Vay nóng Tinvay

Truyện:Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời - Chương 88

Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời
Trọn bộ 95 chương
Chương 88
0.00
(0 votes)


Chương (1-95)

Siêu sale Lazada


Trong khoảng thời gian này Tần Phóng không phải không muốn hôn.

Anh vẫn luôn không tìm được thời điểm thích hợp, bốn người trong kí túc xá mà lại có một người yêu đương, cân nhắc đến cái miệng đó của Tô Lâm, anh cũng không tiện hỏi Tô Lâm là ""Anh Lâm, nụ hôn đầu của anh và Lộc Viên Viên như thế nào"" được.

Anh cũng rất bực mình với tâm lí này của mình, rõ ràng lần đầu tiên gặp nhau đã làm cả chuyện thân mật nhất rồi, muốn hôn thì cứ hôn thôi, sao lại nghĩ nhiều đến mức này cơ chứ.

Nhưng bây giờ, khi cảm nhận được xúc cảm trên môi.

Anh không ngờ... Cô lại hoàn thành động tác này một cách tự nhiên như vậy.

Tần Phóng vẫn luôn mở to mắt, nhìn đôi lông mi trước mặt mình mà ngẩn người, anh biết thứ gọi là lông mi, Vương Nhất Hàm hay trang điểm, nhưng hình như cô không động chạm vào hàng mi của mình nhiều, hàng mi dài dài cong cong, lúc nhắm lại hơi run rẩy là đẹp nhất.

Không biết đôi môi chạm vào bao lâu, anh cảm nhận được xúc cảm và sự nóng ấm rõ ràng khác hẳn với môi anh.

Giống như chỉ có một chút, rất nhanh đã biến mất, nhanh đến mức anh tưởng đó là ảo giác của bản thân.

Vương Nhất Hàm hôn xong, làm như không có việc gì khoác tay anh đi về phía trước: ""Đói bụng đói bụng, đi ăn cơm đi.""

Trên đường đi Tần Phóng không nói lời nào, chỉ khi những lúc cô sắp đi sai đường sẽ kéo cô lại.

Hai người cứ như vậy đến nhà hàng, cảnh vật xung quanh rất tốt, ghế sopha rộng rãi thoải mái dễ chịu, Vương Nhất Hàm vừa ngồi xuống còn chưa kịp bỏ mũ thì đã có người ngồi xuống cạnh, cô còn chưa kịp quay đầu đã bị ai đó xoay mặt qua.

Cô nhìn thấy nhân viên phục vụ đang muốn lại gần rồi lại đi xa.

Cô đưa tay đẩy người này một cái nhưng không có tác dụng gì nhiều: ""Ôi anh làm cái gì thế, ngồi đối diện...""

Còn chưa nói hết câu đã bị ngắt lời: ""Không đủ, tiếp đi.""

Giọng nói trầm thấp êm tai.

Lời thoại cũng vô cùng bá đạo.

Tiếp sau đó...

Trước mắt cô tối lại, miệng bị chặn, gáy cũng bị anh giữ chặt.

Haiz.

Trên đường thì lạnh nhạt như thế.

Đến nơi này lại đói khát thế này.

Vương Nhất Hàm đỏ mặt, lặng lẽ nhắm mắt.

*

Kể từ khi hiến dâng nụ hôn đầu tiên vào ngày hôm đó, Tần Phóng đã biến thành một người cuồng hôn.

Vương Nhất Hàm cũng chủ động mấy lần, lúc đầu anh còn nói ""muốn hôn em"", ""muốn hôn"", ""hôn nha"", ""có thể không"", ""..."" các câu như vậy.

Về sau khi đang đi trên đường, nếu đột nhiên có cảm giác, không nói hai lời đã kéo cô vào góc, tìm một góc kín đáo rồi bắt đầu điên cuồng hôn môi.

Thật ra Vương Nhất Hàm đối với chuyện này... vẫn rất hưởng thụ.

Vì để cho cảm giác hôn môi ngày càng tốt hơn, cô còn mua hai thỏi son dưỡng môi, trước khi đi ngủ sẽ thoa một lớp, ngày hôm sau trạng thái đôi môi sẽ vô cùng tốt, cấp ẩm và tăng độ đàn hồi rất ổn, còn không để lại vân môi, là loại son cần thiết trong mùa đông.

