Truyện:Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc - Chương 10

Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 17 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

"A..." Cô cảm thấy làn da mình bị lửa tình biến thành màu hồng xinh đẹp.

Cảm thấy thật thẹn thùng, Chân Đa Trân nằm úp sấp xuống cắn chiếc chăn mỏng trên giường, ngăn lại những âm thanh ◗â_m mĩ mình phát ra, nhưng trong cổ họng cô lại phát ra một tiếng ⓡ*ê*ⓝ 𝓇*ỉ yêu mị, khiến cô xấu hổ vô cùng.

Ngón tay của Mạc Ưng Chí ra vào, càng ngày càng nhanh, Chân Đa Trân căn bản là không ngăn được bản thân, thanh âm 𝒹*â*〽️ mỹ như nước chảy phát ra trong miệng cô.

Mà ngón tay thăm dò của người đàn ông, tựa như tập trung lửa tình vào hai nơi trước sau trong th.â.ⓝ т𝒽.ể cô...

"A ...a...a..." Một tiếng rê.ⓝ r.ỉ phát ra, tay của Mạc Ưng Chí khiến cô đạt đến cao trào, quên đi tất cả.

Chân Đa Trân dựa ⓛê·𝖓 ⓖ·ıư·ờ·ռ·ⓖ, cả người mềm nhũn.

Cô thật không ngờ Mạc Ưng Chí lại lợi hại như vậy, chỉ dùng ngón tay mà đã có thể khiến cô hoàn toàn khuất phục.

Thuần túy mà nói, anh ở trên giường, đương nhiên là cô kiếm được rồi.

Mạc Ưng Chí vừa rồi là có ý gì? Nhỡ sau cô làm người tình của anh, nghiện 𝖙𝒽â*𝐧 🌴*h*ể của anh rồi, anh lại nói muốn chia tay thì cô về sau phải làm sao?

Nhưng cô hỏi thế nào đây?

Vẻ mặt buồn rầu của Chân Đa Trân đập vào mắt của Mạc Ưng Chí, anh không biết cô lo lắng cái gì, chỉ có điều trong thời gian hai người sung ⓢư_ớ_𝖓_g, anh không cho phép cô phân tâm.

𝐓_h_â_𝓃 †_𝖍_ể cường tráng lại lần nữa đè lên т𝖍â●ռ †●h●ể thướt tha của cô.

"Mạc Ưng Chí..." Trong lòng Chân Đa Trân biết rõ người đàn ông có ý đồ, nhưng chỉ có thể nhẹ giọng ngâm nga.

"Vẫn còn gọi cả tên họ ư? Em nên sửa lại cách xưng hô đi!" Người đàn ông vừa đùa giỡn ✝️·𝒽·â·n †h·ể cô, vừa phản đối cách xưng hô xa lạ của cô.

Mạc Ưng Chí nằm nghiêng bên cạnh Chân Đa Trân, vỗ về giống như chơi đùa con mèo con, bàn tay to nhẹ nhàng lướt qua đư·ờп·ⓖ 𝐜⭕·ռ·𝐠 của cô, vỗ về thắt lưng mẫn cảm của cô, hết lần này tới lần khác.

"Kêu tên thôi..." Vặn vẹo 🌴h-â-n ⓣ-ⓗ-ể vô lực, Chân Đa Trân không ngờ mình để anh muốn làm gì thì làm, anh lại làm động rung động lòng cô.

"Anh nghe không quen." Anh cắn 𝐦ú_𝖙 đôi môi căng mọng của cô.

Bàn tay thô ráp kẹp lấy đầu v* Ⓜ️_ề_𝖒 𝖒ạ_𝐢 ngọt ngào của cô, ngón tay thon dài của anh không ngừng ν_ⓤố_† 𝐯_e, đến tận khi con thỏ trắng dần dần cứng rắn.

"Vậy muốn gọi là gì?" Chân Đa Trân ⓣ*𝖍*ở 𝖍*ổ*𝐧 ♓ể*n hỏi.

Ⓛ.à.〽️ t.ì.𝐧.♓ nhân bồi thường cũng phải chú ý xưng hô như vậy ư? Nhưng nhìn Mạc Ưng Chí kiên trì như thế, cô đành phải phối hợp với sở thích của chủ nợ thôi.

"Ưng Chí thân ái!" Người đàn ông vui vẻ tuyên bố.

"Ừ?" Thật mắc ói... Chân Đa Trân nhíu mày, không thể tin được người đàn ông đứng đắn lúc trước lại muốn cô kêu như vậy...

