Ch.02 → |
Giữa mùa hè, mặt trời treo cao. Hai bên con đường trong trường đại học C lá cây rậm rạp xanh tươi, được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề. Tiếng lá kêu xào xạc cùng trận ve kêu không dứt.
Ngẫu nhiên có ngọn gió thổi qua như là một đợt nắng nóng thổi vào người. Cả thành phố có thể so với một cái lồng hấp lớn.
Lộc Viên Viên mang theo một cái dù màu đen, có thể ngăn cản một chút ánh nắng mặt trời, nhưng không thể cách được nhiệt độ đang liên tục truyền vào cơ thể cô càng lúc càng cao.
Cô một tay bung dù ra, một tay khác từ trong túi váy móc chiếc di động ra. Mở ra ứng dụng Wechat, nhìn thấy có tám tin nhắn trong nhóm ký túc xá chưa đọc.
Cô từ trong một đống tin tức cùng biểu tượng cảm xúc trong đó, chính xác lấy ra được tin tức có ích nhất.
- -- Chuyên mục chia sẻ của giáo sư sẽ ở trong phòng học B101 Khoa Quản lý.
Lộc Viên Viên bước chân chậm lại, có chút bối rối.
Cô một tay cầm dù, không thuận tiện đánh chữ. Vì thế ấn vào nút [Giữ để trò chuyện], sau đó cúi đầu xuống một chút, tiến đến phía dưới điện thoại, phát ra giọng nói nho nhỏ.
"Mình mới từ nhà trở về, khu nhà khoa quản lý ở đâu vậy?"
Sau đó buông tay, gửi đi.
Bởi vì còn chưa bắt đầu chia sẻ, trong nhóm mấy người mấy giây đã hồi âm lại.
Cô nhìn tin tức các cô ấy gửi tới, đối chiếu với bảng hướng dẫn trong trường tìm được khu nhà B. Bỏ ra trọn vẹn mười lăm phút, cô mới đi đến phòng học.
Bước vào phòng B101, đập vào mặt là hơi lạnh làm cho cô giật mình một cái. Lộc Viên Viên vừa liếc mắt liền thấy bạn cùng phòng ký túc của mình.
Cô đi qua, ngồi vào chỗ trống bên trên, cùng các cô ấy cười một cái chào hỏi.
Sở dĩ có thể nhanh chóng từ một đống người trong này phân biệt nhận ra bạn cùng phòng của mình, cũng là vì bắt nguồn từ những kiểu tóc dễ thấy của mấy người bạn này.
Sóng lớn màu nâu, màu đen trọc đầu, còn thêm năm màu ngũ sắc.
Ngược lại, vẻn vẹn tóc dài đen thẳng Lộc Viên Viên càng đặc biệt có vẻ canh suông quả nước.
Sóng lớn thân thiết mà ôm vai Lộc Viên Viên, "Quên mất Viên Viên là một người mù đường, ngay cả khu dạy học ở đâu còn không nhớ được chứ nói gì mà khoa quản lý."
"Đúng thế. Nếu ngày nào đó tập thể bọn mình cúp học, vậy cậu làm sao bây giờ."
Hai người kia cũng cười trêu chọc cô.
Đây là một phòng học xếp theo hình bậc thang, không gian lớn, đầy đủ thiết bị, điều hòa mở khí lạnh so với phòng học bình thường còn mát mẻ hơn.
Lộc Viên Viên nhìn quanh bốn phía một chút, chọ chọc bên người sóng lớn:
"Thiến Thiến, làm sao tới.... đa số đều là con gái vậy?"
Phòng học to như vậy, cô nghiêng đầu một bên nhìn, lọt vào tầm mắt đều là con gái.
Hơn nữa nhìn qua, có không ít người có diện mạo xuất chúng, trang điểm ăn mặc rất tỉ mỉ.
"Chậc chậc, cái này cậu không biết đâu." Lâm Thiến xê dịch người hướng sang bên cô, "Ngày hôm nay tọa đàm chia sẻ kỳ thật không có nội dung gì quan trọng. Chủ yếu là đàn anh, đàn chị chia sẻ kinh nghiệm cho chúng ta. Nhưng mà nghe nói, có một vị học trưởng nổi tiếng cũng tới."
Cô ấy dừng một chút, thay đổi một giọng điệu bát quái, "Nghe nói dáng dấp đặc biệt rất đẹp, ăn mặc cũng rất đặc biệt phong cách, đặc biệt có khí chất, và mấu chốt là còn đặc biệt học giỏi!"
"...."
Lâm Thiến dùng bốn chữ "đặc biệt", sau đó ngữ khí đột nhiên thay đổi trượt xuống dưới mặt đất: "Aiz, đáng tiếc là mình đều không có ảnh chụp, chỉ thấy qua hình dán."
Sinh viên năm nhất trước khi nhập học phải huấn luyện quân sự hai tuần. Hiện tại là tuần đầu tiên chính thức khai giảng ở trường.
Trải qua nửa tháng huấn luyện quân sự ở chung, Lộc Viên Viên cùng ba cô gái cùng phòng ký túc xá có thể coi là quen thuộc. Lâm Thiến tính cách tương đối tùy tiện, chuyện gì đều cũng không để trong lòng. Phản ứng của cô ấy như vậy, ngược lại khiến Lộc Viên Viên sinh ra một chút lòng hiếu kỳ.
"Học trưởng kia.... có tốt như vậy không?"
"Ách!" Lâm Thiến trợn tròn mắt, nghiêm túc phổ cập khoa học cho cô, "Đây không phải là vấn đề có được hay không? Mình nghe nói anh ấy kỳ thi cuối kỳ trước đó, giúp cho bạn học lớp anh ấy giải đề. Người theo anh ấy ôn tập, cuối cùng đều là điểm B trở lên. Đó không phải là thần tiên sao!"
"...."
Lộc Viên Viên rất cho mặt mũi nói: "Oa...."
"Kỳ thật thì học trưởng nổi tiếng như vậy, chủ yếu vẫn là bởi vì anh ấy đẹp trai đi!" Lâm Thiến cảm khái, "Dù sao trường học chúng ta điểm đầu vào cao như vậy, khoa quản lý so với khoa chúng ta phỏng chừng còn phải cao hơn thật nhiều điểm. Có một người đẹp trai như thế, liền bị truyền thành danh nhân cũng phải."
Lộc Viên Viên gật đầu.
Đại học C cực kỳ khó thi vào. Khi học cấp ba thành tích của cô vẫn luôn được chú ý, vậy mà ở chỗ này cũng không có nhiều nổi bật.
Khoa quản lý kia, càng là nơi Trạng Nguyên tụ tập mà.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô đã đối với vị học trưởng không biết tên này ẩn ẩn sinh ra bội phục.
Lại đợi thêm một hồi, đã đến thời gian bắt đầu bài giảng, mấy vị giáo sư trước mặt lại chậm chạp không có bắt đầu.
Lâm Thiến có chút ngồi không yên, "Lần này chia sẻ chủ yếu là người diễn thuyết cũng có anh ấy, không biết như thế nào còn chưa tới chứ.... Nóng ruột chết mình!"
Lộc Viên Viên nhìn vẻ mặt cô ấy không kiên nhẫn, buồn cười mà vỗ lên cánh tay cô ấy, mềm giọng nói: "Đừng nóng vội. Một lát liền nhìn thấy thôi."
Lâm Thiến nhìn chằm chằm Lộc Viên Viên một chút.
Thật sự nhịn không được, đưa tay ra vuốt vuốt tóc cô, nhỏ giọng thầm thì:
"Viên Viên, cậu đừng bán manh* được không?"
(*: đại khái là giả bộ đáng yêu để người ta thích)
"...." Lộc Viên Viên không rõ lắm mà nhìn cô ấy.
A.....
Chính là loại ánh mắt này.
Lộc Viên Viên đôi mắt sinh ra rất đẹp, đen trắng rõ ràng, lại mang theo cảm giác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mọi ngọn nguồn. Lúc nhìn người giống như là mang theo ánh sáng linh động.
Khuôn mặt của cô rất nhỏ, chiếc cằm thon dài mười phần tinh xảo. Làn da trải qua huấn luyện quân sự nắng gắt cũng không có đen đi nhiều, vẫn là vừa trắng vừa mềm.
Cả người nhìn tựa như một con búp bê sứ đang di chuyển.
Thời điểm Lâm Thiến lần đầu tiên nhìn thấy Viên Viên, cô đang khom lưng trải giường chiếu. Nhìn thấy Lâm Thiến tiến vào, có chút ngượng ngùng mà tự giới thiệu, còn biểu thị có thể giúp cô ấy sửa sang lại giường một chút.
Lúc ấy, Lâm Thiến nhìn cô gái nho nhỏ trước mặt, đôi mắt vừa lớn vừa đẹp, giọng nói mềm mại ngọt ngào.
Cô ấy là một người con gái, cũng nhịn không được mà cả người rung động.
Phòng học phát ra giọng nói thử của giáo sư, Lâm Thiến thu lại tay đang sờ lên tóc của Lộc Viên Viên.