Cô thuận tay đưa cho Lộc Viên Viên một thỏi, sau khi nói xong công hiệu của thỏi son, không biết cô gái nhỏ liên tưởng đến chuyện gì mà mặt lập tức đỏ lên.

Từ đó về sau, mỗi khi hai người bôi son dưỡng ở kí túc xá trước khi đi ngủ đều phải tiếp nhận công kích đến từ chó độc thân nào đó: ""Haiz, môi của người có tình yêu cũng có tác dụng thật khác, phải chăm sóc thật tốt nữa nha!""

Lâm Thiến nói không sai.

Nhưng có một điều mà Vương Nhất Hàm không hiểu chính là vì sao đôi môi của một người đàn ông như Tần Phóng lại có xúc cảm tốt đến vậy chứ, hơn nữa bây giờ còn là mùa đông.

Đồ ngốc đó chắc chắn sẽ không đi dưỡng môi các thứ đấy chứ, mỗi lần hôn xong Vương Nhất Hàm còn cảm thấy môi anh mềm mại hơn cả môi cô.

Có lẽ do tình yêu tưới tắm cho anh rồi.

Gần cuối học kỳ, mấy người học năm hai như Tần Phóng đều đã học xong rất nhiều môn, nhưng năm nhất thì vẫn chưa, mấy môn học đại cương (*) đau đầu của Vương Nhất Hàm thì môn nào cũng đều kết thúc muộn hơn các môn khác, vậy nên Tần Phóng thỉnh thoảng cũng đi học cùng với cô.

(*) là các môn học mà thí sinh ở bất kỳ chuyên ngành nào hoặc một số chuyên ngành tương tự phải tham gia trong kỳ thi tự học giáo dục đại học. Chẳng hạn như "Triết học", "Kinh tế chính trị", v. v. Mặc dù các khóa học công lập có thể không nhất thiết phải liên quan trực tiếp đến chuyên ngành học, nhưng đó là cách trau dồi đạo đức và trí tuệ...

Hai người ngồi ở cuối lớp, thật ra cũng không phải vì sợ giảng viên, chủ yếu họ không muốn bị người quen bắt gặp rồi trêu đùa.

Đêm qua Vương Nhất Hàm làm bài nên không ngon giấc, ở trên lớp vô cùng buồn ngủ, nhưng những tiết trước khi kết thúc môn đều rất quan trọng, cuối kì thường cho gỡ điểm, chỉ có đồ ngốc mới không nghe giảng bài.

Mấy tiết cuối giảng viên căn bản không điểm danh, nhìn người phía dưới ngồi đầy lớp học là đủ.

Xong lớp này sẽ đến giờ ăn trưa, buổi chiều không có lớp, cô nghĩ bản thân có thể vượt qua nửa tiếng này, buổi chiều về ngủ là được.

Đáng tiếc cô đã đánh giá bản thân quá cao.

Đầu óc Vương Nhất Hàm mơ mơ màng màng, lần thứ hai không chịu nổi cảm giác buồn ngủ này, cô ngồi thẳng dậy, lắc lắc đầu, sau đó duỗi tay ra trước mặt Tần Phóng: ""Anh véo em một cái đi.""

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

Tần Phóng quay đầu nhìn cô: ""... Cái gì?""

Vừa rồi Vương Nhất Hàm đã tự véo đùi mình, không có nhiều tác dụng, cô cố chống hai mí mắt sắp sụp xuống của mình, giải thích: ""Bình thường em không chú ý môn này nên phải tranh thủ bây giờ để nghe giảng viên tổng hợp, nhưng bây giờ em rất buồn ngủ, anh véo em một cái đi, để em tỉnh táo lại chút.""

Tần Phóng: ""...""

Thật ra Tần Phóng cũng nhìn ra được hôm nay cô rất mệt mỏi buồn ngủ, hình như trang điểm cũng chưa kịp làm, quầng mắt thâm xanh dưới mắt nhìn rất rõ, đã buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau mà còn luôn miệng nói phải học.

Phòng học có điều hòa nên họ đều cởi áo khoác dày ra, bên trong Vương Nhất Hàm mặc một chiếc áo len và áo sơmi, cô đưa tay qua, trực tiếp xắn ống tay áo lên, cánh tay trắng nõn nhẵn bóng lộ ra trước mặt anh.

