← Ch.27 | Ch.29 → |
"Không được! Anh không để cho em đi." Áp chế cổ tay 〽️ả*𝖓*𝐡 k*♓*ả*ⓝ*♓, anh bá đạo nhìn chằm chằm cô, không để cho cô rời đi.
"Anh..." Ái Tĩnh trừng mắt nhìn người đàn ông đang nổi điên.
Anh lại nữa rồi! Sau lần hai người "🍳ⓤ●ⓐ●𝖓 ⓗ●ệ" lần đầu tiên, cũng là anh vội vã, mạnh mẽ ép buột cô ra ngoài ăn cơm với anh.
"Em dám lãng phí tâm ý của anh, anh ngay lập tức muốn em ở chỗ này!" Hạ Phong hung tợn uy ⓗ·ℹ️·ế·🅿️.
"Anh dám?!" Ái Tĩnh không chịu yếu thế trừng mắt nhìn anh.
"Em nghĩ thử xem anh rốt cuộc có dám hay không!" Hạ Phong nhìn cô chằm chằm. Tối nay anh không đếm xỉa nữa rồi!
Ái Tĩnh cắn răng, không dám nhút nhích.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Cô cũng không muốn trình diễn kích tình ⓝó*𝐧*g 𝐛*ỏռ*g trước mặt nhiều phục vụ như vậy! Cho nên trước hết cô tạm thời án binh bất động, quyết định phải ăn xong bữa cơm này, chờ xem anh lại muốn giở trò զ⛎-ỷ gì...
"Hạ Phong! Anh điên rồi phải hay không?" Âm thanh Ái Tĩnh cắn răng nghiến lợi truyền ra từ trong phòng ăn bao riêng.
"Làm sao em biết?" Hạ Phong dồn dập đáp lại, không ngừng gặm cắn vành tai của cô, bàn tay không ngừng xoa bóp bộ п●ℊ●ự●c ɱ_ề_𝖒 Ⓜ️_ạ_ℹ️.
Mỗi lần đụng phải Ái Tĩnh, cả người anh tựa như sống lại lần nữa. Cảm giác phiền muộn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự vội vàng t●h●ở ԁ●ố●𝖈 điên cuồng.
"Không phải em đã sớm biết anh vì em mà phát điên lên rồi sao?" Hạ Phong hỗn loạn ⓣ●ⓗ●ở ⓗ●ổ●𝖓 ⓗể●ⓝ.
Người phụ nữ trong n𝖌_ự_ⓒ khiến anh kích động không ngừng. Anh không thể không có cô!
Mặc dù sớm biết mình yêu cô say đắm, nhưng anh không nghĩ tới mình có thể mất khống chế một cách dễ dàng như vậy...
"Không được làm loạn!" Ái Tĩnh kinh sợ т𝖍_ở ℊấ_p, kháng nghị hành động của anh.
"Cái gì gọi là làm loạn? Em là bạn gái của anh, anh yêu như thế nào thì muốn thế nấy!" Hạ Phong đem cô áp chế trên ghế sa lon bên cạnh.
Anh điên cuồng gặm cắn cô, cởi cúc áo sơ mi, đưa tay vào bên trong nịt п𝖌ự_c, 𝖛·цố·† 𝖛·𝖊 nụ hoa của cô.
"Em sẽ kiện anh cường bạo!" Ái Tĩnh tỏ vẻ tức giận.
"Vậy sao? Ý của em là, em căn bản không thích anh sờ em? Anh quá nhiệt tình tạo thành thương thế cho em, một chút em cũng không thích?" Nói xong, anh nhanh chóng vén gấu váy của cô lên, kéo quần lót của cô xuống, thuận tiện đưa ngón tay tiến vào trong t♓â●𝓃 🌴●𝐡●ể của cô.
"Đúng..." Toàn thân Ái Tĩnh ⓡ⛎.𝐧 r.ẩ.γ.
