Vay nóng Tinvay

Truyện:Bạn Gái Xác Chết Vùng Dậy Về Sau - Chương 11

Bạn Gái Xác Chết Vùng Dậy Về Sau
Trọn bộ 24 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-24)

Siêu sale Shopee


Mới sáng tinh mơ, Chân Mỹ Lệ đã bị Vương Tiểu Bối rống to.

Vương Tiểu Bối che đầu hét, "Chân Mỹ Lệ, điện thoại kìa ————!!!"

Chân Mỹ Lệ nghĩ thầm, cô nên đổi nhạc chuông điện thoại mới được......

Cô vừa bắt máy đã bị đầu dây bên kia rống, "Chân Mỹ Lệ, cậu đã trốn học ba tuần rồi, nếu hôm nay cậu không đi học, nhóm chúng ta sẽ tiêu đời đó!!!!!!!"

Đây là nhóm trưởng lớp Yoga, Chân Mỹ Lệ quên mất cô chọn môn thể dục là yoga, cô giáo yoga là một người rất khó tính......

Nhưng mà không đi học thì có sao đâu, dù sao thì cô cũng có việc quan trọng hơn phải làm. Cô trả lời có lệ vài câu sau đó cúp điện thoại tiếp tục ngủ.

"Cậu mà rớt thể dục liền xong đời" Lương Tĩnh nhắm mắt trở mình nói."Thể dục phải học đủ tám điểm mới được tốt nghiệp nha. Học kỳ sau cậu phải đi thực tập, không thể học thể dục được, lần này chính là cơ hội cuối cùng rồi".

Chân Mỹ Lệ lập tức bật dậy, cô quên không suy nghĩ cho sau này! Lỡ như thật sự phải sống dưới thân phận Chân Mỹ Lệ luôn mà cô không tốt nghiệp được thì phải làm sao bây giờ?!

Không được, cô phải ngoan ngoãn đi học.

Chân Mỹ Lệ thay ra đại một bộ đồ khác, lập tức xông ra ngoài chạy. Cũng may xe buýt còn chưa đi, cô nhanh chóng vọt lên.

May quá hôm nay không có nhiều người, trên xe còn rất nhiều ghế. Chân Mỹ Lệ cầm bánh bao thịt, cô cảm thấy vẫn là nên xuống xe rồi mới ăn vậy, bánh bao có hơi nặng mùi, ở nơi công cộng vẫn nên lịch sự một chút.

"Muốn ăn không?"

Nhìn thấy bánh mì đưa tới trước mặt, Chân Mỹ Lệ lịch sự từ chối nói, "Cảm ơn, không cần...... A a a ——!"

Lư Nhất Bạch che lại miệng Chân Mỹ Lệ, ấn cô trở lại chỗ ngồi, cười đe dọa: "Cô mà la lên là tôi lập tức hôn qua đó!"

Chân Mỹ Lệ chưa hết sợ hãi, ý bảo Lư Nhất Bạch buông tay ra.

Thật ngoan. Lư Nhất Bạch vui vẻ đưa bánh mì cho Chân Mỹ Lệ, "Muốn ăn không? Là bánh mì mới ra lò".

Chân Mỹ Lệ lắc đầu như trống bỏi.

"Cô sợ tôi bỏ thuốc độc ở trong hả."

Chân Mỹ Lệ gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

"Cô sợ à?"

Chân Mỹ Lệ liếc nhìn xung quanh, nói nhỏ: "Nhiều người như vậy, sao tôi phải sợ anh?"

Lư Nhất Bạch duỗi mình, cười lên một cái trông rất đẹp, giống như mùa xuân trong lành, làm cho người khác không dời mắt được.

Chân Mỹ Lệ yên lặng xoay đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ, nhưng hai tai lại dần dần đỏ lên.

Thật là đẹp trai, Chân Mỹ Lệ cũng là một người phàm tục a.

"Chân Mỹ Lệ, cô muốn đi khu phía Tây làm gì?"