Không được! Cô kêu không được.

"Không kêu ư?" Mạc Ưng Chí có thể cảm thấy được người đẹp có chút chống cự, liền gia tăng khiêu khích.

Đôi môi cuồng nhiệt của anh cắn lên chiếc cổ phấn nộn của cô, cố ý 𝐯*uố*т ✌️*ⓔ nhuyễn ngọc ôn hương [1] đang căng cứng, cướp lấy từng phân thơm ngọt, lưu lại nhiều dấu vết 𝐡.🔴.🅰️.ռ á.i loang lổ trên chiếc cổ trắng nõn.

[1] Nhuyễn ngọc ôn hương[软玉温香]: "Nhuyễn" [软]: Dịu dàng ; "Ngọc" [玉], "Hương" [香]: cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi †*♓*â*𝓃 t𝒽*ể trắng nõn 𝐦ề·ɱ ⓜ·ạ·i, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

"Anh đừng xấu như vậy..." Cô không kìm được phát ra tiếng kháng nghị (bày tỏ ý kiến chống lại điều đã quyết nghị).

"Anh nào có xấu, tình nhân người ta thường nói chuyện mắc ói như vậy mà..."

Chân Đa Trân bị anh trêu chọc đến cả người mềm nhũn vô lực, lý trí đã hoàn toàn bị đánh mất, hoàn toàn đắm chìm trong sự khiêu khích tàn ác của anh.

✞*𝒽*â*𝐧 †♓*ể thon dài của Mạc Ưng Chí đặt trên người cô, bàn tay to tham lam đi xuống, đặt trên đôi gò bồng đảo tuyết trắng, không ngừng nhào nặn.

"Đừng như vậy..." Cô t♓●ở 🌀ấ●ⓟ liên tục, khát vọng lấp đầy hai bầu vú đầy đặn.

"Kêu lớn lên! Để nhân viên phục vụ ngoài hành lang cũng có thể nghe được tiếng kêu sung 𝖘-ư-ớ-п-🌀 của em!" Người đàn ông nhẹ nhàng trêu chọc, mạnh mẽ cuộn thân hình cô, chiếc lưỡi linh hoạt cắn ⅼ●𝖎●ế●𝐦 đầu v* phấn nộn, lúc thì 〽️_ú_†, lúc thì 𝖛*ⓤố*𝐭 𝐯*𝐞, lưu lại trên đó từng vết 𝖍_ô_п rải rác.

Hai tay của Chân Đa Trân che miệng, nhưng vẫn phát ra những tiếng ngâm nga 𝒹â●ⓜ mĩ.

Cô đúng là rất sợ nhân viên phục vụ ở bên ngoài nghe được thanh âm của bọn họ.

"Làm gì phải nhịn vất vả như vậy? Thiết bị cách âm ở đây rất tốt." Không đành lòng để cô ngược đãi bản thân, Mạc Ưng Chí liền nói cho cô.

"Nhưng..." Cô vẫn rất sợ mà.

"Không có nhưng gì cả!" Anh đột nhiên giật tay cô ra, một tay kia thăm dò vào trong mật huyệt của cô, không ngừng khuấy động.

Hai ngón tay của anh đột nhiên đi vào trong u kính nóng rực, không ngừng co rút trong cơ thể cô, tìm kiếm điểm mẫn cảm.

"A...a...aaa...." Tiếng r·ê·n ⓡ·ỉ hổn hển của cô lại bắt đầu.

Một loại 🎋𝖍·🅾️·á·❗ ⓒả·m không cách nào hình dung từ hạ thể của cô lan đi khắp cơ thể, cảm giác khô nóng lại bắt đầu thiêu đốt cô, khiến cô гê-ռ ⓡ-ỉ không ngừng.

Anh hé miệng cười.

Bỗng nhiên, anh tách hai chân của cô ra, ánh mắt sắc sảo nhìn ngắm kỹ bí hoa đã ư.ớ.t á.✝️, chảy ra nước mật.

Ánh mắt nóng rực của người đàn ông trong nháy mắt thiêu đốt càng mãnh liệt, vì cảnh tượng xinh đẹp hấp dẫn trước mắt ....

Trong u cốc, cánh hoa mật xinh đẹp đỏ thẫm.

Bị anh nhìn chằm chằm, lửa nóng ở cả thể xác và tinh thần của Chân Đa Trân bắt đầu tản mát, mời gọi.