"Em, kẻ lừa đảo này!"
Ngón tay của anh không ngừng ra vào ở trong hành lang chật hẹp, trêu đùa vùng mẫn cảm của cô, cho đến khi cô không cách nào khống chế rên rĩ thành tiếng.
"A..."
"Trong này ướt giống như thế này, em phải nói là rất ưa thích mới đúng!" Ái dịch chảy ướt ngón tay của Hạ Phong khiến anh hài lòng ngắm nhìn bộ dáng xinh đẹp mất hồn của cô.
Chỉ có lúc này, Ái Tĩnh mới có thể hoàn toàn nghe lời anh nói. Hạ Phong tách hai đùi của cô ra, đem cô chống đỡ trên người.
"Không thể..." Ái Tĩnh nức nở ở phía dưới Hạ Phong. Chỉ là Hạ Phong nhất định sẽ không nghe lời của cô.
Anh ⓗ.ô.𝓃 từ trán cô trở xuống, ôm ⓣ●h●â●ⓝ 𝐭●𝒽●ể 𝖒ề·Ⓜ️ Ⓜ️ạ·𝐢 của cô, đột nhiên tiến vào trong cơ thể cô...
"Đừng! Chậm một chút..." Cô không khỏi ngước cổ lên.
"Không thể nào, anh mà quá dịu dàng, em sẽ quên anh." Nắm lấy e-🅾️ †-𝒽ο-ⓝ, anh tăng tốc độ, hành hạ vừa tàn nhẫn vừa ngọt ngào đối với cô.
"Nào có..." Ái Tĩnh sắp phát điên lên bởi vì Hạ Phong ôm cô thật chặt, dùng tư thế ⓣ𝒽●â●ⓝ 〽️●ậ●† nhất tiến vào nơi sâu nhất của cô...
"Thật khó chịu a... Không cần..." Cô ôm chặt cánh tay Hạ Phong nhưng lại không ngăn cản được động tác của anh.
"Nơi đó của em quá hẹp vậy mà còn trách anh?" Ôm lấy 𝐦-ô𝓃-ɢ đẹp của cô, theo chất mật nhẵn mịn, tốc độ anh ra vào càng nhanh, lực đạo càng mạnh mẽ.
"A..." Ái Tĩnh theo luật động của Hạ Phong, cổ họng phát ra tiếng ngâm nga cao vút.
Anh tựa như dã thú bắt đầu độ𝐧●🌀 †ì𝖓●♓, hoàn toàn đánh mất tự chủ, không ngừng c.ắ.〽️ ⓥ.à.⭕ 𝐫ú●🌴 r●a trong hoa huy*t chật hẹp. Âm thanh ⓖ·𝒾@·0 𝐡ợ·𝓅 cuồng dã vang vọng ở trong phòng.
Nghe được tiếng ⓡê*ռ 𝓇*ỉ 𝖉â*m đã*𝖓*🌀 của mình như thế, thần kinh Ái Tĩnh gần như muốn tan rã.
Hạ Phong ♓ô·𝖓 Ⓜ️ô·𝒾 của cô, tỉ mỉ mà điên cuồng muốn lấy tất cả ngọt ngào từ cô."Không thể nào vì em nói không cần mà tình yêu của anh lập tức tan biến. Trừ khi em nói không yêu anh nữa..." Tình yêu của anh giống như con ngựa hoang dã được cởi cương, sẽ rong ruỗi ở trong không gian mênh 〽️ôռ*ⓖ.
"Không cần..." Cô còn sót lại tia lý trí này.
"Anh sẽ làm em thay đổi chủ ý." Anh tuyên bố như đinh chém sắt.
Sau khi đòi hỏi không biết chán, Hạ Phong rốt cuộc thả ra mầm mống ◗●ụ●𝖈 𝖛ọⓝ●𝖌, đẩy hai người tới đỉnh cao nhất.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |