← Ch.19 | Ch.21 → |
Sự tuyệt vọng của Điền Hân, Lư Nhất Bạch đều nhìn thấy được, anh đưa cho cô một ly sữa bò nóng nói, "Cô không cần lo lắng, Chân Mỹ Lệ là người của tôi".
Điền Hân ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lư Nhất Bạch.
"Chân Mỹ Lệ rất biết ơn cô vì đã bên cạnh Phương Lâm. Vị trí đó, vĩnh viễn là của cô". Lư Nhất Bạch hớp một ngụm cà phê nóng nhìn ra cửa, anh thở phào nhẹ nhõm, cười nói, "Bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi rồi".
Một mình Chân Mỹ Lệ đi ra ngoài, cô đi tới trước mặt Điền Hân, áy náy nói, "Xin lỗi, làm cho cậu phiền lòng rồi".
"Mỹ Lệ......" Đột nhiên Điền Hân khóc lên, tại sao cô ấy lại phải nói xin lỗi với mình chứ, rõ ràng người chịu thiệt thòi trong chuyện này là Chân Mỹ Lệ mà. Cô ấy phải nhìn mình và Phương Lâm ở bên nhau lâu như vậy, nhất định cô ấy rất khổ sở, rất ủy khuất đi.
"Sau này nhờ cậu chăm sóc anh ấy thật tốt nha". Chân Mỹ Lệ cười chân thành, "Mình biết anh ấy rất yêu cậu".
Lư Nhất Bạch ở bên cạnh giang hai tay ra với Chân Mỹ Lệ, cô lập tức vọt qua nhào vào lòng anh, hai người ôm chặt lấy nhau.
Mọi chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, hai người bọn cô cũng có thể an tâm ở bên nhau được rồi.
Chân Mỹ Lệ nghéo ngón tay với Lư Nhất Bạch nói, "Anh cũng yêu em nhiều lắm đúng không?"
"Còn trên cả mức độ rất yêu đó nữa" Lư Nhất Bạch bóp bóp mũi Chân Mỹ Lệ, mắt anh lấp lánh những ngôi sao nhỏ, anh thật sự quá yêu quá yêu cô, anh cam tâm tình nguyện lấy trái tim mình ra tặng cho Chân Mỹ Lệ.
Lư Nhất Bạch cảm thấy bọn họ vĩnh viễn sẽ ở bên nhau, cho dù có chết cũng sẽ chôn cùng một cái mộ.
............
"Anh ơi em về rồi". Hôm nay Lư Y Y ra ngoài đi chơi với bạn, bây giờ mới trở về. Cô kêu vài tiếng cũng không thấy ai trả lời, nhìn thấy Chân Mỹ Lệ đang ngồi thẩn thờ trước máy giặt.
"Chị đang làm gì vậy?"
Bị Lư Y Y đột nhiên xuất hiện làm Chân Mỹ Lệ giật mình, cô vừa lấy quần áo ra khỏi máy giặt vừa nói, "Hôm nay Lư Nhất Bạch đi làm rồi, tối nay không có về nhà".
"Ờ. Anh ấy không có làm ca muộn ......" Lư Y Y cầm quần áo, giúp Chân Mỹ phơi đồ, ghét bỏ nói, "Đây là quần áo từ tuần trước mà, eo, anh ấy cũng chưa giặt nữa sao......"
"Anh trai của em em còn không biết sao? Thiệt tình, ở ngoài đường rất ra gì và này nọ, ở nhà lại lôi thôi lết thết như thế này đây". Chân Mỹ Lệ thở dài, "Sau này em nhất định phải để ý tới anh em, phải thường xuyên nhắc nhở anh ấy giặt đồ nha".
"Sao chị lại không nhắc anh ấy".
"......" Chân Mỹ Lệ buồn buồn, chừng nữa cô đi rồi làm sao mà nhắc anh ấy được nữa. Chân Mỹ Lệ cười nói, "Chị cũng không ở chung một nhà với anh em, hai người ở chung mà, mỗi ngày đều gặp nhau".
"Chị, chị không lấy lại thân phận thật sự của mình thật sao......"
"Cái gì?" Chân Mỹ Lệ lắp bắp kinh hãi, nhìn Lư Y Y trốn ở phía sau cái áo, cô không nói nên lời.
