Vay nóng Tinvay

Truyện:Bạn Gái Xác Chết Vùng Dậy Về Sau - Chương 07

Bạn Gái Xác Chết Vùng Dậy Về Sau
Trọn bộ 24 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-24)

Siêu sale Shopee


"Chân Mỹ Lệ, nghe điện thoại ***" Vương Tiểu Bối lấy chăn che đầu lại, lẩm bẩm nói. Mới sáng sớm, công việc của Chân Mỹ Lệ bận rộn vậy sao?

Chân Mỹ Lệ vươn một bàn tay từ trong ổ chăn ra, loạng choạng quơ tới lui trên bàn, cuối cùng cũng sờ tới di động, "Tìm ai?"

"Chị! Là em nè! Đội trưởng câu lạc bộ bóng chuyền đây, hôm nay chị Điền Hân sẽ ghé câu lạc bộ bóng chuyền đó".

Chân Mỹ Lệ lập tức tỉnh táo "Chị lập tức tới ngay!".

Chân Mỹ Lệ hấp tấp rời giường mặc quần áo, mua bánh bao thịt ăn sáng, chạy nhanh lên xe buýt, cuối cùng cô cũng có thể chính diện quyết đấu với Điền Hân rồi! Phải xử đẹp cô ấy!

Chân Mỹ Lệ chạy nhanh như chớp một lèo tới thẳng câu lạc bộ bóng chuyền, cô đỡ cửa thở phì phò, nhìn xung quanh bên trong phát hiện Điền Hân còn chưa tới.

"Chị đã đến rồi à." Đàn em đội trưởng đưa cho Chân Mỹ Lệ một chai nước, "Lát nữa chị Điền Hân sẽ tới. Bây giờ mọi người đang thực hiện động tác khởi động làm nóng mình, chị muốn qua xem không?"

"Cảm ơn." Chân Mỹ Lệ cảm thấy đàn em quá là đáng yêu, nhìn bốn phía xung quanh, hỏi, "Thay quần áo ở đâu? Chị thấy mọi người đều mặc đồ thể dục".

"Bên kia có phòng thay quần áo." Đàn em đội trưởng nhìn chằm chằm Chân Mỹ Lệ từ trên xuống dưới nói, "Đồ thể dục phải tự mình đem theo".

"...... Chị như này có được không?"

Áo thun, váy ngắn......

Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của đàn em, Chân Mỹ Lệ nói thêm, "Chị có mặc quần bảo hộ!"

"À...... Ha ha...... Chị vui là được."

Haizz, Chân Mỹ Lệ thở dài, cô quên mất tới đây để đánh bóng chuyền, cô chỉ muốn xinh đẹp hơn Điền Hân nên mới mặc váy mà.

Chân Mỹ Lệ nhìn xung quanh, tìm được một đám người, tùy tiện xuống.

Người A: "Mới tới sao?"

Chân Mỹ Lệ gật đầu.

Người B: "Năm nay ít trai đẹp tới đăng ký nhỉ"

"Đương nhiên, chị Điền Hân rút lui rồi, nhóm con trai liền không muốn tham gia". Người A có chút ngượng ngùng, vốn dĩ là cô tới tìm bạn trai, đáng tiếc, bây giờ không có khả năng cho lắm.

"Đây không phải là câu lạc bộ bóng chuyền nữ sao?" Chân Mỹ Lệ không hiểu, rõ ràng có câu lạc bộ bóng chuyền nam mà.

"Là do cô không biết thôi" Người B hưng phấn bừng bừng nói, "Câu lạc bộ bóng chuyền nữ của chúng ta trong bao nhiêu năm qua, nam sinh đăng ký còn nhiều hơn đăng ký bên câu lạc bộ bóng chuyền nam, cũng vì có chị Điền Hân đó! Nữ thần nha, rất xinh đẹp, không biết có bao nhiêu nam sinh dù có sức đầu mẻ trán cũng muốn vào đây cho bằng được, bởi vì có thể gần gũi chị Điền Hân. Tất nhiên nam sinh khi đến đây cũng phải làm việc, nhưng mà có thể được nhìn thấy chị Điền Hân thì cũng cảm thấy mỹ mãn đi".

