← Ch.19 | Ch.21 → |
_Alô, con nghe đây ạh- Boss lễ phép nói. (T/g: Boss ở nhà ngoan ghê nhỉ hắc...hắc.. ).
_Con mau về đi, bố con đang tức tối ở nhà kìa, về nhà đi nếu không mẹ không biết hậu quả thế nào đâu. - Giọng một người phụ nữ vang lên trong điện thoại.
_Dạ, con sẽ về liền- Boss nói xong cúp máy.
_Nhà có chuyện nên tôi phải về, em lên phòng làm việc được chứ- Boss hỏi.
_Dạ được, anh bận thì đi trước đi em tự lên được mà- Tôi mỉm cười nói.
_Uk vậy thì ở trên đó có mấy cái tài liệu em sắp xếp lại rồi photo 20 bản để cho cuộc họp ngày mai- Boss dặn dò tôi.
_Dạ em biết rồi, anh cứ đi trước đi ạh- Tôi nói.
Sau khi Boss đi tôi cũng tự đi về văn phòng để làm việc nữa. Phải nói là dù băng lại rồi mà nó vẫn đau rất khó đi, đi được đến thang máy, tôi bắt gặp được một cặp tình nhân hắc...hắc.. đó là Thiên Ngọc và Ngọc Lan đây mà, vừa thấy tôi như có tật giật mình, hai người đồng loạt đỏ cả mặt. Thấy vậy tôi cảm thấy thú vị rồi đây hahaha, tôi khoanh tay đứng trước thang máy.
_A.. hèm...ai kia thất lời hứa của bạn tưởng có chuyện gì quan trọng, thì ra đó là đi chơi với bạn trai - Tôi mở giọng trêu chọc.
_Àh...tao đâu có gì đâu- Ngọc Lan xấu hổ vừa nói vừa nhìn qua người đối diện cũng xấu hổ không kém.
_Nếu hai người không khai ra thì đừng hòng tôi cho bước qua thang máy- Tôi mở giọng dọa.
_Trân Trân đừng ăn hiếp Ngọc Lan nữa- Vũ Ngọc lên tiếng.
_Hả? Bênh nhau hả? Chậc.. chậc... chuyện này cần phải khai ra rõ ràng nếu không tôi sẽ kêu Tiêu Hoằng hội đồng anh đẹp dzai này đã cướp mất Ngọc Lan thì lúc đó Lan àh đừng có hối hận, đau long nha- Tôi hăm dọa lần 2.
_Thì...vô thang máy đã rồi nói sau- Ngọc Lan nói.
Hai người đó bước vào, còn tôi phải di chuyển từ từ làm hai người đó chú ý:
_Chân mày làm sao mà băng bó vậy- Ngọc Lan lo lắng nói.
_Àh bất cẩn làm bong gân thôi- Tôi nói.
_Có cần phải đi bệnh viện không nhìn sưng thế kia băng lại cũng không có tác dụng lắm đâu- Vũ Ngọc cũng quan tâm nói.
_Không sao đâu hai người đừng lo.... Mà nè định đánh trống lảng hả? Nói đi hôm qua có chuyện gì và hai người là như thế nào?- Tôi nói.
_Àh... thì từ từ chứ chuyện đâu phải là có thể nói hết được đâu. - Ngọc Lan nói.
_Tui không cần biết đâu không kể tôi đi rêu rao cho coi. - Tôi dọa lần 3.
_Đừng mà...àh hay đợi hôm đi ca nhạc rồi tao sẽ kể cho mày nghe nha. Dù gì cũng chỉ 2 hôm nữa là đến rồi.. Ok- Ngọc Lan đàm phán.
_Được rồi, đợi đến hôm đó mà không khai ra là tui cho hai người lên trang đầu tin nóng hổi đó- Tôi trêu ghẹo.
Nói đến thế hai người đó nhìn nhau, như nói chuyện bằng mắt, đúng là tình nhân có khác hiểu ý nhau ghê. Ting.. ting... thang máy mở ra đnế khu hai người đó làm việc, vì phòng của phó TGĐ ở cùng một dãy với phòng Tài Vụ. Đang chuẩn bị lên dãy trên thì:
_Đợi... đợi với- một giọng nói vang lên. Thì ra là Tần Vũ.
_Sao mà chạy ghê vậy- Tôi chọc.
_Haiz, phải đưa đi gấp cái xấp tài liệu này nè- Nói rồi Tần Vũ chỉ vào cái đống tài liệu đang cầm.
_Vậy định đưa cho ai?- Tôi hỏi.
_Đưa cho ong anh của tôi chứ ai?- Tần Vũ nói.
_Không phải là bên Giải Trí và Truyền Thông chung một tổ hả?- Tôi hỏi.
_Thì đúng là cùng tổ nhưng mà lại không đủ phòng nên mới đưa lên tầng trên- Tần Vũ nói. Rồi vô tình nhìn xuống chân thấy chân tôi:
_Nè chân bà bị sao vậy Trân- Tần Vũ quan tâm nói.