Lư Y Y nắm chặt quần áo, lớn tiếng nói, "Chị sẽ chết sao?! Không tìm lại được thân phận thật sự của mình chị phải chết mà! Chẳng lẽ chị muốn chết như vậy sao?!"
Lư Y Y khóc ròng nói, "Chị chết rồi thì anh em phải làm sao bây giờ, anh ấy đợi chị đã nhiều năm như vậy rồi. Anh em phải làm sao đây, chị chết rồi anh em phải làm sao đây? Huhu ————"
"Không sao đâu, chị sẽ nói với anh ấy". Chân Mỹ Lệ vuốt đầu Lư Y Y, cô lau nước mắt, gượng cười nói, "Chị là bạn gái của anh em, làm sao có thể kết hôn sinh con với người khác được chứ. Anh em sẽ mắng chị chết!"
"Phanh" một tiếng, cửa bị đẩy mạnh ra, rơi xuống đất chia năm xẻ bảy, tay Lư Nhất Bạch đổ máu, sắc mặt trắng bệch, "Không tìm lại được thân phận thì phải chết?"
"Không......"
"Em sẽ chết sao?"
"A...... Nhưng mà......"
Không đợi Chân Mỹ Lệ giải thích gì nữa, Lư Nhất Bạch lập tức xông ra ngoài. Chân Mỹ Lệ của anh vừa mới sống lại, bọn anh vừa mới bắt đầu yêu nhau, sao anh lại có thể để cho Chân Mỹ Lệ chết được? Chỉ cần em ấy còn tồn tại là được, những chuyện khác anh đều có thể chấp nhận được hết, chỉ cần em ấy còn sống là tốt rồi!
Lư Nhất Bạch dẫm mạnh chân ga, xe chạy như bay xông ra đường, Chân Mỹ Lệ của anh cần phải sống, nhất định phải sống!
Lư Nhất Bạch điên cuồng gõ cửa nhà Phương Lâm, cửa vừa được mở ra anh lập tức vọt vào trong. Lư Nhất Bạch nắm chặt vai Phương Lâm, cặp mắt anh đỏ ngầu, lạnh lùng nói, "Anh chia tay Điền Hân đi, bây giờ, lập tức lập tức chia tay Điền Hân đi!"
Phương Lâm bị Lư Nhất Bạch làm hoảng sợ, sau đó nôn nóng hỏi, "Làm sao vậy? Trịnh Dĩnh đã xảy ra chuyện gì rồi?!"
"Em ấy sắp chết, sắp chết rồi! Em ấy không sống được nữa!" Lư Nhất Bạch không chịu nổi khóc rống lên, rốt cuộc anh cũng biết tại sao Chân Mỹ Lệ tìm đủ mọi cách trở lại bên người Phương Lâm rồi. Lúc đó, anh không những không giúp em ấy mà còn phản bội em ấy, làm tổn thương em ấy. Anh mới chính là súc sinh.
Giọng Lư Nhất Bạch run rẩy, "Bởi vì không tìm lại được thân phận của mình nên Chân Mỹ Lệ phải chết. Em ấy không tìm lại được thân phận ban đầu của mình a!"
Điền Hân chỉ cảm thấy lồng ngực mình đau đớn, cô đi tới bên canh Phương Lâm, gắt gao nắm chặt cánh tay của anh ấy.
Lư Nhất Bạch quỳ gối xuống trước mặt bọn họ, "Cái gì tôi cũng không cần, tôi chỉ cần em ấy có thể tồn tại là được. hai người chia tay đi. Chỉ có cách đó, Chân Mỹ Lệ mới có thể một lần nữa quay về bên cạnh Phương Lâm, em ấy mới có thể sống sót!"
Lư Nhất Bạch nhìn Điền Hân, cầu xin, "Cô làm ơn cứu em ấy đi, làm cho Chân Mỹ Lệ trở lại bên cạnh Phương Lâm đi".
"Vui đùa cái gì vậy!" Chân Mỹ Lệ vọt vào, đẩy ngã Lư Nhất Bạch trên mặt đất, lại đá anh ấy một cái, "Anh điên rồi, dám đem bạn gái nhường cho người khác, làm gì có thằng bạn trai nào như anh chứ!"
"Hai người không cần nghe anh ấy nói bậy ......" Chân Mỹ Lệ đối diện với đôi mắt của Phương Lâm, lập tức cứng họng nói không nên lời.
