

Nhưng kinh qua đoạn thời gian này ở chung, các nàng cũng yên tâm, Hách Liên Giác là thật thích tiểu thư các nàng. Tuy rằng còn không biết tại sao hắn lại ái mộ tiểu thư, thế nhưng, phân tình là thật, không giả rồi, các nàng nhìn đều vô cùng cảm động.

Nắm tay của Thanh Chỉ Diên đi vào trong mai lâm, chậm rãi đi tới, Hách Liên Giác trái lại rơi vào trong trầm mặc.

Có mấy lời, hắn muốn trước đại hôn nói cho Thanh Chỉ Diên. Chỉ bất quá, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nên nói từđâu. Đầy bụng tâm tư, buồn khổ cũng chỉ có tự mình biết. Muốn cùng Thanh Chỉ Diên chia sẻ, hiện tại lại không phải lúc.

Hách Liên Giác lâm vào tư tự của mình trái lại không nghĩ tới tất cả phản ứng của mình đều bị Thanh Chỉ Diên tinh minh nhìn trong mắt.

Thanh Chỉ Diên nháy mắt một cái, đột nhiên cầm lên bàn tay to của Hách Liên Giác, lòng bàn tay của hắn cắn gặm một cái.

Hách Liên Giác bịđau, vội vàng giương mắt nhìn sang, "Diên nhi, làm sao vậy?"

"Lời này ta hỏi ngươi mới đúng chứ? Không phải nói theo ta tản bộ sao? Người ở hồn lại không ở. Ta lấy một cái xác không hồn để làm gì?" Hừ một tiếng, Thanh Chỉ Diên chợt bỏ qua bàn tay to của Hách Liên Giác, xoay người muốn đi.

Nam nhân này, có chuyện gìđều thích giấu ở trong lòng. Mặc dù có chút để nàng tự mình tra, nhưng cũng không phải là là chuyện gì nàng cũng muốn tự tra.

Ngày hôm nay, nàng cần phải để nam nhân này biết, nếu như hắn không mở rộng tim của mình, bọn họ dù cho thực sự cùng đi tới cùng đi tới cũng sẽ không hài lòng.

Hách Liên Giác có chút sợ run, hắn cảm thụđược Thanh Chỉ Diên là giận thật, hắn lại không hiểu rõ nàng đây rốt cuộc là giận cái gì.

Tiến lên một bước ôm lấy hông của nàng, đem nàng kéo trở về. Giang hai cánh tay ở thân thể của nàng ôm lại, bá đạo quát: "Vĩnh viễn cũng không cho phép ly khai ta."

Thanh Chỉ Diên nhếch môi, một đấm đập vào đầu vai hắn, vành mắt đỏ lên, "Ngươi khi dễ ta..."

Hách Liên Giác luống cuống, thế nào đều không nghĩ tới bản thân một câu nói cũng chưa nói cư nhiên đãđem người chọc cho khóc. Hắn hiện tại rốt cuộc bội phục bản thân, bản lĩnh hét nữ nhân chưa học được, bản lĩnh làm nữ nhân sợđến khóc căn bản cũng không cần học."Diên nhi, đừng khóc, đừng khóc..."

Vụng về rút khăn ra lau nước mắt cho nha đầu dường như con mèo nhỏđang khóc, Hách Liên Giác thống khổ giơ tay lên kéo tóc.

Hắn phát thệ, cảđời này lớn như vậy chưa hề như giờ khắc này bất lực như vậy. Bất kể là gặp phải nguy hiểm thế nào, nguy cơ thế nào, hắn đều có thểđối mặt, tĩnh táo đi xử lý.

Nhưng đối mặt với nước mắt của tiểu nha đầu này, hắn không có cách, hoàn toàn chính là người học nghề.

"Diên nhi..." Hách Liên Giác cảm thấy tim của mình cũng nhói lên, thấy nàng khóc, hắn thống khổ gặp trở ngại. Hắn phát thệ, cảđời này hắn cũng không muốn phải nhìn thấy nàng khóc nữa.

"Ngươi, ngươi khi dễ người. Ngươi cái gì... Cái gì cũng không nói cho ta."

Khóe mắt của Hách Liên Giác giật mình, giờ mới hiểu được nước mắt của tiểu nha đầu này rốt cuộc là từđâu màđến. Giang hai cánh tay ôm nàng, cảm khái nói: "Đứa ngốc, ta đang muốn nói, đừng khóc được không?"

Thanh Chỉ Diên lập tức đẩy hắn ra, lung tung lau khô nước mắt trên mặt, gương mặt hiếu kỳ cùng cấp thiết, "Vậy ngươi nói mau."