Phòng học to như vậy an tĩnh lại, so với trước đó ầm ĩ giống như chợ bán thức ăn, cuối cùng cũng có một chút bầu không khí trước khi bắt đầu tọa đàm.
Lộc Viên Viên cũng ngồi thẳng, không chớp mắt nhìn vài người đứng đằng trước.
Giáo sư Lưu khoa Quản lý đã bước vào tuổi trung niên, nhưng dáng người được bảo dưỡng khá tốt, mang theo mắt kính không gọng, ở chỗ kia mà đứng liền rất có vài phần bộ dáng của giáo sư nho nhã.
Nhưng mà lúc này biểu tình ông ấy không được tốt lắm.
"Cùng các bạn học nói một chút. Hôm nay sớm định ra năm vị diễn thuyết, có một vị ---"Nói đến đây, giáo sư Lưu hít một hơi sâu, đỡ đỡ gọng kính, mới tiếp tục nói, "--- Không thể xuất hiện. Hi vọng mọi người thông cảm và chuyên tâm nghe bốn người còn lại chia sẻ nội dung. Sau đây xin mời những tràng pháo tay..."
Mặc dù giáo sư Lưu không có khe hở mà nói chuyện liên tục, nhưng dưới đài vẫn có một chút người phát ra âm thanh thổn thức nho nhỏ.
Cách bên tay phải Lộc Viên Viên một chỗ ngồi, liên tiếp có mấy nữ sinh ngồi đó, âm thanh các cô ấy phàn nàn vô cùng rõ ràng truyền vào lỗ tai cô.
"Trời, tôi đến thật sớm là vì muốn nhìn Tô Lâm nha, kết quả anh ấy không tới?"
"Lão tử từ khoa âm nhạc tới nghe tọa đàm khoa quản lý, dễ dàng lắm sao..."
"Cậu nhìn xem phía trước mặt của giáo sư đều đen. Tôi cảm thấy phỏng chừng là Tô Lâm đáp ứng rồi, lại bồ câu."
Tô Lâm..... Chính là vị học trưởng trong miệng của Lâm Thiến?
Lộc Viên Viên chú ý động tĩnh trên đài, đồng thời nâng đôi tai nghe mấy nữ sinh bên cạnh nói chuyện.
Mấy người kia oán giận không bao lâu, lại bắt đầu nhỏ giọng bát quái: "Tôi có một người bạn học năm nhất cùng Tô Lâm chọn cùng một môn tự học. Nghe nói cuối kỳ thi cậu ấy trực tiếp ngủ quên, không có đi."
"Tôi dựa vào, không phải chứ!"
"Ha ha, như cậu vừa nói, cái tọa đàm này cậu ấy không tới giống như cũng bình thường."
"...."
Cuối kỳ thi ngủ quên.... ?
Vị học trưởng không lộ diện kia, sự tích thật đúng là đủ truyền kỳ.
Lộc Viên Viên không nhịn được, khóe môi nhếch lên một biên độ nhỏ.
Sau đó chỉnh đốn lại bản thân, chuyên tâm nghe người trên đài đang nói.
***
Buổi chiều sau khi lên lớp xong mới ba giờ hơn, Lộc Viên Viên không cùng mấy người bạn cùng phòng trở về ký túc xá mà lại muốn đi thư viện nhìn một chút.
Móc ra bản đồ trong trường mang theo người, cô liên tục xác nhận phương hướng vị trí, sau đó mới xuất phát.
Đại học C đã xây dựng rất nhiều năm, về sau trải qua mấy lần sữa chữa. Không chỉ bảo lưu lại phong cách cổ xưa ban đầu, khắp nơi đều có thực vật tươi tốt, những con đường trong vườn trường vừa dài lại vừa rộng. Thỉnh thoảng có sinh viên cùng giáo sư đi ngang qua, tiếng nói chuyện, nụ cười cùng nơi này hết thảy đều rất tương xứng.
Tâm trạng của Lộc Viên Viên bỗng dưng trở nên tốt hơn.
Cô là một người dễ dàng thỏa mãn. Cuộc sống trong khuôn viên ngôi trường này, mặc kệ là bạn học, giáo viên, hay là bạn cùng phòng. Cô đều rất thích.
Sau khi qua nơi đỗ xe đạp của sinh viên. Cô rẽ ngoặt, trên đường đi chỉ có một mình cô.
Lại đi mấy phút, ẩn ẩn truyền đến tiết tấu tiếng bước chân.
Cô đem dù hướng lên trên giơ một chút, nhìn thấy rõ con đường phía trước.
Vượt qua cô là một người có vóc dáng rất cao.
Là nam sinh.
