Hết
← Ch.23 |
Sau khi Lư Nhất Bạch nhận được điện thoại thì lập tức chạy tới đây, anh bước vào quán bar, liền nhìn thấy Chân Mỹ Lệ, mà ở trước mặt cô còn có một thằng háo sắc đang đến gần.
"Thiệt tình, con gái con đứa sao có thể một mình tới nơi như thế này?" Lư Nhất Bạch nhanh chân bước qua đó, chen ngang giữa hai người.
Anh đỡ Chân Mỹ Lệ lên muốn đưa cô đi ra ngoài, nhưng có vẻ như tên lưu manh này không vui cho lắm.
Hắn đã đợi cho đến khi Chân Mỹ Lệ say, kết quả ở đâu nhảy ra thằng oắt con muốn bẻ rớt quả đào của hắn, tất nhiên là hắn không vui rồi.
"Khoan đã, mày giỡn mặt tao à, đựa vào cái gì mà đưa cô ấy đi". Tên lưu manh này rất hống hách, tỏ ra ta đây là số một.
Vốn dĩ Lư Nhất Bạch đã rất chướng mắt hắn rồi, "Tao là chồng của cô ấy, biến ngay!"
"Ha, thằng oắt này!" Tên lưu manh cảm thấy mình bị khinh thường, tổn thương lòng tự trọng của hắn, hắn ha một tiếng giơ nắm tay bắt đầu đấm qua Lư Nhất Bạch.
Lư Nhất Bạch là ai chứ, anh che chở Chân Mỹ Lệ tránh né, sau đó đạp thẳng vào bụng tên lưu manh một cước. Tên lưu manh ôm bụng đau không đứng thẳng nổi.
"Ha ha ha ha ha ~~" Chân Mỹ Lệ coi tới vui vẻ, tiểu béo nhà giàu thật là ngầu!
Tên lưu manh không cam lòng, thừa dịp Lư Nhất Bạch không chú ý, rút dao muốn đâm qua. Đúng lúc này, Chân Mỹ Lệ cầm một bình rượu nện vào đầu hắn. Bình rượu vỡ tan nát, tên lưu manh bể đầu chảy máu.
Quán bar lập tức hoảng loạn lên, Lư Nhất Bạch vội vàng che chở Chân Mỹ Lệ trốn thoát ra ngoài.
Chân Mỹ Lệ nằm ở trên chỗ ngồi, cảm thấy xe rung lắc tới mức cô không chịu nổi, "Cậu lái xe chậm một chút a......"
Chân Mỹ Lệ dạ dày đau, đầu đau. Cô giơ tay áo ra lau nước mắt, cô lại nhờ tới chuyện không nên nhớ nữa rồi.
Đều đã là người trưởng thành, có làm chuyện gì thì cũng là chuyện hiển nhiên, không có làm gì mới là có vấn đề. Từ khi Điền Hân và Phương Lâm quen nhau, bọn họ ở bên cạnh nhau cũng không phải là một ngày hai ngày, một lần hai lần.
Lúc mới đầu Chân Mỹ Lệ sẽ để ý, sẽ khóc lớn, nhưng sau một thời gian dài thì cô cũng chết lặng. Dù sao, Chân Mỹ Lệ cũng chưa từng vào nhà lần nào, tất cả mọi thứ xảy ra đều do trực giác và tưởng tượng của cô. Nhìn không thấy, nghe không được, như vậy cũng tốt.
Nhưng mà bây giờ cô nghe được, nhìn thấy được, cô lại bắt đầu thấy đau khổ.
Chân Mỹ Lệ la lên, "Dừng xe!"
Lư Nhất Bạch làm sao mà dám dừng chứ, anh phải chạy nhanh về nhà để xử lý bà cô này mới được.
"Dừng xe ——!" Chân Mỹ Lệ không vui thì hậu quả rất nghiêm trọng, cô lập tức nhào vào ghế điều khiển, muốn đoạt lấy tay lái.
Lư Nhất Bạch bị hù sợ chết khiếp, vội vàng tắp lề dừng xe, anh thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn quở trách Chân Mỹ Lệ thì nhìn thấy cô móc trong túi ra cuốn sổ hộ khẩu.
"Tôi đẹp không?"
Lư Nhất Bạch gật gật đầu, Chân Mỹ Lệ nhà anh là xinh đẹp nhất.
"Vậy chúng ta kết hôn đi." Chân Mỹ Lệ quơ quơ sổ hộ khẩu trước mặt, "Kết hôn đi! Kết hôn đi!"
Lư Nhất Bạch nắm chặt tay lái, đột nhiên anh bỏ tay ra sau đó nện một cái vào vô lăng, còi ô tô phát ra âm thanh chói tai. Anh gắt gao nhìn chằm chằm mắt Chân Mỹ Lệ hỏi, "Cô có yêu tôi không?"