"Em sẽ chết, sẽ chết mà!" Lư Nhất Bạch rống lớn, "Tại sao lại không thể nói ra?! Tại sao muốn đi tìm chết! Sao em lại có thể bỏ rơi anh lại như vậy được chứ?"
"Ừm......" Chân Mỹ Lệ cúi đầu nhìn mũi chân mình, mũi có chút ê ẩm, trong mắt tràn ngập nước mắt, đột nhiên nhìn Lư Nhất Bạch cười, "Bởi vì em chỉ muốn gả cho anh, chỉ muốn sinh con cho anh mà thôi".
Làm sao bây giờ, bây giờ cô chỉ muốn gả cho Lư Nhât Bạch, muốn sinh con cho anh ấy, cho nên, cô không thể nào trở lại bên cạnh Phương Lâm được.
"Là tại em quá yêu anh, cho nên, em không muốn sống nữa".
Lần đầu tiên Chân Mỹ Lệ thông báo như thế, vừa ngọt ngào lại tàn khốc, làm cho Lư Nhất Bạch quân lính tan rã.
......
Mặt trăng tối nay đẹp quá, sáng trong không hề có một chút tạp chất nào. Lư Nhất Bạch nắm chặt tay Chân Mỹ Lệ, hai người chậm rãi đi dạo trong công viên, không ai nói chuyện cả.
"Còn lại bao nhiêu ngày?"
"Chắc là khoảng một tuần nữa"
"Mỗi phút mỗi giây đều phải ở bên cạnh anh, hai chúng ta không rời khỏi nhau, có được không?"
Chân Mỹ Lệ ngập ngừng một chút, cô nghiêm túc nhìn đôi mắt Lư Nhất Bạch nói, "Em muốn đi thăm cha mẹ Chân Mỹ Lệ một chút".
Mặc dù trong những ngày qua Chân Mỹ Lệ chưa từng gặp mặt bọn họ một lần nào, nhưng mà bọn họ quan tâm cô như thế nào cô đều cảm nhận được. Đây chính là tình yêu của cha mẹ, cuối cùng cô cũng đã có được cha mẹ yêu thương rồi. Cô sống thay cho Chân Mỹ Lệ cho nên bây giờ cô phải đi, cô muốn tạm biệt bọn họ một lần cuối cùng.
"Em sẽ mau chóng trở về." Chân Mỹ Lệ ôm Lư Nhất Bạch, rút trong lòng ngực anh, "Ba ngày thôi."
"Anh đi với em." Lư Nhất Bạch không muốn tách ra Chân Mỹ Lệ, dù chỉ là một phút một giây.
"Không cần đâu. Đây là lần tạm biệt cuối cùng, để cho em tự đi một mình đi".
"Một ngày." Lư Nhất Bạch phản kháng.
"Hai ngày." Chân Mỹ Lệ cọ cọ đầu trong lòng ngực Lư Nhất Bạch, "Không thể ngắn hơn được nữa đâu, đi tới lui thôi cũng mất một ngày rồi!"
Lư Nhất Bạch ôm Chân Mỹ Lệ, rốt cuộc đồng ý.
......
Ngày đầu tiên Chân Mỹ Lệ không có ở đây, nhớ em ấy, nhớ em ấy, nhớ em ấy......
Ngày thứ hai Chân Mỹ Lệ không có ở đây, nhớ em ấy, nhớ em ấy, nhớ em ấy......
Lư Nhất Bạch ở phòng đợi, lo lắng mà đi qua đi lại, đã qua mười phút rồi, Chân Mỹ lệ còn chưa xuất hiện nữa. Cuối cùng Lư Nhất Bạch cũng nhìn thấy người mà anh ngày đêm nhớ nhung, anh chạy nhanh xuyên qua đám người, nhào tới ôm Chân Mỹ Lệ vào trong lòng. Anh quở trách, "Đã hai ngày mười một phút 34 giây, em về muộn!"
Chân Mỹ Lệ xì một tiếng cười, đấm Lư Nhất Bạch một cái, "Anh đúng là keo kiệt."
Một tay Lư Nhất Bạch cầm hành lý, một tay nắm tay Chân Mỹ Lệ rời đi, mỗi một giây bọn họ ở bên nhau đều rất trân quý, anh muốn thực hiện nguyện vọng của em ấy, làm cho em vui vẻ mà rời đi.