𝒯♓â*ⓝ ⓣ*♓*ể của cô rất ngây ngô, không biết cái gì gọi là nói dối, diễn trò, ✞*♓â*п 🌴𝐡*ể trung thực phản ánh ý nguyện chân chính của bản thân.

Cô hi vọng bị ◗ụ_ⓒ ☑️_ọ_n_ɢ thật lớn xuyên qua, xé rách...

Người đàn ông mở hai chân người yêu ra lớn hơn, cúi đầu, l*ï*ế*𝐦 láp đóa hoa đỏ tươi nở rộ, hoa cốc mãnh liệt run run nháy mắt đẫm nước.

"A...a...aaa...." Chân Đa Trân cao giọng ⓡ●ê●ⓝ 𝖗●ỉ to hơn.

Đầu lưỡi của Mạc Ưng Chí Đừng tiếp tục ⅼℹ️●ế●Ⓜ️ hoa hạch trong u cốc, khiến hành vi của người đẹp ngày càng phóng đãng, không ngừng vặn vẹo thân hình muốn trốn đi, nhưng trốn thế nào cũng không được.

"A...a...aaa...." Cô rên lên lớn hơn.

Anh đặt hai chân trắng nõn của người đẹp lên vai, cái miệng xấu xa vẫn không chịu buông tha cho cô, đầu lưỡi cuồng dã Ⓜ️-ú-🌴.

Chỗ tư mật của Chân Đa Trân đã sưng lên, vô số lần sung 💰ướn·g ⓛ-ê-𝓃 đ-ỉռ-♓.

Thanh âm của cô đã bắt đầu khàn khàn nhưng người đàn ông vẫn không buông tha cô...

Mạc Ưng Chí trông thấy đôi mắt người đẹp mơ màng, đôi môi đỏ mọng 𝒽.é m.ở, một bộ dạng lẳng lơ mặc cho người ta chà đạp mới vừa lòng vòng hai chân mềm nhũn vô lực của cô quanh hông, đặt ◗-ụ-𝒸 ☑️-ọ𝐧-ɢ to lớn đã sớm dâng trào ở cửa huyệt, từ từ đ-ư-𝖆 ✅à-🅾️ hoa kính đang rⓤ●𝐧 𝐫●ẩ●𝐲.

"A, anh chậm một chút..." Cô nhăn mày lại, ⓒ-ắ-𝓃 〽️ô-ℹ️ dưới.

Người đàn ông đỡ lấy phấn ⓜ·ôⓝ·🌀 xinh đẹp của cô, dụ*🌜 ⓥọ*𝓃*ℊ rắn chắc tiến nhanh vào vùng đất non mềm, không có một khe hở, để cô gắt gao bao vây anh.

Chân Đa Trân có thể cảm nhận được người đàn ông đang ở trong cơ thể mình, nhồi vào hoa huy*t của cô để ăn no.

Mạc Ưng Chí ở trong cơ thể cô kìm không được ngồi dậy, co rút nhịp nhàng, ma sát những điểm mẫn cảm của nhau, cuồng dã thiêu đốt.

"Em thích như vậy ư?" Anh gia tăng tốc độ, ý đồ muốn đưa cô lên đến điểm cao nhất của 𝐝·ụ·🌜 𝖛ọռ·𝖌.

"Thích..." Cô trả lời theo bản năng.

Cuồng nhiệt mang theo ԁ_ụ_c v_ọ𝓃_ɢ cháy bỏng, lửa nóng lan tràn trong cô, cái miệng nhỏ nhắn của cô không ngừng 𝓇ê●𝐧 r●ỉ, trong khi người đàn ông đang mãnh liệt, hai con thỏ trắng trước n🌀ự*𝖈 cô cũng nhảy lên, như hai đóa hồng mai mặc cho người ta hái.

Người đàn ông xoay người chặn cô lại, cúi đầu ngậm lấy bảo thạch mê người, bảo kiếm phía dưới vẫn tiếp tục rong ruổi qua lại trong hoa kính.

"Thích là tốt rồi. Anh cũng muốn đối tốt với em, để em vừa lòng!" Anh không ngừng đung đưa, đến tận khi gieo rắc mầm móng trong u cốc mới chịu nằm trên người của người đẹp nghỉ tạm ...

Anh ♓ô*n lên da thịt của cô, lưu lại những dấu vết thật sâu, anh muốn cô hiểu, không ai có thể làm như vậy.

Đời này, cô chính là người của anh!

Chương (1-17)