Anh không muốn trở thành thế thân của Phương Lâm, anh hy vọng là bởi vì Chân Mỹ Lệ yêu anh nên mới muốn như thế.
Chân Mỹ Lệ chớp chớp mắt, hình như cô còn chưa nghĩ tới vấn đề này a.
"Cô có yêu tôi không?"
Lư Nhất Bạch hỏi lại một lần nữa, âm thanh vừa run rẩy lại bất lực.
Chân Mỹ Lệ chớp chớp mắt, làm sao cô biết được chứ, cô còn chưa nghĩ tới vấn đề này mà, sao mà trả lời được.
Chân Mỹ Lệ nhìn thời gian, "Hôm nay là thứ sau, buổi chiều ba giờ, còn hai tiếng nữa thì Cục Dân Chính tan làm".
Lư Nhất Bạch gắt gao nắm chặt tay Chân Mỹ Lệ, anh chỉ muốn nghe được đáp án, "Cô có yêu tôi không?"
"Tôi nào biết a ***" Chân Mỹ Lệ ôm mặt Lư Nhất Bạch, càng nhìn càng thấy vừa lòng. Đúng là một thằng nhóc đẹp trai mà có đúng không?
"Chúng ta có thể thử một chút." Chân Mỹ Lệ gian tà cười, lập tức hôn qua, sau đó cô không hài lòng, cắn nhẹ môi Lư Nhất Bạch, hàm hồ nói, "Cậu đừng có mà bất động như vậy được không ......"
Chân Mỹ Lệ ôm cô Lư Nhất Bạch lắc lư qua lại, cô vui vẻ thì thào bên tai anh, "Có một chút cảm giác nha ~"
"Má nó!" Lư Nhất Bạch lập tức kéo Chân Mỹ Lệ ra, đem cô ấn trên chỗ ngồi, nhanh chóng thắt đai an toàn lại cho cô, sau đó dẫm mạnh chân ga, xe lao nhanh chạy đi.
Lư Nhất Bạch ngừng xe bên đường, anh hít sâu nói, "Không được hối hận đó"
Chân Mỹ Lệ cầm sổ hộ khẩu, hừ nhẹ nói, "Ai hối hận người đó là chó con!"
Nhân viên công tác là một cô gái, cô nhìn Lư Nhất Bạch lại nhìn Chân Mỹ Lệ. Rõ ràng là Chân Mỹ Lệ uống say, cô ấy có hơi lo lắng liếc Lư Nhất Bạch rồi nói với Chân Mỹ Lệ, "Chị ơi, hôm nay chị say rồi, bữa khác trở lại đi".
Cô gái này là có lòng tốt, sợ Chân Mỹ Lệ bị lừa kết hôn.
Chân Mỹ Lệ lắc đầu, giơ tay quơ quơ nói, "Không được! Qua ngày hôm nay cậu ta liền hối hận! Phải lập tức ngay hôm nay! Cách......"
Chân Mỹ Lệ nấc cụt, dựa vào người Lư Nhất Bạch.
Lư Nhất Bạch vỗ vỗ Chân Mỹ Lệ, thái độ chính trực, "Thật xin lỗi, hôm nay cô ấy có chút vui"
"Ha hả ha hả......" Cô gái đó xấu hổ cười, nhưng mà cô vẫn có lòng tốt nhắc nhở, "Chị ơi, chị xác định hôm nay đăng ký kết hôn sao?"
"Oa......" Chân Mỹ Lệ khóc lớn, ôm chặt Lư Nhất Bạch, "Chúng ta không bao giờ chia tay! Liền tính mẹ anh cho em một trăm vạn, em cũng không bao giờ rời khỏi anh!"
Đây là ân oán nhà giàu?! Giống như trong truyện Cô bé lọ lem?!
"Ai cũng không thể chia rẽ chúng ta! Cho dù anh có có chết thì em cũng sẽ không xa rời anh!"
Đây là sinh ly tử biệt?! Tình yêu vĩnh hằng?!
Trong lòng cô nhân viên bắt đầu tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu bi thảm, cô nhìn Lư Nhất Bạch, thì ra là do cô trách nhầm người ta, anh ta chính là một ngươi bệnh sắp chết nhưng vẫn yêu tha thiết cô gái của mình à!
Cô gái chùi nước mắt ở khóe mắt, bạch bạch đóng dấu, đưa hai cuốn sổ màu hồng tới trước mặt hai người, "Hai người nhất định phải hạnh phúc nha".
Lư Nhất Bạch ôm Chân Mỹ Lệ, kiên định nói, "Chúng ta sẽ hạnh phúc!"