Hách Liên Giác có chút sợ run, tiểu nha đầu này tại sao có thể tại sao có thể nhanh như vậy? Vừa còn khóc xóa sạch thiên địa, hiện tại cư nhiên nở nụ cười, ra vẻ, hắn bịđùa bỡn a.

Bất đắc dĩ xoa xoa tóc tiểu nha đầu, Hách Liên Giác kéo nàng đến trong tiểu đình cách đó không xa ngồi xuống."Diên nhi, theo ta, nàng sẽ vô cùng khổ cực, luôn luôn sẽđối mặt với nguy cơ, nàng sợ không?"

Tâm trạng Thanh Chỉ Diên trầm xuống, quả thực để cho nàng đoán được sao? Trước hắn làm bộ thụ thương để nàng đoán chừng có việc, quả nhiên là có người muốn đối với hắn bất lợi a."Là ai?"

"Rất nhiều, thân phận của ta vô cùng phức tạp, hiện tại rất nhiều người kiêng kỵ ta..." Nói, Hách Liên Giác liền vẻ mặt khẩn trương nhìn về Thanh Chỉ Diên, chần chờ một chút mới mở miệng, "Diên nhi, như vậy, nàng vẫn nguyện ý lưu ở bên cạnh ta sao?"

"Ta..."

"Không cho phép nàng ly khai ta." Không đợi Thanh Chỉ Diên mở miệng, Hách Liên Giác liền ôm lấy nàng, ôm thật chặt, cắt đứt lời của nàng, rất sợ nàng sẽ nói ra lời mình không muốn nghe.

Bất kể, dù cho nàng muốn rời khỏi mình, hắn đều chắc là sẽ không để cho nàng rời đi."Diên nhi, ta sẽ không buông tay."

Thanh Chỉ Diên bĩu môi, nam nhân này, chính ngươi đều nghĩ xong, còn hỏi nàng làm gì? Bất quá, trong lòng lại cảm thấy thật ấm áp, nếu như nam nhân này thực sự dễ dàng thả nàng như vậy, vậy cũng căn bản không căn bản không nàng vì hắn mà hy sinh.

Đẩy Hách Liên Giác ra, Thanh Chỉ Diên bình tĩnh nhìn ánh mắt của hắn, từng chữ từng chữ nói: "Ta sẽ không rời đi ngươi."

"Diên nhi!" Hách Liên Giác đại hỉôm tiểu nhân nhi trước mắt vào trong lòng. Thật tốt quá, thật tốt quá, hắn rốt cuộc cóđược đáp án mình muốn, thật tốt, thật tốt.

Hai người nóng bỏng ôm nhau, giờ khắc này, thời gian phảng phất đều đình chỉ, chung quanh hồng mai chứng kiến bọn họ thổ lộ tình cảm, hoa cũng nở càng thêm kiều diễm.

Bởi vì lo lắng lão phu nhân lo lắng cho mình, đoàn người của Thanh Chỉ Diên sau giờ ngọ chạy về thành.

Thời gian đi qua một chỗ núi nhỏ, Hách Liên Giác trong xe ngựa vốn chợp mắt đột nhiên mở mắt, ninh nổi lên đầu mày, lãnh lệ mở miệng, "Có mai phục, bày binh bố trận."

Thị vệ của vương phủ một khi Hách Liên Giác nhắc nhở, lập tức liền nhanh chóng xúm lại phụ cận mã xa, ba người một tổ, sắp hàng thành trận. Một loạt động tác liền có thể nhìn ra, bọn họ sớm đã thành quen thuộc với những động tác này, hiển nhiên không phải là chuyện lần đâu gặp phải như vậy.

Nghe được động tĩnh, Thanh Chỉ Diên mơ mơ màng màng mở mắt ra, "Có mai phục?" Đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh một ít, tà liếc nhìn Hách Liên Giác, nàng lộ ra thần sắc tựđịnh giá, "Vương gia, ta nói thật, danh hào tảo bà tinh của ta đây có thể truyền cho ngươi rồi."

Hách Liên Giác biết rõ Thanh Chỉ Diên đây làđang trêu ghẹo bản thân, nhưng vừa nghĩ tới bản thân sẽ mang đến nguy hiểm cho nàng, trong lòng có chút khẩn trương. Cầm lấy tay nàng, trầm giọng nói: "Diên nhi, lưu ở trong xe ngựa không nên cửđộng, ta đi ra xem một chút."

Thanh Chỉ Diên trợn tròn cặp mắt: "Ngươi nghĩ bỏ lại một mình ta màđi mạo hiểm?"

Hách Liên Giác mắc kẹt, hắn vốn là tính toán như vậy. Nhưng lúc này xem ra không thể thực hiện được, hắn sợ tiểu nha đầu nước mắt này: "Cẩn thận một chút mà." Không yên lòng dặn dò vài câu, hắn lúc này mới lôi kéo nàng nhảy lên mã xa.