Tần Phóng nhìn một cái, có lẽ do anh im lặng quá lâu, Vương Nhất Hàm vừa nhắm hai mắt vừa đá chân anh dưới bàn: ""Nhanh một chút đi anh trai... Con mẹ nó chứ sắp không được rồi...""

Nói xong câu đó, cô trực tiếp nằm xuống mặt bàn, tức giận nói: ""Cũng không nhất định là véo, anh cũng có thể nghĩ ra cách khác, dùng kim đâm như Dung ma ma chẳng hạn, để em không còn buồn ngủ nữa...""

Cô đột nhiên dừng lại.

Tay cô bị người nào đó kéo lấy, trong lòng bàn tay là đôi tay đã sờ tới sờ lui vô cùng quen thuộc của anh, mà mu bàn tay... lại mềm mại ẩm ướt, là đôi môi mà cô đã từng nghi ngờ vì sao xúc cảm lại tốt như vậy.

Vương Nhất Hàm ngẩn người, cánh tay cứng đờ.

Đầu óc ban nãy làm thế nào cũng không tỉnh táo được lập tức bừng tỉnh.

Cô lập tức mở mắt, Tần Phóng đang kéo tay cô, ngón tay vẫn còn vuốt ve qua lại, cũng quay đầu nhìn sang.

Dường như dáng vẻ kinh ngạc quá rõ ràng của cô chọc anh cười, đôi mắt anh cong lại như trăng lưỡi liềm, răng nanh nhỏ không thường nhìn thấy cũng hiện ra, nụ cười sạch sẽ trong sáng ấy như đánh thẳng vào lòng cô.

Vương Nhất Hàm nhìn khoảng cách giữa anh và mình ngày càng gần, đôi môi vừa rồi hôn lên mu bàn tay lúc này đã chạm nhẹ lên má cô.

Không dám dừng lại lâu, cho nên đây chỉ là chuyện trong giây lát.

""Em ngủ đi."" Tần Phóng hôn xong thì lấy bút và vở trong tay cô, dáng vẻ rất thản nhiên: ""Anh ghi giúp em, môn này năm nhất anh cũng đã học.""

Vương Nhất Hàm nghiêm túc kết luận, bây giờ cô đang mơ.

Cô thật sự nằm xuống mặt bàn, gối đầu lên cánh tay mình, bàn tay Tần Phóng vuốt tóc cô, vẻ mặt mềm mại, rất dịu dàng.

Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, giống như đang dỗ cô vậy.

""Ngủ đi, em tỉnh rồi anh giảng lại cho em.""

...

...

Sau này, mỗi khi nhớ lại cuộc sống đại học, cô chưa từng quên chuyện xảy ra trong lớp học đại cương.

Bạn trai mặc áo len trắng, nở một nụ cười đẹp đến rung động lòng người, giúp cô ghi chép bài để cô đi ngủ, chiều vợ bằng thực lực chỉ đơn giản là vậy thôi.

Thậm chí trong lòng Vương Nhất Hàm thì đây tuyệt đối có thể xem là một trong những thời điểm ngọt ngào nhất của Tần Điềm Điềm.

*

Kì thi cuối cùng cũng qua, Vương Nhất Hàm và Tần Phóng cùng mua vé bay về thành phố B.

Nghe nói quan điểm tiêu dùng giữa người yêu mà khác nhau thì cũng không tốt lắm, xử lí không tốt còn có thể sẽ xảy ra mâu thuẫn, cũng may giữa họ chưa từng xảy ra chuyện này, giống như đi máy bay cũng vậy, quen đi hạng thương gia thì mua hạng thương gia, nếu không có thì mua hạng phổ thông, nói chung cũng không xảy ra xung đột ở phương diện tiền bạc này.

Vương Nhất Hàm có một gia đình lớn, bạn bè họ hàng của bố mẹ cô rất nhiều, chuyện cần làm trong ngày nghỉ cũng nhiều, cho nên dù ở cùng một thành phố nhưng cũng không thể ngày nào cũng rảnh để ra ngoài gặp nhau, lúc ăn tết thì một tuần cũng không thể ra ngoài, cho đến năm mới mới có cơ hội không dễ dàng có được, Vương Nhất Hàm lập tức ra ngoài hẹn hò.