Chân Mỹ Lệ nằm ngửa ở trên giường, giơ tay nhìn ngón áp út của mình, "Lư Nhất Bạch, em thiếu một chiếc nhẫn ......"
<iframe></iframe>
Lư Nhất Bạch ngồi trên sàn nhà ngơ ngác nhìn giấy hôn thú trong tay, còn cảm thấy như là trong mơ. Anh và Chân Mỹ thật sự kết hôn rồi.
"Lư Nhất Bạch *** Lư Nhất Bạch ***~~ Lư Nhất Bạch ******" Chân Mỹ Lệ ở trên giường lăn lộn, nũng nịu kiêu, "Sao anh lại không để ý tới em ****** Lư Nhất Bạch ******~"
"Chân Mỹ Lệ."
"A ***~"
"Kêu chồng."
"A...... Chồng *** chồng ơi *** chồng à ***~~ sao chồng lại không để ý tới em ******~" Chân Mỹ Lệ tiếp tục lăn qua lộn lại, cái giường này thật là thoải mái *** giường của Lư Nhất Bạch thật là lớn nha ***~
Chân Mỹ Lệ lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại, sau đó lăn đến trong lồng ngực Lư Nhất Bạch.
Cô giơ tay quơ quơ trước mặt Lư Nhất Bạch, "Em thiếu một chiếc nhẫn ***"
"Ngày mai lập tức bù cho em." Lư Nhất Bạch kéo tay Chân Mỹ Lệ, hôn cô, một cái lại một cái, mỗi một cái đều nhẹ nhàng thành kính.
Chân Mỹ Lệ cảm thấy trong lòng ngưa ngứa, cô lẩm bẩm nói, "Hai đứa mình làm đi."
"Hà hà ~~ chúng ta đã là vợ chồng rồi nha!" Đôi mắt Chân Mỹ Lệ lóe lóe, "Quốc gia tán thành! Chúng ta thực hiện nghĩa vụ mà tổ quốc kêu gọi thôi!"
Lư Nhất Bạch chôn mặt ở cổ Chân Mỹ Lệ, ngu ngốc mà cười lên.
"Ài, anh đừng có cười ......" Chân Mỹ Lệ rất nghiêm túc, cảm thấy, nếu người kia là Lư Nhất Bạch, cũng khá tốt, "Được rồi, hai chúng ta ở bên nhau đi."
"Được." Lư Nhất Bạch nắm tay Chân Mỹ Lệ, cùng cô mười ngón giao nhau, ánh mắt thâm tình mà ôn nhu nhìn Chân Mỹ Lệ, anh nói, "Chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau".
Lư Nhất Bạch cầu hai mươi năm, mỗi một ngày mỗi một ngày, anh đều phải đi trong miếu, khẩn cầu trời cao làm cho anh gặp lại Trịnh Dĩnh, bây giờ, mong muốn của anh cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Bạn gái của anh, đã trở lại..
Tác giả có lời muốn nói: Được rồi, tuy rằng không hoàn mỹ, nhưng rốt cuộc đã hoàn thành, tôi có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút, lại đào một cái hố khác.
Thuyết minh một chút vấn đề này:
1, Chân Mỹ Lệ không có thể luân hồi là bởi vì chấp niệm, cái này chấp niệm đến từ người yêu cô. Chân Mỹ Lệ vẫn luôn nghĩ là chấp niệm của Phương Lâm, kỳ thật là Lư Nhất Bạch. Lư Nhất Bạch mỗi ngày đều hướng trời cao cầu nguyện có thể gặp lại Chân Mỹ Lệ, cho nên, Chân Mỹ Lệ mới sống lại.
2, Tôi cũng không biết vì cái gì lúc tôi viết văn án không đem Lư Nhất Bạch viết đi vào..................
3, trong lúc hẳn là có rất nhiều nội dung hồi ức, còn có một ít tình tiết gì đó, tôi không viết...... Bởi vì gần đây quá mệt mỏi, muốn sớm một chút kết thúc, nên có chút lười biếng......
4, nhìn đến nữ chủ còn sống, tôi liền cảm thấy mỹ mãn.
5, rốt cuộc lấp xong hai cái hố, thực vui vẻ.
6, cảm ơn những người đã xem qua cái này, tạm biệt, lần sau gặp lại.
Đôi lời của dịch giả: Cũng không hiểu tại sao nội dung câu chuyện với lời giới thiệu có hơi lệch tông như vậy, Cái kết này quá là cụt trong khi nội dung khá dài, làm cho mình cảm thấy ... Tạm biệt mọi người và hẹn gặp lại ở bộ truyện tiếp theo.
← Ch. 23 |