Đứng ở trên mui xe, Thanh Chỉ Diên quét mắt một vòng tình hình trước mắt. Hiện nay bọn họ làđang đứng ở trong sơn đạo, một bên vách núi, một bên là huyền nhai, mà ngay phía trước là một đám sơn tặc từ trên núi cuồn cuộn mà xuống núi.

Nàng có chút kinh ngạc nghĩ, gần đây thế nào luôn luôn sơn tặc hoành hành, đến nơi nào cũng có thể sơn tặc.

Tâm tình của Hách Liên Giác có chút bất hảo, vốn là hắn cùng với Thanh Chỉ Diên chung đụng tốt, người này lại dám can đảm đến trêu chọc hắn, quấy rối hội tụ bọn họ khóđược.

Tâm tình cyả Ninh vương một không tốt, hậu quả kia cũng rất nghiêm trọng. Cả giận hừ một tiếng, hắn buông lỏng tay ra, thân thể nhoáng lên hóa thành đạo lam quang xông vào trong đám sơn tặc kia.

Hách Liên Giác hạ thủ vừa ngoan vừa nhanh, dưới lam quang hành tích, người không ngừng rơi, sạch sẽ lưu loát, không có vết máu chảy ra, trong khoảng thời gian ngắn, Thanh Chỉ Diên cũng không biết hắn rốt cuộc là giết bọn họ hay vẫn là không có giết bọn họ.

Một hồi ngắn, mười mấy sơn tặc cũng chỉ còn lại có vài người.

Rồi đột nhiên trong lúc đó, đường nhìn của Thanh Chỉ Diên bị một người trong đó hấp dẫn. Đó là một tiểu tử không cao, nhìn dáng dấp đại khái tuổi cùng mình không sai biệt lắm. Một thân y phục lam lũ, trên đầu mang mũ hỏng, trên mặt đen thùi lùi, hình dáng không nhìn thấy.

Ánh mắt của nàng là bị tên tiểu tử kia hấp dẫn tới, hai mắt thật to lóe quang mang giảo hoạt, kẻ trộm kẻ trộm, coi như tiểu hồ ly.

Cái nhìn này, nàng liền nhớ kỹánh mắt này, bởi vì, cái này cùng chính nàng quá mức tưởng tượng.

Mắt thấy Hách Liên Giác liền muốn đối phó tên tiểu tử kia, Thanh Chỉ Diên vội vàng lắc mình nhảy lên. Chỉ mành treo chuông trước đem tên tiểu tử kia kéo đến phía sau mình, "Vương gia, đợi chút."

Từ lúc Thanh Chỉ Diên xông tới Hách Liên Giác cũng đã cảm nhận được, hắn dừng lại, trước mặt nàng trạm định, kinh ngạc nhìn nàng."Diên nhi?"

Thanh âm Hách Liên Giác cùng nhau, tiểu tử kia liền hoảng sợ rụt cổ một cái, cả người trốn được phía sau Thanh Chỉ Diên, lạnh run.

Cảm thụđược khủng hoảng của tên tiểu tử kia phía sau, Thanh Chỉ Diên đưa hắn lôi ra, nhẹ giọng an ủi, "Không phải sợ, có ta ởđây, không có việc gì."

Tên tiểu tử kia chợt ôm lấy cánh tay của Thanh Chỉ Diên, dán thật chặt nàng, chết sống cũng không muốn buông ra."Mỹ muội muội, mau cứu ta."

Hách Liên Giác vừa nghe lời này mặt liền đen, theo bản năng liền vươn tay muốn đem Thanh Chỉ Diên kéo đến bên cạnh mình. Tên tiểu tử thúi này, cho rằng tuổi còn nhỏ có thể thân cận Diên nhi của hắn? Vọng tưởng, Diên nhi chỉ là của một mình hắn, những nam nhân khác đều không thể tới gần, ai cũng không được.

"A! Mỹ muội muội cứu mạng a, cứu mạng a, giết người, giết người rồi." Tiểu tử kia hoảng sợ hô, cả người rúc vào phía sau của Thanh Chỉ Diên.

Thanh Chỉ Diên cũng là câu mỹ muội muội này dọa đến sửng sốt một chút, tiểu tử này thật đúng là một nhân vật a."Vương gia, lưu hắn lại đi, chỉ là hài tử, nhìn thật đáng thương."

Khóe miệng của Hách Liên Giác quất thẳng tới, đáng thương? Hắn thế nào sẽ không cảm giác được? Luôn mồm hô mỹ muội muội, cư nhiên dám can đảm chiếm tiện nghi của nữ nhân hắn, tìm chết không được?