"Sao anh lại biết tôi tên là Chân Mỹ Lệ?!" Chân Mỹ Lệ có chút tức giận, chẳng lẽ cô bị biến thái theo dõi sao?! Cô cảnh giác nhìn kỹ Lư Nhất Bạch, sau đó nhích nhích sát vào cửa sổ.

"Nè." Lư Nhất Bạch đặt hai cái thẻ sinh viên vào tay Chân Mỹ Lệ, anh chỉ vào một cái thẻ khác nói, "Lư Y Y, học nghệ thuật năm ba ở khu phía Tây".

Chân Mỹ Lệ xem hai cái thẻ một chút, ngoại trừ tên thì những cái khác hoàn toàn giống nhau, cô lại nhìn Lư Nhất Bạch, "Lư Y Y, giống tên con gái vậy".

"Gia đình tin phong thủy, con trai lấy tên con gái cho dễ nuôi". Lư Nhất Bạch cười đến ngây ngô, lớn lên lại đẹp trai, tạo cho người khác cảm giác đáng tin tưởng.

Cho nên, thiếu kinh nghiệm sống Chân Mỹ Lệ tin.

"Vậy anh tới đây làm gì?"

"Học kỳ 1 nghỉ học hơi nhiều, học kỳ này chỉ có bên này mở lớp, nên tới đây học bù".

Lư Nhất Bạch mở miệng liền nói dối, Chân Mỹ Lệ vậy mà không nghi ngờ gì. Cũng không trách được, cô là đột nhiên xuyên đến năm 4, làm sao mà biết học sinh năm nhất đã học bù xong rồi, cũng không biết khu phía Đông học kỳ này không có mở lớp.

Nhưng cô vẫn tiếp tục hỏi, "Vậy sao sáng hôm nay lại đi?"

"Tối hôm qua trời mưa nên ngủ nhờ ở nhà bạn cả đêm".

Chân Mỹ Lệ hơi mở miệng, thật ra là cô muốn nói, mặt của Lư Nhất Bạch không giống sinh viên cho lắm...... Nhưng mà, tự nhiên nói người khác trông già hình như là hơi mất lịch sự, cuối cùng cô chỉ "Ừm" một tiếng, cô thật sự không có gì muốn hỏi nữa.

"Còn cô, năm mấy?"

"Năm tư."

Lư Nhất Bạch tính tuổi một chút, cảm thấy hình như không đúng cho lắm, nhưng mà người bên cạnh đúng là Trịnh Dĩnh không sai. Anh nghĩ mãi không biết tại sao, liền nói, "Cô rất giống một người bạn của tôi, lần trước là do tôi nhận sai, làm cho cô sợ, ngại quá".

Chân Mỹ Lệ lắc đầu, tỏ vẻ hiểu được. Cô cũng thấy Lư Nhất Bạch rất quen, nhưng tạm thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.

"Buổi chiều mới có chuyến xe đi qua đây, cô định ăn trưa thế nào?"

Cái vấn đề này rất thực tế, sau khi Chân Mỹ Lệ cân nhắc một chút, phát hiện không còn cách nào khác, cô chỉ có thể ăn trong căn tin.

"Trưa hôm nay tôi mời cô đi ăn cơm đi. Siêu thị phía bên kia có rất nhiều quán ăn vặt, ngán đồ ăn căn tin rồi thì qua bên kia ăn có lẽ sẽ ngon hơn". Lư Nhất Bạch nghiêm túc nói, "Tôi thấy rất có lỗi, muốn xin lỗi cô thôi, cũng không có ý gì khác. Nếu như có ý gì khác, tôi cũng sẽ không mời cô qua bên kia ăn, có đúng không?".

Hình như cũng rất có lý.

Nhưng chuyện cũng đã qua rồi, nếu như là hiểu lầm thì cũng không nên liên quan với nhau nữa. Chân Mỹ Lệ lắc đầu từ chối Lư Nhất Bạch.

Nóng vội thì không thành công, Lư Nhất Bạch cảm thấy không nên làm cho cô ấy khó chịu. Nếu đã biết cô ở đâu, vậy không cần gấp gáp, anh sẽ có rất nhiều cách để chen chân vào cuộc sống của Chân Mỹ Lệ, hai mươi năm anh còn đợi được mà, anh rất kiên nhẫn.