Người A nói thêm, "Trước kia trong trường có câu lạc bộ bóng chuyền nữ phía đông và phía tây, sau này hai bên thi đấu, câu lạc bộ bóng chuyền nữ ở phía đông bị chúng ta đánh bại, sau đó câu lạc bộ bóng chuyền bên kia liền giải tán, bị chúng ta thâu gôm lại".

Người B cực kỳ kiêu ngạo, "Năm đó người dẫn đội chính là chị Điền Hân! Má ơi, thật là ngầu!"

Người A quay đầu hỏi, "Cô là sinh viên năm nhất phải không? Học trường nào?"

"Trường kỹ thuật."

"Trường kỹ thuật, hình như là ở khu phía đông ......" Người B thì thào nói.

Chân Mỹ Lệ gật gật đầu, "Đúng vậy, chính là khu bị các người đánh bại."

Người A và người B bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hai người cười ha hả, đứng dậy chạy biến.

Chân Mỹ Lệ run run chân, vẫy vẫy cánh tay, cô quyết định phải vì khu phía đông rửa thù mối nhục xưa!

Rốt cuộc, trong sự chờ đợi của mọi người, Điền Hân tới.

Điền Hân tóc xoăn dài đẹp đẽ, nhưng Chân Mỹ Lệ cảm thấy, cổ của cô ấy rất xinh đẹp, nếu buộc tóc lên nhất định siêu cấp đẹp. Quả nhiên, cô nghĩ không sai, sau khi Điền Hân buộc tóc lên, lộ ra cánh tay và cần cổ trắng nõn, thật sự rất chói mắt.

Điền Hân là người rất dịu dàng, cho người khác cảm giác ấm áp. Khi cô ấy hòa nhập với mọi người, bất kỳ ai cũng sẽ có ấn tượng tốt với cô ấy.

"Xin chào, cậu là người mới sao? Trước đây mình không có nhìn thấy cậu". Điền Hân đi tới chào hỏi Chân Mỹ Lệ.

"Xin chào!" Chân Mỹ Lệ nắm tay Điền Hân lắc lư qua lại, cô cười toe toét, lộ ra một cái răng nanh nhòn nhọn, "Mình rất là hâm mộ cậu đó!".

"Vậy à..." Điền Hân bị sự nhiệt tình của Chân Mỹ Lệ dọa sợ, cô ra sức rút tay mình về, "Ừm, cậu mặc đồ như này đánh bóng chuyền sao?".

"Lần đẩu tiên tới vẫn chưa có kinh nghiệm, tạm thời cứ vậy đi!"

"Bóng chuyền lực độ có chút mạnh, cậu phải cẩn thận một chút, đừng để bị lộ hàng". Dù sao thì trong sân cũng có nam sinh.

"Yên tâm đi, tôi có mặc quần bảo hộ!"

Điền Hân cảm thấy Chân Mỹ Lệ suy nghĩ cũng thật là lạ, mặc quần bảo hộ thì cũng có thể bị lộ mà......

Sau khi mọi người nhiệt tình chào hỏi xong thì lập tức chia nhóm bắt đầu tập luyện. Chân Mỹ Lệ rõ ràng là không đủ thể lực nên lười biếng ngồi ở một góc. Dù sao thì đây cũng là một câu lạc bộ, sẽ không có ai ép buộc cô. Cô yên tâm mà nghỉ ngơi thôi.

Cuối cùng, sau khi thấy Điền Hân bắt đầu mệt nhọc, Chân Mỹ Lệ đứng lên, tay ôm bóng chuyền, chạy thẳng tới bên cạnh Điền Hân, cười nói: "Chị, em vừa mới gia nhập, chị dạy em đi".

Điền Hân lấy khăn lau mồ hôi trên đầu, "Nghe nói cậu năm tư rồi, chúng ta bằng cấp nhau đó".