Anh.... đang chạy.
Động tác nhìn rất đẹp, tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc liền từ cuối con đường đến bên người cô.
Nam sinh mặc áo thun màu trắng, thời điểm chạy qua người Lộc Viên Viên, như là mang theo một trận gió mạnh trong phạm vi nhỏ.
Trong không khí có một loại mùi nhàn nhạt, cô không nói rõ được mùi hương này.
Cô chỉ liếc qua được sườn mặt chợt lóe qua, chỉ có thể xác nhận một điều đó là màu da rất trắng.
Bởi vì anh chạy quá nhanh, ngũ quan không thấy được rõ ràng.
Nam sinh kia chạy qua một lúc, Lộc Viên Viên không nhịn được, quay đầu nhìn thoáng qua.
Còn thấy được bóng lưng của anh.
Cô xem xét vài giây mới quay đầu lại, sau đó cúi đầu nhìn xem chính mình.
"...."
Người ta sao có thể lớn lên cao như vậy.
Chân sao có thể dài được như vậy.
Aizzz.
Lộc Viên Viên cảm xúc tụt xuống trong chốc lát, cảm khái một chút, mấy người lớn lên cao lớn, đại khái đều là được trời cao chiếu cố. Sau đó bước chân ngắn nhỏ tiếp tục đi tiếp hướng tới thư viện.
Không đi được hai bước, lại lần nữa dừng lại.
Dưới lòng bàn chân dẫm phải thứ gì đó, rất cứng rắn.
Cô thu lại bước chân, cúi đầu nhìn.
- -- Là một cái chìa khóa.
Sau khi nhặt lên, cô nhìn xung quanh một lần.
Vài phút sau khi cô đi vào con đường này, ngoại trừ nam sinh vóc dáng cao lớn kia chạy qua, cô không có gặp được người nào khác.
Lộc Viên Viên hơi nhíu mày.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô cầm ra nhìn.
Là Lâm Thiến.
Cô ấy gọi tới là nhờ Lộc Viên Viên trước khi trở về ký túc xá thì mua kem giúp cô ấy.
Lộc Viên Viên đồng ý, lại nhìn chìa khóa trong tay, hỏi người đầu kia: "Thiến Thiến, cậu có biết...trong trường học có nơi nào nhận đồ vật linh tinh bị mất hay không?"
"....."
"A, là trái ngược hướng thư viện sao?"
"...."
Lộc Viên Viên theo chỉ huy của đầu kia điện thoại, tùy ý cùng Lâm Thiến nói chuyện phiếm: "Cậu làm sao lại biết được rõ ràng như vậy? Đi qua sao..."
"...."
Chờ đem chìa khóa đưa đến, lại mất thêm nửa giờ mới đến được thư viện.
Thuận lợi mượn được cuốn sách mà cô muốn, lại nghĩ đến hôm nay ở trên đường giúp người khác nhặt đồ vật. Lộc Viên Viên cảm thất thu hoạch tương đối khá, hài lòng trở về ký túc xá.
***
Phòng 401, tòa nhà số 3, khu ký túc xá nam.
Một tiếng sập cửa thật lớn hù doạ ba người đang ở trong phòng.
Tần Phóng đang đánh trò chơi, bị dọa đến thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại.
Sau khi ổn định, cậu ta hướng về phía cửa cao giọng phàn nàn: "Chuyện gì xảy ra vậy? Ai lại khiến ngài trở về trút giận lên bọn tôi?"
Hai người khác cũng theo phụ họa: "Đúng thế, Lâm ca, bọn tôi cái gì cũng không có làm. Rất ngoan đấy."
"...."
Mấy người nói qua nói lại cũng không đáp lại.
Chỉ một lát sau, trong phòng tắm riêng truyền ra tiếng nước ầm ầm.
Mặc dù trong lòng kỳ quái, nhưng Tần Phóng rất nhanh lại đưa lực chú ý lên trên trò chơi trên điện thoại trong tay.
Mười mấy phút sau, trò chơi kết thúc. Tần Phóng nhìn trên màn hình "Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà", tâm trạng rất tốt.
Quay đầu đã nhìn thấy Tô Lâm đầu tóc ướt sũng.
Tần Phóng nhớ tới mục đích ngày hôm qua thiếu gia này ra ngoài, hỏi anh: "Ài, ngài thi lại thế nào?"
Tô Lâm học kỳ sau năm nhất chọn môn tự học, cuối kỳ thi lại bị anh ngủ quên, mà đại học C thống nhất thi lại an bài ở học kỳ đầu.
Chính là ngày hôm nay.
"...."