"Mình đi đâu vậy?"
"Công viên nhạc nước." Lư Nhất Bạch xoa đầu Chân Mỹ Lệ. Đây là nguyện vọng đầu tiên Chân Mỹ Lệ nói với Lư Nhất Bạch. Chỉ là lúc đó bọn họ còn quá nhỏ, chỉ có thể mơ mộng về công viên nhạc nước mà thôi, trước giờ chưa bao giờ đi đến nơi đây, bây giờ bọn họ có thể thực hiện được nguyện vọng của mình rồi.
Lư Nhất Bạch vẫn là chơi xấu, gắn trên áo Chân Mỹ Lệ có một con thiên nga trắng, cái cổ ngẩng cao kia đúng là buồn cười thật sự.
Tất nhiên, Lư Nhất Bạch cũng rất tự giác, anh gắn cho mình là một con vịt.
"Xin chào thiên nga trắng xinh đẹp, Vịt Donald tôi có được vinh hạnh mời cô nhảy một khúc không?" Lư Nhất Bạch gỡ kẹp tóc thiên nga đó ra cài lên tóc của Chân Mỹ Lệ, anh nhẹ nhàng nắm tay cô, ở trên mu bàn tay hôn một cái.
Chân Mỹ Lệ giơ ra một ngón tay chọc giữa trán Lư Nhất Bạch một cái, dẩu miệng, nghịch ngợm nói, "Tôi còn phải suy nghĩ một chút"
"Không cần suy nghĩ!" Lư Nhất Bạch ôm chặt Chân Mỹ Lệ, ném cô xuống bể bơi, sau đó nhảy xuống bơi lại cô.
Ngày hôm nay bọn họ cũng không thể trải nghiệm hết các loại trò chơi, nhưng mà Chân Mỹ Lệ đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Ngày hôm sau, bọn họ đi rạp chiếu phim, Chân Mỹ Lệ ôm túi bắp rang, cười tới không ngừng được. Buổi chiều họ đi mua quần áo. Chân Mỹ Lệ nói, cô muốn mang theo đống quần áo này cùng rời đi.
Ngày thứ ba, bọn họ lười biếng ăn vạ ở trong nhà, nơi nào cũng không đi, giống như một cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn, làm những chuyện ngọt ngào nhất nên làm.
Ngày thứ tư, cuối cùng cũng tới ngày tạm biệt.
Đôi mắt Chân Mỹ Lệ bị che lại, tay cô được Lư Nhất Bạch nắm, bọn họ vẫn luôn đi tới, sau đó, Lư Nhất Bạch tháo vải lụa che mắt Chân Mỹ Lệ xuống.
Tất cả mọi người đều ở đây, Phương Lâm cầm một bó hoa hạnh phúc, đi đến trước mặt Chân Mỹ Lệ, chúc phúc lần cuối cùng cho người con gái của mình, "Món quà chia tay dành tặng cho em".
Chân Mỹ Lệ nhéo góc váy, hạ đầu gối, "Cảm ơn".
Điền Hân ôm Chân Mỹ Lệ một cái thật chặt, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên người bạn này, "Mình nhất định sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt".
Chân Mỹ Lệ ngấn lệ, chúc phúc lần cuối cùng, "Các cậu phải hạnh phúc nha".
Sau đó, Chân Mỹ Lệ trông mong nhìn Lư Nhất Bạch, giơ tay muốn quà, "Quà của em đâu".
Lư Nhất Bạch cười, anh lấy ra một hộp nhung, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này do chính anh đặt làm, trên thế giới này chỉ có một chiếc duy nhất, đây chính là món quà cuối cùng của anh.
Lư Nhất Bạch nắm bàn tay Chân Mỹ Lệ, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, sau đó lại hôn lên chỗ đó một cái, "Anh xin thề, đời này, kiếp này, Lư Nhất Bạch tôi chỉ có một người là Chân Mỹ Lệ, em có đồng ý gả cho anh không?"
Chân Mỹ Lệ che lại đôi mắt mình, nước mắt không khống chế được tuôn ra, dọc theo ngón tay cô rơi xuống. Lư Nhất Bạch đón được, giọt nước mắt nóng bỏng làm cho trái tim anh vỡ nát.