"......" Giả làm đàn em thất bại, Chân Mỹ Lệ không hề biết ngượng, "Nhìn thấy nhiều trẻ con như vậy, chính mình cũng cảm thấy trẻ ra, ha ha ha ha......"

Chân Mỹ Lệ đưa bóng chuyền ra trước mặt vỗ, "Hai chúng ta đánh với nhau đi!".

Sinh viên năm tư thường sẽ không gia nhập câu lạc bộ nữa, bây giờ Chân Mỹ Lệ lại gia nhập, chứng minh cô ấy là thật sự yêu thích bóng chuyền.

Đối với một người cũng yêu thích bóng chuyền như Điển Hân mà nói, cô chắc chắn sẽ không từ chối Chân Mỹ Lệ, vì thế rất nhiệt tình đồng ý.

Hai người đánh qua lại với nhau vài hiệp, Chân Mỹ Lệ cảm thấy bóng chuyền cũng rất đơn giản, chính là đánh qua rồi tiếp được bóng là được rồi. Cô cũng cao không kém Điền Hân, càng quan trọng là cô nặng ký hơn! Sức lực chắc cũng nhiều. Cô âm thầm cười trong lòng, cô là người mới học, nếu chẳng may đem bóng ném vào mặt Điền Hân chắc cũng được bỏ qua mà nhỉ.

Chân Mỹ Lệ đột nhiên nhảy lên, hung hăng đánh bóng vào mặt Điền Hân.

Nhưng sau đó, Điền Hân Chuẩn xác mà tiếp được bóng, dùng hết sức đánh trả bóng về.

Sau khi dùng hết sức đánh trả bóng về Điền Hân sực nhớ tới đối diện là Chân Mỹ Lệ, vội vàng la lên, "Mau tránh ra!"

Nhưng mà đã chậm, Chân Mỹ Lệ không nghĩ tới cô dùng hết toàn lực đánh ra đã bị Điền Hân tiếp được, cô đứng hình trơ mắt mà nhìn trái bóng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, trực tiếp dừng ở trên mặt cô......

Chân Mỹ Lệ theo đà ngã xuống đất, trước mắt cô trời đất quay cuồng, xuất hiện những ngôi sao nhỏ.

Trong lòng cô lúc này chỉ có một ý niệm —— không thể có tâm hại người, ông bà xưa nói đúng nha......

Khi Chân Mỹ Lệ tỉnh lại thì đã nằm ở phòng y tế. Ngoại trừ đau đầu hình như không còn gì khác.

"Bác sĩ, cậu ấy có sao không? Có bị chấn động não hay không?" Điền Hân có chút sốt ruột, thật sự là cô không có cố ý, cô chỉ theo bản năng đánh trả, dù sao thì cú đánh đó cũng rất mạnh.

"Không có gì nghiêm trọng. Nếu em lo lắng có thể chờ em ấy tỉnh lại rồi đưa em ấy đi chụp X quang."

"Tôi không chụp X quang!" Chân Mỹ Lệ ôm đầu kiên định nói. Cô rút hai cục bông giấy trong lỗ mũi ra, máu mũi vậy mà lại tuôn tuôn chảy ra, Chân Mỹ Lệ hết hồn, nhét giấy trở lại ......

Cô bốp mũi hỏi, "Có thể cho em xin thêm một miếng giấy không?"

......

"Thành thật xin lỗi cậu!" Điền Hân cảm thấy cực kỳ có lỗi, "Thật sự không cần đi bệnh viện sao? Nếu không chúng ta đi chụp X quang xem thử đi, như vậy sẽ yên tâm một chút."

Chân Mỹ Lệ lắc đầu, "Không có việc gì. Cậu xem, mũi của mình bây giờ cũng không còn đổ máu."

Vốn dĩ, chuyện này là cô tự làm tự chịu, hơn nữa cũng không có việc gì.

"Đây là số điện thoại của mình, nếu cậu thấy chỗ nào không ổn nhất định phải gọi cho mình đó".