Lư Nhất Bạch nhích qua bên ngoài một chút, chừa lại một khoảng trống chính giữa, sợ lại làm cho Chân Mỹ Lệ sợ.

Trong suốt chuyến xe này, cả người Chân Mỹ Lệ đều không được tự nhiên còn Lư Nhât Bạch ở bên cạnh thì vui mừng khôn siết.

Cuối cùng xe cũng đến trạm, Lư Nhất bạch đứng lên, Chân Mỹ Lệ như thỏ con vội vàng nhảy xuống xe, sau đó, vừa ngẩng đầu liền gặp phải Điền Hân và Phương Lâm.

Thật là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ.

"Sao cậu lại tới đây?" Điền Hân cũng ngạc nhiên, không ngờ gặp phải Chân Mỹ Lệ.

"Hôm nay học thể dục." Chân Mỹ Lệ nhìn thoáng qua Phương Lâm, lập tức dời mắt.

"Yoga à? Mình cũng vậy." Điền Hân cười nói, "Hai đứa mình thực sự có duyên!"

"Là bạn cô à?" Lư Nhất Bạch đứng ở bên cạnh Chân Mỹ Lệ, liếc nhìn Phương Lâm, anh nhíu mày, lúc nãy ánh mắt người này nhìn Chân Mỹ Lệ rất kỳ lạ, đây cũng không phải là chuyện gì tốt.

"Đúng vậy, là bạn trong câu lạc bộ bóng chuyền".

"Đây là bạn trai em sao?" Phương Lâm lập tức khẩn trương, buột miệng hỏi.

"Không phải! Không phải!" Chân Mỹ Lệ rất sốt ruột, thực sốt ruột, cái này tuyệt đối không thể hiểu lầm!

Lư Nhất Bạch cực kỳ bất mãn nhìn thoáng qua Chân Mỹ Lệ, anh lại nhìn Phương Lâm nói, "Tôi là sinh viên nghệ thuật năm 3 bên này, hôm nay tình cờ gặp được chị ấy".

"Thấy hai người có vẻ thân nhỉ, mình còn tưởng là bạn bè chứ". Điền Hân ngượng ngùng.

"Đây là bạn trai của cô sao? Hai người đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi!", Lư Nhất Bạch ánh mắt mờ ám liếc ngang qua Phương Lâm, sau đó không tiếng động mà nhích lại gần Chân Mỹ Lệ.

"Sau khi kết thúc thể dục còn có việc gì khác không? Anh và Điền Hân muốn đi ra ngoài ăn, Chân Mỹ Lệ có muốn cùng đi ăn không?" Phương Lâm nói xong lập tức hối hận, hình như mời quá lộ liễu rồi, có thể làm cho người khác nghĩ là anh có ý đồ xấu không?

"Không cần!"

"Có thể!"

Chân Mỹ Lệ và Lư Nhất Bạch cùng lên tiếng.

Chân Mỹ Lệ trừng mắt Lư Nhất Bạch một cái: Vì sao muốn quyết định thay cô?!

Lư Nhất Bạch trừng lại: Không phải muốn cùng ăn với anh sao?!

Không khí trở nên xấu hổ, Điền Hân giải vây nói, "Đàn em có muốn cùng đi hay không?"

"Được!"

"Không được!"

Phương Lâm và Lư Nhất Bạch cùng lên tiếng.

Lư Nhất Bạch trừng mắt nhìn Phương Lâm: Ôi không ổn nha, muốn bắt cá hai tay à!

Phương Lâm trừng lại: Thằng nhóc này muốn cua Mỹ Lệ, không có cửa đâu!

Chân Mỹ Lệ và Điền Hân nhìn nhau, nắm tay nhau rời đi —— nếu giờ còn không đi sẽ trễ giờ mất!

Phương Lâm và Lư Nhất Bạch ngồi đối diện, càng nhìn đối phương càng không vừa mắt.

"Chú, chú không cần đi làm sao? Quấn lấy bạn gái suốt như vậy sẽ bị chê cười là không có công việc đàng hoàng đó".