"Em đồng ý." Chân Mỹ Lệ cảm thấy mình quá ích kỷ, cô sắp phải đi rồi vậy mà lại chấp nhận lởi cầu hôn của Lư Nhất Bạch. Làm sao cô có thể bỏ lại một mình anh ấy được chứ? Cô đúng là một người xấu xa.
Nhưng mà hãy cho phép cô được ích kỷ một lần đi, Chân Mỹ Lệ yêu Lư Nhất Bạch, chắc chắn tình yêu này là khắc cốt ghi tâm, cô sẽ mang theo nó cùng nhau vào mộ, mãi mãi vĩnh hằng.
Như thế thì đây sẽ là kết cục tốt nhất đối với Lư Nhất Bạch.
Anh đã cầu nguyện với thần linh hai mươi năm, làm cho anh gặp lại được cô gái mà anh yêu, sau đó, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để nhớ nhung yêu thương em ấy.
Lư Nhất Bạch cam tâm tình nguyện với tất cả mọi thứ.
Lư Nhất Bạch ôm chặt Chân Mỹ Lệ vào lòng, dùng đôi môi nóng bỏng của mình hôn em ấy, lúc này hai trái tim cũn cùng nhau nhảy lên kịch liệt.
Tình yêu của bọn họ không biến mất sau khi chết mà sẽ mãi mãi trường sinh bất tử.
Cũng chính vì tình yêu này mà Lư Nhất Bạch có thể mạnh mẽ kiên cường đi tiếp, anh muốn sống thay cho Chân Mỹ Lệ.
Lư Y Y ôm Bà Cốt khóc không thành tiếng.
Bà Cốt lau nước mắt, rung chuông —— Chân Mỹ Lệ, đã tới lúc rồi......
......
Lư Nhất Bạch mở mắt, ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt anh, vừa ấm áp lại dễ chịu. Anh trở mình, nhìn sang vị trí trống không bên cạnh, nhẹ nhàng chào hỏi, "Mỹ Lệ, buổi sáng tốt lành ......"
Hôm nay là ngày đầu tiên Chân Mỹ Lệ rời đi.
Lư Nhất Bạch muốn kiên cường sống tốt, anh phải dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ mới được.
Lư Y Y không thể tin được khi nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ như thế này. Cô lo lắng nhìn Lư Nhất Bạch nói, "Anh, anh đừng như vậy mà, anh làm vậy khiến em thấy rất đau lòng".
"Sạch sẽ một chút không tốt sao? Sau này anh của em sẽ là một người cần mẫn. Nếu không cô ấy sẽ lo lắng" Lư Nhất Bạch thở hổn hển cầm cây lau nhà lau, sàn gạch bóng loáng như mới, có thể nhìn thấy hình ảnh của anh phản chiếu trong đó luôn.
Ngày thứ hai Chân Mỹ Lệ rời đi, Lư Nhất Bạch đặt một con gấu bông to ở mép giường. Anh kẹp tóc lên cho con cọp bông, sau đó vuốt mặt nó nói, "Anh đi làm đây, em ngoãn ngoãn đợi anh trở về nha".
Chạng vạng, trải qua một trận mưa lớn, cuối cùng Lư Nhất Bạch cũng về tới nhà.
Anh đá trúng một đôi giày đầy bùn ở trước cửa, lập tức nhíu mày. Lại nhìn thấy một hàng dấu chân ướt nhẹp từ ngoài cửa tới trong nhà. Trên sô pha màu trắng vắt một cái đầm cũng ướt nhẹp, trên nền đất cũng toàn là đồ lót rơi rớt.
Một cổ lửa giận xông lên trong lòng ngực Lư Nhất Bạch, Lư Y Y này đúng là càng ngày càng to gan, càng ngày càng không ra thể thống gì!
"Lư Y Y, em ra đây ngay cho anh!"
"Oa *** Lư Nhất Bạch, lấy cái khăn lại đây cho em!"
Lư Nhất Bạch tay chân run rẩy, anh cẩn thận đi qua đó, để tay lên tay vịn cửa một lúc lâu mới quyết tâm mở cửa phòng tắm ra.
Trong phòng tắm sương mù lượn lờ, nước trong bồn tắm đều tràn ra ngoài.
Chân Mỹ Lệ ngâm mình bên trong bồn tắm, cười xán lạn nhìn Lư Nhất Bạch, "Anh có thể thuận tiện lấy quần lót cho em luôn không?"
← Ch. 19 | Ch. 21 → |