Chân Mỹ Lệ cầm tờ giấy nhìn một hồi lâu, số điện thoại này giống hệt số điện thoại của Phương Lâm chỉ khác một con số. Năm đó Phương Lâm cũng là vì dãy số này mới biết được Điền Hân, Cái dãy số này cũng coi như là bà mai se duyên cho bọn họ.

Haizz......

"Mình không sao đâu, cậu đừng lo lắng". Chân Mỹ Lệ có chút nhụt chí. Cô nhìn thoáng qua Điền Hân, trong lòng nghĩ, sau này bọn họ còn sẽ gặp mặt, dù sao, cô nhất định phải sống lại, nhất định phải tìm lại được thân phận vốn có của mình. Đến nỗi Điền Hân, cô chỉ là mất đi một người bạn trai, chắc cô ấy sẽ tha thứ cho mình thôi.

Ánh mặt trời lặn chiếu rọi lên hai người bọn họ, đem bóng của họ kéo ra thật dài. Đã rất lâu không nhìn thấy bóng mình, Chân Mỹ Lệ cảm thấy cực kỳ quen thuộc.

Cô ngẩng đầu nhìn nơi xa, liền nhìn thấy một người đàn ông đón ánh nắng chiều tà đang đi về phía bọn họ. Chân Mỹ Lệ tim đập thình thịch, sau đó lập tức xoay người chạy trốn về phía ngược lại.

Chân Mỹ Lệ hy vọng nhìn thấy Phương Lâm, rồi lại không hy vọng dùng diện mạo hiện tại để gặp Phương Lâm. Cô khát vọng Phương Lâm có thể nhìn thấy diện mạo ban đầu của cô, sau đó lập tức nhận ra cô giống như vậy. Đây chính là cái kết tốt đẹp nhất.

Điền Hân khó hiểu, "Mỹ Lệ, cậu không đợi xe buýt sao"

Chân Mỹ Lệ vừa chạy vừa xua xua tay, "Không cần, mình còn có việc, lần sau lại nói chuyện tiếp há!"

Mọi người đều hâm mộ Điền Hân có bạn trai vừa đẹp trai lại chu đáo, nhưng họ lại không biết, người bạn trai hoàn mỹ này vốn dĩ là của Chân Mỹ Lệ.

Chân Mỹ Lệ ngồi bên hồ nước, nhìn trong nước phản chiếu bóng dáng của mình, vừa quen thuộc lại xa lạ, khi nào cô mới có thể trở lại hình dáng ban đầu của mình đây nha. Cô ném xuống hồ một hòn đá, tạo ra những gợn sóng tròn, chờ cho những gợn sóng tan đi, liền xuất hiện một cái bóng khác.

"Sao cậu âm hồn không tan vậy." Vừa mới ấp ủ cảm xúc bi thương lập tức mất hết. Chân Mỹ Lệ không hiểu, tại sao lại phải theo cô?

Trương Khả từ trên một thân cây bay đến một thân cây khác, sau đó ngừng ở bên cạnh Chân Mỹ Lệ, "Nghe nói......"

"Tôi rất bận, không rảnh."

"Làm ma không thể quá tuyệt tình như vậy!" Trương Khả gân cổ lên rống, "Tôi có thể giúp cô theo đuổi bạn trai!"

Chân Mỹ Lệ quay đầu, nghi ngờ nhìn Trương Khả.

Trương Khả khoanh tay nói, "tôi ở chỗ này nhìn gái đẹp rất nhiều, cũng biết được rất nhiều chuyện nha! Tôi có thể nói cho cô biết khuyết điểm của Điền Hân, cũng có thể nói cho cô biết nhược điểm của cô ấy! Cái gì cô muốn biết thì tôi đều biết, cô không muốn biết thì tôi cũng biết hết!"

Đúng là, mê gái thì có thể biết được mấy thứ này.

Trương Khả tiếp tục nói, "Chỉ cần cô giúp ta tìm được hủ tro cốt, tôi nhất định sẽ giúp cô đến cùng!"

Quá là hấp dẫn, Chân Mỹ Lệ lập tức đồng ý.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-24)