_Không sao đâu, chỉ là bất cẩn bong gân thôi mà. Cảm ơn quan tâm- Tôi mỉm cười nói.
_Trời khách sáo gì chứ, bạn bè mà nhưng tôi khuyên bà nên đi bệnh viện đi cái này sưng như thế băng lại không có tác dụng đâu- Tần Vũ nói y chang Vũ Ngọc luôn.
_Hì không sao đâu tôi còn khỏe mà- Tôi nói.
Ting.. ting... thang máy mở ra, cùng lúc đó có một người đã đứng ở đó rồi, thấy tôi và Tần Vũ thì rất là ngạc nhiên:
_Ủa hai người cũng đi chung hả- Tần Sở nói.
_Àh, em mang cái này lên cho anh thì gặp Trân trong thang máy nên đi chung thôi- Tần Vũ giải thích.
_Vậy àh. Anh còn định xuống đó tìm em nữa- Tần Sở nói.
_Thôi hai người nói chuệyn nha, tôi đi lên trên làm việc đây- Nói rồi tôi chào hai người họ, bấm thang máy đi lên.
Sau khi tôi nhấn nút thang máy đi lên, đâu biết rằng hai an hem Tần Gia kia đang bàn tán về tôi chứ nếu không tôi đã đứng lại gần đó hóng chuyện rồi (T/g: Haiz, đúng là con gái là dân bà tám, lúc nào cũng tjích hóng chuyện người khác).
_Tần Vũ, cái cô kia bị sao thế, anh thấy cô ta băng cái chân - Tần Sở nhàn nhạt quan tâm nói.
_Cái cô nào?- Tần Vũ giả ngu nói.
_Em đừng nói là em không biết hồi nãy em đi với ai nha- Tần Sở nhíu mày nói.
_Àh.. ý anh là Trân Trân hả? Người ta cũng có tên tuổi đàng hoàng mà sao gọi là cái cô cho được- Tần Vũ dựa thế trêu chọc nói.
_Sao hôm nay em lắm lời thế hả?- Tần Sở bực mình nói.
_Ơ? Em biết gì đâu? Quan tâm thì cứ nói đại quan tâm đi, sao còn màu mè hoa lá cành làm gì cho mệt vậy?- Tần Vũ vẫn không chịu buông tha nói.
_Thôi đi, ta thật sự hối hận khi nói chuyện với ngươi đấy Tần Vũ àh- Tần Sở nói.
_Hahahahaha anh làm em buồn cười chết đi được. Trân Trân, cô ta bị té bong gân thôi. - Tần Vũ cười cười nói.
_Thôi, vào việc chính đi- Tần Sở lạnh giọng nói.
Thế là hai người vào phòng làm việc của Tần Sở bàn việc. Nói về Tiết Trân Trân nhà ta thì cô ấy đang bận vừa đánh văn bản vừa ăn cơm nắm. (Bật mí nhá: Trân Trân nhà ta thường thích giấu đồ ăn vặt trong túi xách tay lắm áh, toàn là những món ăn ngon không àh). Đang ăn ngon lành thì bị một người nào đó vào phòng quên gõ cửa:
_Anh hai- Tiếng Ngọc Thụ vang lên.
Quá bất ngờ có giọng nói vang lên làm tôi mắc nghẹn luôn cái bánh đang ăn... Thấy vậy Ngọc Thụ tiến gần xem có chuyện gì xảy ra với tôi:
_Cô không sao chứ?- Ngọc Thụ hỏi.
Tôi không thể nói chỉ biết chỉ vào cái bình nuớc gần đó thôi. Như hiểu ý, cậu ta chạy lại lấy nước cho tôi. Sau khi uống nước quả là thức ăn đã trôi xuống bụng rồi, tôi liền hỏi:
_Anh có chuyện gì không ạh. Tổng Giám Đốc hiện giờ không có ở đây- Tôi nói.
_Vậy hả? Tôi cứ tưởng anh ấy trở lại rồi chứ- Ngọc Thụ hụt hẫng nói.
_Vậy anh có chuyện gì nói thì để lại lời nhắn tôi sẽ nhắn lại cho- Tôi nói. Căn bản là không nhớ ra người đứng đối diện là ai cả.
_Thôi khỏi tôi sẽ tự nói cũng được. Mà nè cô thật sự không biết tôi là ai chứ- Ngọc thụ hỏi.
_Biết chứ? Anh là em trai của TGĐ, tên Ngọc Thụ mà- Tôi nói như là mình tinh thông truyện thiên hạ lắm áh.
_Trời, vậy là cô không nhớ tôi rồi haiz- Ngọc Thụ thất vọng nói.
_Thế cô còn nhớ người nào đụng cô ngoài chợ hôm qua không- Ngọc Thụ hy vọng nói. Và cuối cùng hy vọng đó cũng được đền đáp, Tiết Trân Trân nàh ta cũng đã nhớ ra:
_Àh. Anh là người đụng phải tôi phải không?- Tôi nhớ ra- Thật xin lỗi, tính tôi hay quên lắm- Tôi hối lỗi nói.
