Ch.02 → |
<images> Một lần say rượu, Thẩm Tinh Hòa mơ mơ màng màng sờ phải thân dưới của người "chị em tốt", sau đó trong lúc mắt say lờ đờ chỉ thấy đồ vật tay đang nắm phía dưới thế mà càng lúc càng lớn, cô mở to đôi mắt tràn ngập hơi nước ngây thơ nhưng lại rất q.𝐮.𝓎ế.𝖓 𝓇.ũ nhìn anh hỏi: "Gay cũng sẽ cứng lên với con gái sao?"
Người đàn ông híp lại cặp mắt hoa đào xinh đẹp, con ngươi nhạt màu phản chiếu khuôn mặt say rượu mê hoặc của người con gái, trên mặt anh hiện lên nụ cười ý vị thâm trường, toàn thân bao phủ hơi thở nguy hiểm.
"Thẩm Tinh Hòa!" Anh đè nén giọng nói vang lên, vốn không muốn hù dọa cô nhanh quá nhưng anh lại đánh giá thấp sự nhẫn nại của mình.
Đầu óc người con gái vẫn đần độn lộn xộn như cũ theo tiềm thức dạ một tiếng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, trên mặt còn lộ ra một nụ cười càng kiều diễm hơn bất kỳ đóa hoa nào trong tiệm của cô.
Cố Tân Ngữ nhìn cô ♓●é 〽️●ở đôi môi đỏ mọng kia, sợi dây cung trong đầu căng cứng bỗng nhiên đứt, một giây sau rốt cuộc khống chế không nổi mà cúi người chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đầy mùi rượu của cô.
Thẩm Tinh Hòa mờ mịt mở to mắt sau đó cười ha hả đẩy anh ra gắt giọng: "A Hoàng, đừng nghịch."
A Hoàng? Người đàn ông liếc mắt nhìn con chó ngu ngốc đang nằm sấp ngủ khò khè trong ổ, trong mắt dấy lên ngọn lửa hừng hực.
"Ngoan ngoãn há miệng ra." Anh dán vào cánh môi cô ◗·ụ 𝖉·ỗ.
Người con gái phát ra tiếng cười hồn nhiên nghe lời tách đôi môi đỏ ra, hiếu kì 👢i.ế.𝖒 l_❗_ế_Ⓜ️ đầu lưỡi người đàn ông đưa qua.
Bụng dưới của Cố Tân Ngữ căng cứng, côn thịt cũng càng trở nên ռ.ó𝓃.🌀 𝖇.ỏ.ⓝ.🌀 thô to, một tay anh đè lại sau gáy cô, đầu lưỡi thô dày có lực cuốn lấy đầu lưỡi cô, ăn hết nước bọt mà hai người chưa kịp nuốt xuống sạch sẽ.
🌴hâ●п т●𝐡●ể của Thẩm Tinh Hòa nóng như lửa đốt, vô ý thức túm ống tay áo của anh, ✝️ⓗâ_ռ 𝐭_♓_ể dính sát vào người anh thì ռ_ó_n_ℊ 𝐛ỏ_𝖓_🌀 trên người mới hơi giảm bớt.
Hai người càng h·ô·𝐧 càng sâu, môi lưỡi dây dưa hồi lâu đến độ không phân biệt được nước bọt của ai với ai, âm thanh nuốt cùng Ⓜ️_ú_ⓣ vào vang dội trong phòng khách.
Dần dần cổ Thẩm Tinh Hòa có hơi mỏi thế là đôi lông mày thanh tú nhăn lại đẩy người đàn ông đang ôm ngăn mình ra.
"Đừng... ưm." Cô vô ý thức nỉ non, khóe miệng còn mang theo tơ bạc ái muội.
"Bây giờ nói đừng thì quá trễ rồi." Người đàn ông nhìn cô thật sâu vài lần, ngón tay linh hoạt 🌜-ở-𝒾 🍳-υầ-n áo của cô ra.
Một tháng trước.
Dưới lầu công ty mới mở một tiệm hoa, thu hút người nhất không phải là hoa bên trong mà là bà chủ, người còn yêu kiều hơn cả hoa.
Gần đây bên tai Cố Tân Ngữ luôn có người bàn tán chuyện này, từng giống đực bên cạnh đều giống nhau tiết ra tràn đầy hormone, nói tới bà chủ kia thì có thể mơ hồ nhìn thấy nước miếng chảy bên mép.
Ngay từ đầu anh còn hơi khịt mũi coi thường, kiểu 𝐦*ỹ ռ*ữ nào mà anh chưa từng thấy qua chứ, mấy người đều là cái dáng vẻ chưa thấy qua việc đời như thế này thật là không có tiền đồ.
Nói thì nói như thế nhưng sau khi xử lý xong công việc trong tay thì anh vẫn làm như không có việc gì đi vòng qua tiệm hoa kia, ánh mắt giống như lơ đãng nhìn thoáng qua, "Thẩm thích" đây là tên tiệm hoa, có hơi thú vị.
Đẩy cửa thủy tinh ra trước mặt chính là một cây xanh cao nửa người, cô gái nhỏ ôm cây xanh, nửa người trên giấu đằng sau lá cây xanh biếc, giữa các khe hở mơ hồ trông thấy một đôi mắt hạnh sáng trong suốt, bởi vì mặc áo ngắn tay nên ⓣ_ⓗ_â_n ✞_♓_ể chỉ lộ ra một đôi tay 𝖒ả𝓃.♓ 🎋♓ả𝓃.h, da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài giống như đậu hũ non mềm. Cố Tân Ngữ dựa trên nguyên tắc thương hoa tiếc ngọc hữu nghị giúp người nên đưa hai tay tới tiếp chậu cây xanh kia, ai mà ngờ đầu ngón tay vừa hay đụng phải tay cô gái, ngoài ý muốn đã xảy ra rồi.
Đầu tiên là hít một tiếng tiếp đó tay của cô giống như là bị bỏng, cực kỳ nhanh chóng rút tay về, nhanh đến nỗi anh vẫn chưa tiếp được mà chỉ nghe thấy bộp một tiếng chậu cây xanh đáng thương kia rơi nát bét.
Cô gái cũng lộ ra toàn bộ diện mạo, tóc dài như thác nước đen nhánh lại tỏa sáng, trong đôi mắt trợn tròn mờ mịt hơi nước, thanh thuần lại hấp dẫn người, làn da trắng noãn như tuyết, hai gò má lại ửng đỏ lên giống như là cây đào mật chín muồi non mềm.
Cánh môi kiều diễm ướ*🌴 á*𝖙 như có thể bóp ra nước khẽ run, hai tay nắm chặt để trước 𝖓gự_𝐜 phòng bị nhìn anh giống như là đang đối mặt với hồng thủy mãnh thú đáng sợ nào đó.
Không khí lắng đọng lại vài giây, sau đó Cố Tân Ngữ lấy lại tinh thần, hai mươi mấy năm đây là đầu tiên thất bại, từ nhỏ đến lớn cô gái nhỏ nào thấy anh lại không chủ động dán lên, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình bị chê.
Ch. 02 → |