Trong thời gian này có không ít phim mới ra rạp, hẹn hò vốn dĩ cũng chỉ là ăn cơm dạo phố xem phim, hai người lập tức chọn một bộ có tiếng nhất để xem.

Tiểu biệt thắng tân hôn, bảy ngày cũng không phải thời gian ngắn, ""tân hôn"" của họ đương nhiên là phải ở nơi có bầu không khí tối tăm như ở rạp chiếu phim rồi.

Vách ngăn giữa chỗ ngồi tình nhân rất cao, xem phim gần như không có người sẽ quay đầu nhìn, giữa hai người lại không có khoảng cách, thích hôn thì hôn, tay Tần Phóng nhanh chóng hành động mờ ám, chỗ này xoa một cái chỗ này sờ một chút.

Vương Nhất Hàm càng ngày càng cảm thấy bản thân không ổn, thời gian này cũng hơi dài, hôn xong cô cũng cảm thấy...

Con mẹ nó có chút trống rỗng.

Đến nhà gái còn như vậy thì sao nhà trai lại có thể không có phản ứng được.

Hai người xem được một nửa đã rời đi, lúc rời khỏi rạp, Vương Nhất Hàm còn nhớ rõ ánh mắt của một đôi vợ chồng trung niên ngồi bên cạnh nhìn bọn họ, hành động của họ còn bị đôi vợ chồng nay chê bai một lúc.

""Giới trẻ bây giờ đúng là không biết tĩnh tâm để xem bộ phim hay thế này.""

""Đúng vậy, cả ngày chỉ biết xem phim tình cảm.""

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn. net

""...""

Trong lòng Vương Nhất Hàm thầm trả lời, chúng cháu sở dĩ không tĩnh tâm được cũng không phải không thích xem những bộ phim như thế này.

Chúng cháu chỉ đơn giản là củi khô bốc lửa yêu nhau tha thiết không đè được xuống nữa mà thôi.

Cô cũng không nhớ người đề xuất là ai, dù sao cảnh tiếp theo chính là trực tiếp thuê phòng ở khách sạn gần đó, hành động đều rất nhanh chóng. Mặc dù không có chuẩn bị gì nhưng cô vẫn giữ vững lí trí, vội vàng đi tắm một cái.

Vương Nhất Hàm cảm thấy mình tắm mười phút đã là rất nhanh, lúc nằm trên giường chờ anh cũng không tính thời gian, chỉ cảm thấy Tần Phóng như vừa vào đã ra luôn vậy.

""... Anh thật sự tắm rồi sao?"" Cô vô cùng nghi ngờ người này có phải chỉ giội nước một cái rồi ra không.

""Ừm."" Anh hơi ngạc nhiên, giải thích: ""Buổi sáng anh đã gội đầu rồi, lúc nãy không tắm.""

Vương Nhất Hàm không có thói quen tắm buổi sáng lặng im: ""Ồ... Em hỏi một chút mà thôi.""

""Hơn nữa tóc và em không liên quan đến nhau."" Anh đột nhiên nói một câu khó hiểu.

Vương Nhất Hàm ngẩn ra: ""... Hả?"" Chuyện đó có liên quan gì không vậy?

Tần Phóng không muốn nhịn nữa, bắt đầu cởi dây áo choàng tắm cô mới mặc, cả người cũng nhào đến, kéo tay cô xuống dưới, Vương Nhất Hàm trợn tròn mắt, nhìn nụ cười xấu xa của anh: ""Bây giờ mới liên quan đến em.""

""... ?""

Mặt Vương Nhất Hàm lập tức đỏ đến mức muốn nhỏ máu: ""Đờ mờ...""

Trước khi hôn, trong đầu cô đều là nụ hôn xấu xa không đứng đắn của anh.

Tần Phóng lúc say đã biết kéo cô nói chuyện nhảm nhỉ, lúc tỉnh táo lại còn nói chuyện thô tục với cô?

...

...

Dường như vì cách gặp nhau của họ không giống duyên phận bình thường nên lúc làm chuyện này cũng không gặp chướng ngại tâm sinh lý nào, vô cùng thoải mái, vô cùng hòa hợp.

Lúc nằm ôm nhau, đột nhiên Vương Nhất Hàm nghĩ đến lần đầu tiên gặp nhau của họ.