Nhìn ra tâm tình của Hách Liên Giác không tốt, Thanh Chỉ Diên vội vàng quay người sang, muốn đem tên tiểu tử kia kéo ra một chút.

"Mỹ muội muội, không nên bỏ lại ta..." Tiểu tử kia trợn tròn cặp mắt, bĩu môi, ủy khuất hô.

Thanh Chỉ Diên mềm lòng, nhãn thần này như còn nai Bambi vậy đáng thương, nàng thật là không có cách."Ta sẽ không bỏ lại ngươi, nói cho ta biết, ngươi tên gì, tại sao muốn làm sơn tặc?"

Lôi kéo tay của Thanh Chỉ Diên, tiểu tử kia sợ nhìn Hách Liên Giác một mắt, lúc này mới nói: "Ta là Thiên Ly, ta là bị bọn họ bắt, ta không muốn làm sơn tặc."

Sờ sờđầu của Thiên Ly, Thanh Chỉ Diên cảm khái nói: "Thật đáng thương, yên tâm đi, ta sẽ tìm được người nhà của ngươi, sau đóđem ngươi đưa về."

"Ta không có người nhà, không có, đều chết hết..." Viền mắt của Thiên Ly đỏ lên, ôm tay của Thanh Chỉ Diên khóc rống lên.

Thấy thế, lòng của Thanh Chỉ Diên toan lên. Lại là một hài tử không ai yêu sao, cùng nàng một dạng. Rút khăn tay ra thay Thiên Ly lau nước mắt trên mặt, "Đừng khóc, đừng khóc a, sau này ngươi liền theo liền theo đi."

"Thực sự? Ta thực sự có thể theo ngươi?" Thiên Ly lập tức ngừng tiếng khóc, ngạc nhiên nhìn Thanh Chỉ Diên.

Nhìn trước mắt đây hết thảy, mặt của Hách Liên Giác càng đen hơn. Tiểu tử này thật đúng là có năng lực a, nước mắt nói thu liền thu? Di, không đúng, sao lại quên thuộc như vậy?

Đường nhìn rơi xuống trên mặt của Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Giác trong nháy mắt cảm thấy không được bình thường. Tiểu tử này thế nào cùng Diên nhi tương tự như vậy? Không được, hắn tuyệt đối không thểđể cho bất luận nam nhân nào tới gần Diên nhi của hắn.

"Tiểu thư, để nô tỳ tới chiếu cố Thiên Ly đi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên trở về." Thủy Vân thấy sắc mặt Hách Liên Giác không tốt, bước lên phía trước kéo Thiên Ly ra.

Hách Liên Giác trừng Thiên Ly một mắt, ôm lấy hông của Thanh Chỉ Diên, mang theo nàng trở về mã xa.

Thiên Ly bĩu môi, hướng về phía bóng lưng của Hách Liên Giác làm cái mặt quỷ. Sau đó vẻ mặt cười hì hì nhìn về phía Thủy Vân, "Mỹ tỷ tỷ, ta cũng có thể ngồi mã xa sao?"

Thủy Vân ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, thật là một cái miệng ngọt."Đúng vậy, ngươi có thể ngồi mã xa, đi, tỷ tỷ, mang ngươi đi qua."

"Nga, thật tốt quá, có thể ngồi mã xa." Thiên Ly hoan thiên hỉđịa theo Thủy Vân lên xe ngựa.

Đám sơn tặc còn sót lại được đưa đến quan phủ, đoàn người Hách Liên Giác lần thứ hai khởi hành trở về.

Vừa lên xe, Thanh Chỉ Diên liền thấy Hách Liên Giác buộc chặt mặt, nàng không khỏi ôm lấy cánh tay hắn cười, "Thế nào, tức giận rồi?"

—— đề lời nói ngoài ——

Mỹ muội muội, ngươi thật làđẹp nga, mỗ Thiên Ly mở to hai mắt nhìn, tán thán lên tiếng.

Cút! Mỗ Vương gia rống to hơn.

Mỹ muội muội, ngươi thật giống như Thiên Tiên hạ phàm a.

Mau cút! Mỗ Vương gia phát điên.

Mỹ muội muội, ta rất thích ngươi nga.

Hồn đạm! Mỗ Vương gia một cước đạp tới.

Mỗ nữôm lấy hông của Vương gia, ai u, chỉ là hài tử, ngươi cũng tính toán?

Hắn là nam, mỗ Vương gia buồn bực lên án.

Ngươi cũng chẳng phải...

Chú: Nói, mỗ Vương gia ghen tị mị... Rống rống, Diên nhi quả quyết yếu trấn an, giới một, động trấn an tương đối hợp ni? Thân môn nói một chút coi u ~


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-71 )