Nghe vậy, Tô Lâm tay cầm khăn lông trắng dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta.
Một năm ngủ chung phòng, Tần Phóng thật sự có thể lý giải được trái tim của những cô gái theo đuổi Tô Lâm.
Liền khuôn mặt này, cả người phát ra khí chất tự phụ "Lão tử đây có tiền lại còn mê người", đặt cái nào cũng đều là tiêu điểm.
Lúc này, Tô thiếu gia có khuôn mặt đẹp trai với đường nét rõ ràng, mặt không biểu cảm mà nhìn chằm chằm cậu ta.
Con ngươi đen kịt, ánh mắt sắc bén.
Tần Phóng nuốt một ngụm nước miếng: "...."
Bị anh nhìn chằm chằm đến sau lưng lạnh toát, cậu ta thật cẩn thận hỏi:
"Cho nên đây là.... thi.... không tốt?"
Những lời này như là đâm trúng điểm của Tô Lâm.
Tần Phóng nghe được anh thấp giọng mắng một câu "Mẹ nó". Đem cái khăn ném trên bàn cạnh giường ngủ, theo sau truyền đến giọng nói còn mang theo buồn bực, "Chìa khóa xe đạp bị mất, không kịp tới để thi."
"Hả?" Tần Phóng không kịp phản ứng lại.
Tô Lâm dừng một chút, nói tiếp: "Quay lại tìm cũng không có, phỏng chừng là rớt trên đường, bị người ta nhặt rồi."
Khu vực thi lại được bố trí trong tòa nhà giảng dạy cách xa ký túc xá nam nhất. Với khoảng cách đó, nếu như không đi xe đạp thì khả năng phải mất 30 phút đi bộ.
Đến trễ buổi thi mười phút là không được phép thi.
Dựa vào hai chân mà đi đến, thì món ăn cũng đã lạnh rồi.
Cho nên anh dứt khoát trực tiếp không thèm đi nữa.
"...."
Không khí trong phòng ký túc xá giống như là bị đình trệ.
Sau đó, Tần Phóng trước không nhịn được, bắt đầu cười to: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lâm ca, cậu thật sự là trâu bò, con mẹ nó, ha ha ha, chìa khóa lại mẹ nó bị mất."
Tần Phóng nằm trên giường thăm dò: "Lâm ca cũng có ngày hôm nay, ha ha ha ông trời đều không muốn cho cậu qua."
Tô Lâm ở trên giường thò đầu ra.
"Không sao. Học kỳ này còn chọn môn. Mấy anh đây sẽ giám sát ngài."
Tô Lâm: "...."
Tô Lâm nhìn ba người kia cười đáp run rẩy, lạnh lùng nhếch khóe môi,
"Còn mẹ nó cười. Về sau bài tập về nhà của lão Lưu, đừng đến cầu xin tôi."
Mặc dù bị treo, những cũng không phải không có phương pháp để khắc phục.
Đại học C một năm chỉ cần chọn một môn tự chọn là đủ học phần. Cho nên kỳ thi này bỏ lỡ, ở học kỳ khác nhiều thêm một môn, bổ sung vào học phần liền có thể.
Nhưng mà.
Cái này mang ý nghĩa là anh sẽ phải học môn tự chọn vào năm hai của mình.
Tô Lâm trầm mặc ngồi ở trước bàn, một tay kéo máy tính qua. Trong khi chờ đợi máy tính khởi động, ngón tay thon dài gõ một chút lên mặt bàn.
Sau khi khởi động xong, anh đăng nhập vào website trường, mắt nhìn những môn tự chọn còn có chỗ trống.
[Cơ sở kế toán học]
[Giới thiệu xã hội học]
[Tiếng Pháp]
"...."
Một cái cũng không muốn học.
Môn học tốt hơn sớm đã bị người ta đoạt hết. Cho tới bây giờ lúc này không còn có lớp nào bị tuyển đầy, ngẫm lại cũng có biết bao nhiêu nhàm chán.
Cuối cùng cân nhắc một chút, anh chọn [Trùng tu] - [Tiếng Pháp] - [Xác định]
Sau khi hệ thống nhắc nhở thành công, anh liền tắt máy.
Tô Lâm bực bội cào tóc.
Càng nghĩ càng giận.
Mẹ nó.
Rốt cuộc là ai nhặt đi cái chìa khóa? Rảnh rỗi?
Tác giả có lời muốn nói: Về sau.
Tô Lâm mỗi ngày ngóng trông giờ học môn tiếng Pháp: Cái chìa khóa này bị nhặt thật tốt. Thật sự con mẹ nó rất tốt =))))
Ch. 02 → |