""Ôi."" Cô bất chợt nảy sinh một suy nghĩ: ""Lúc đó chúng ta ở club... gọi là vừa thấy đã yêu sao?""

""Anh cũng đã nghĩ qua chuyện này... Anh cảm thấy..."" Tần Phóng đang định nói gì đó thì bị cô ngắt lời.

""Để em cảm thấy đi."" Cô chớp chớp mắt, vì vừa vận động nên đôi mắt mang theo sự quyến rũ, đuôi mắt như kéo dài, ánh mắt nghiêm túc: ""Chúng ta chắc chắn là vừa làm đã yêu.""

""...""

Mẹ kiếp...

Tần Phóng nghiến răng nghiến lợi: ""Vậy anh mẹ nó thật sự cảm ơn em.""

""Ừm?"" Tay Vương Nhất Hàm dừng lại: ""Cảm ơn em cái gì?""

""Cảm ơn em đã đi uống rượu."" Tần Phóng cười lạnh: ""Không thì cái làm này ở đâu ra?""

Vương Nhất Hàm phản ứng lại kịp, cô cười đến mức run cả người, đầu dựa vào xương quai xanh của anh, cười một lúc lâu mới dừng lại, khóe mắt vẫn còn mang theo nước: ""Vậy em... cảm ơn ngày đó anh đã uống say rồi ngốc như vậy, trực tiếp kéo em đi thuê phòng ha ha ha ha.""

Tần Phóng xem như chủ đề này cứ trôi qua như vậy.

Không ngờ Vương Nhất Hàm lại đột nhiên ngậm lấy chữ ""cảm ơn"" không thả.

""Cảm ơn anh lúc trước khi đi cùng đã liều mình khuyên bảo em mau chóng từ chối sự theo đuổi của đàn anh cùng khoa, không tiếc lời mà phân tích người ta thành một kẻ biến thái."" Vương Nhất Hàm nói rồi lại buồn cười: ""Mấy chuyện đó em cũng không có vạch trần anh nha.""

""... Vậy anh nói sai sao?"" Tần Phóng có chút xấu hổ: ""Vốn dĩ người đó chính là..."" Có âm mưu không trong sáng với cô.

""Không sai không sai, anh đúng.""

""Vậy em còn..."" Vương Nhất Hàm suy nghĩ rồi nói: ""Còn phải cảm ơn chúng ta vì đã giữ bản thân trong sạch mười tám năm trời.""

""...""

Tần Phóng thật sự không biết nên nói gì.

Anh nghĩ một lúc lâu, Vương Nhất Hàm nhìn vẻ mặt mâu thuẫn của anh, người này bình thường rất giống một tên dở hơi tràn đầy năng lượng, ở trước mặt cô luôn không nói lại cô, đấu võ mồm chưa từng thắng lần nào.

Không biết mắt Tần Phóng trợn lên trợn xuống bao nhiêu lần, cuối cùng nói ra một câu: ""Vất vả rồi.""

- Mười tám năm giữ bản thân trong sạch.

- Vất vả rồi.

Anh tốn một thời gian dài để đáp lại khiến Vương Nhất Hàm thiếu chút nữa quên câu mình nói phía trước là gì, đến lúc lấy lại tinh thần, cô cười đến mức suýt đau hông.

""... Vậy em còn phải cảm ơn bố mẹ anh nữa.""

""Hả?... Cảm ơn họ làm...""

""Cảm ơn hai bác đã nuôi anh vừa ngọt vừa ngốc như thế này! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...""

""...""

Một phút sau cô vẫn cười.

""Mẹ nó anh muốn làm gì? Tần Phóng!""

""..."" Vùi đầu gian khổ cố gắng.

""Này này này! Ô có chuyện gì thì nói, em rất mệt, anh không ngốc đâu, anh đẹp trai ngọt ngào, vừa rồi em nói đùa...""

""Em không mệt."" Thái độ rất cứng rắn.

""???""

""Cái tư thế vừa rồi mà con mẹ nó còn không mệt?""

""Đó cũng là do em yêu cầu.""

""... Khụ, em hối hận rồi được không, Tần Phóng, em nói cho anh biết eo em sắp gãy... Á!""

""Không được.""

""!!!""

...

...

""Yêu em.""

""... Hừ.""

- --End---


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-95)