"Cậu thì sao? Không cần đi học sao? Còn trẻ phải lấy việc học là việc trên hết, không nên quen bạn gái coi chừng không tốt nghiệp được đó". Phương Lâm đối chọi gay gắt.

Lư Nhất Bạch cũng không vừa, "Chú à, tôi độc thân, Mỹ Lệ cũng độc thân, tôi theo đuổi cô ấy thì có làm sao. Hơn nữa, tôi còn chưa từng có bạn gái."

Bị chọc trúng điểm yếu, Phương Lâm cuộn tay lại, phản bác: "Là do cậu chưa từng yêu đương nên không biết tầm quan trọng của tình cảm. Cho nên, không được đùa giỡn tình cảm của con gái, cách xa Mỹ Lệ một chút đi!"

Lư Nhất Bạch rất tức giận, tình cảm của anh sao người khác có thể hiểu được. Không một ai được phán xét tình cảm của anh, tình yêu của anh đối với Chân Mỹ Lệ, sao một người ngoài có thể phán xét được! Anh châm chọc nói: "Tình cảm phong phú là tốt hay sao? Giống như chú vậy, rõ ràng là đã có bạn gái mà còn muốn xen vào chuyện của người khác, coi chừng bị nói là kẻ đi lừa gạt tình cảm của người khác!".

Phương Lâm lập tức nắm lấy cổ áo của Lư Nhất Bạch, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu thì biết cái gì?"

"Vậy chú thì lại biết cái gì?!" Lư Nhất Bạch cũng không chịu thua, bắt lấy cánh tay Phương Lâm, một tay đẩy người ra.

Hai người đều có bí mật không muốn người khác biết, vì thế mà bọn họ vui vẻ đồng thời cũng vì vậy mà buồn rầu. Tình cảm của bọn họ đều không muốn bị người khác phán xét, nhưng bọn họ đều hy vọng Chân Mỹ Lệ không bị người khác thương hại.

"Các người đã nghĩ ra đi đâu ăn chưa?" Điền Hân kéo tay Chân Mỹ Lệ chậm rãi đi tới, "Hai người chúng tôi định đi trung tâm mua sắm mua một ít quần áo, hai người có muốn đến nhà ăn đợi chúng tôi trước không?"

"Tôi đi với hai người" Lư Nhất Bạch vội đáp.

Phương Lâm liếc Lư Nhất Bạch, cũng gật gật đầu muốn đi cùng.

Chân Mỹ Lệ là lần đầu tiên học yoga, trước kia cũng chưa từng đi học lần nào, hôm nay động tác có độ khó hơi cao, cả người cô lúc này có chút mệt nhưng lại thấy cơ thể nhẹ nhàng khác lạ.

Mặt cô đỏ bừng trông rất dễ thương, Lư Nhất Bạch nhìn thấy Chân Mỹ Lệ như vậy, khóe miệng cong lên, cô ấy rất đáng yêu, có đúng không?

Phương Lâm nhìn quần áo Chân Mỹ Lệ, bộ này đúng là quá rộng, lại còn quá dài. Chân Mỹ Lệ giống như trẻ con mặc quần áo của người lớn, đúng là không hợp. Anh nhìn Điền Hân nói: "Mấy ngày hôm trước không phải em nói muốn mua váy sao? Hay là hôm nay đi mua luôn đi?"

"Không cần đâu, khó khăn lắm em mới gặp Chân Mỹ Lệ, em chỉ muốn đưa cô ấy đi mua sắm thôi, hôm khác mua váy sau đi".

"Đi thôi." Chân Mỹ Lệ cũng muốn đi mua quần áo, bởi vì cô biến trở về bộ dáng ban đầu, cả người đều ốm đi, quần áo ban đầu của Chân Mỹ Lệ đã không thể mặc được nữa.

Lư Nhất Bạch xem xét Chân Mỹ Lệ một chút, cảm thấy bộ quần áo này quá là chướng mắt, đúng là nên đổi một bộ khác.

Mọi người cùng chung quan điểm, trước tiên đi mua quần áo mới.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-24)