_Không sao đâu, mà cô về có bị sao không?- Ngọc Thụ cười dịu dàng nói.
_Không có gì đâu, anh nhìn nè vẫn ăn uống bình thường- Tôi nói đáp lại.
_Nhìn tôi cũng biết rồi cô đang ăn mà- Cậu ta cười trộm nói.
_Hì- tôi cười xấu hổ nói.
_Nè, đứng yên- Ngọc Thụ nói, tuy không biết có chuyện gì nhưng tôi vẫn làm theo. Cậu ta lấy tay phủi trên mặt tôi ấy hạt cơm dính trên đó. Rồi mỉm cười nói:
_Chắc ăn giữ lắm mới để cơm dín trên mặt.
_Hì, thật xấu hổ quá để anh chê cười rồi- Tôi nói.
_Thôi không còn sớm nữa tôi phải đi làm việc đã. Nếu anh hai tôi về cô giúp tôi chuyển lời rằng tôi đến kiếm anh ấy có việc nha- Nói rồi Ngọc Thụ vẫy tay chào tôi đi ra.
Ngọc Thụ đi rồi, tôi vẫn tiếp tục làm việc của mình. Nhưng đến giờ ăn cơm, tôi làm sao mà đi ăn được với cái chân này chứ. Thật là buồn bực thật nhưng cũng đành lết chân đi xuống căngtin thôi chứ nếu không có tội với thân thể mình lắm chứ. Bình thường đi chỉ có 5 phút là xuống được thang máy nhưng bây giờ cả 20 phút mà còn chưa lêt được xuống đó là đã thấy tôi khổ cỡ nào rồi. Bước xuống căngtin thì ôi không huhuuh, những món tôi thích ăn đều bị người ta lấy hết trơn rồi, ở căngtin này nổi tiếng mấy món ăn ngon này cơ mà. Tôi thì chỉ chung thủy ăn mấy món đó thôi. Định lủi thủi quay về thì:
_Nè, Trân Trân- Đó là giọng nói của Vũ Lâm vang lên.
_Là anh hả? Có gì không, hôm nay tôi không có hứng cãi nhau đâu- Tôi ỉu xìu nói.
_Hứ, định mời cô ăn cơm càri mà cô nói thế thì thôi- Vũ Lâm bực mình nói.
_Gì? Thật hả?- Tôi mắt sáng như đèn pha ôtô nói.
_Thật chứ sao? Tôi đâu thích nói dối- Vũ Lâm khinh khỉnh nói.
_Thôi mà, Anh là đại nhân đâu chấp nhất kẻ tiểu nhân đâu phải không?- Tôi nịnh nọt nói. (T/g: Đúng là có đồ ăn thì việc gì cũng làm được mà).
_Thôi được rồi, thấy cô thành tâm như thế tôi khoan hồng độ lượng tha cho cô. Đi theo tôi- Vũ Lâm nói.
_Nhưng mà- Tôi ái ngại nói.
_Nhưng gì?- Anh ta không hiểu nói. Tôi chỉ xuống chân tôi mà cười khổ.
_Àh, sorry không nhớ- Nói rồi Vũ Lâm dìu tôi đến cái bàn xa nhất căngtin để ngồi. Thật là thích làm người ta tức mới chịu mà.
Không biết sao chứ tôi thấy căngtin rất đông chen chúc nhau ngồi mà sao cái bàn này không ai dám bước tới cả. Ngay cả thừc ăn trên bàn cũng không ai dám lấy trộm nữa. Gặp tôi là nó đã xong rồi đấy.
_Nè, của cô đó- Nói rồi Vũ Lâm đẩy đến trước mặt tôi dĩa cơm càri đang còn nóng.
_Cảm ơn anh nha- Tôi cười híp mắt nói.
Tôi ăn rất từ tốn đó nha dù sao thì cũng có người ngồi bên nên giữ chút thể diện cho bản thân chứ.
_Lúc thường tôi thấy cô ăn như hổ đói mà soa hôm nay ăn uống nho nhã thế- Vũ Lâm châm chọ nói.
_Ờ thì...cũng phải giữ thề diện cho anh chứ. Ngồi ăn với anh mà ăn như điên thì mất mặt anh còn gì- Tôi đành nói đại vậy.
_Thật sao- Vũ Lâm nghi ngờ nói.
_Đúng, tôi nghĩ cho anh vậy mà anh lại nghĩ xấu tôi thế hả?- Tôi giả giận nói.
_Thôi thôi Chị Trân Trân bớt giận- Nói rồi Vũ Lâm đưa cho tôi ly nước quả.
_Biết thế thì tốt- Tôi cầm lên uống rồi nói.
Đang nói chuyện vui vẻ thì đằng sau có một luồng sát khí đi đến....
← Ch. 19 | Ch. 21 → |