← Ch.21 | Ch.23 → |
"Ưm..." Tiếng rê.𝖓 𝖗.ỉ ngọt ngào thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của Ái Tĩnh.
𝒟ụ●🌜 ☑️●ọⓝ●🌀 nhanh chóng lan tràn, không thể nào cứu vãn được.
Anh ✖️*â*Ⓜ️ пⓗ*ậ*p mạnh bạo, bá đạo đoạt đi hô hấp của cô. Cô cố gắng lui về phía sau, hy vọng có thể có nhiều không gian ✝️𝒽-ở 𝐝-ố-↪️ một chút, nhưng anh căn bản không bỏ cuộc, từng bước tiến tới gần.
Anh vén gấu váy lên, chân dài đứng giữa hai chân của cô, ⓓ·ụ·ⓒ ☑️ọⓝ·ɢ phái nam cương cứng ⓥ_𝐮ố_ⓣ 𝐯_ⓔ da thịt cô, khiến cô kinh sợ ⓣh_ở 𝖌_ấ_𝐩 không ngừng.
Mà lưỡi của anh cũng không chút kiêng kỵ 𝖝●â●𝐦 п●♓ậ●p, vào trong miệng của cô, chiếm đoạt chất mật, khắp nơi ngược đãi.
Ái Tĩnh đỏ mặt, đầu lưỡi bị anh é-p b-υộ-𝒸 mà quấn quít không rời.
Kỷ xảo trêu đùa cao siêu của Hạ Phong rút hết sức lực toàn thân của cô. Đầu gối mềm nhũn, không cách nào chống đỡ được ✝️*𝒽*â*𝐧 🌴𝒽*ể của mình khiến cô té nhào lên người anh.
Cô nhếch nhác trừng mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình một cái.
"Ha ha, anh thật không cố ý mà!" Hạ Phong chỉ có thể cười khổ.
Vốn nghĩ là anh chỉ muốn trêu đùa một chút với cô thôi, là anh chỉ là ác tính nghĩ trêu chọc cô, không nghĩ tới "tiểu lão đệ" so với tưởng tượng còn chưa có chướng ngại vật, thế nhưng càng không thể sữa chữa được, hiện tại đang phấn chấn tinh thần, nhất định khoe dũng mãnh mới bằng lòng bỏ qua.
"Tha thứ cho anh! Bất kỳ người đàn ông nào bị đôi mát 𝐪𝖚y·ế·n 𝐫·ũ của em nhìn như vậy rất khó giữ vững lý trí!" Hạ Phong tự lẩm bẩm.
***Thật là dục gia chi tội! *** Chỉ là mượn cớ mà thôi! "Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ." Nghĩa là nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm ra lý do. Hay nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được
Ái Tĩnh vừa mở miệng chuẩn bị phản đối thì Hạ Phong liền cúi xuống, cường hãn xâm chiếm đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi quấn lên, dùng sức hút.
Nụ 𝐡·ô·n anh trao tràn đầy 𝖉*ụ*𝖈 ѵọп*🌀 nồng đậm, dẫn dụ sự hưởng ứng của cô.
"Ưm..." Kỹ thuật ♓●ô●𝓃 cao siêu hòa tan sự chống cự của cô, ý thức từ từ tan rã...
🎋.𝐡.🔴á.𝖎 𝐜ả.𝖒 mãnh liệt giống như dòng điện, vọt qua sống lưng của cô, khiến cho cô 𝖗-⛎-𝖓 г-ẩ-y không ngừng. Ái Tĩnh khó khăn 🅿️♓●á●✝️ 𝐫●a â●m 𝐭●ⓗ●ⓐⓝ●𝐡 mắc cỡ yêu kiều.
Nụ 𝐡ô_𝐧 ⓝ.ó.n.ⓖ 🅱️.ỏ.𝐧.🌀 nồng đậm đã sớm đoạt đi hơi sức của Ái Tĩnh cho nên khi Hạ Phong buông cô ra, cô chỉ có thể vô lực dựa vào trong 𝖓🌀ự·𝖈 của anh ⓣⓗ.ở 𝖉.ố.🌜.
"Cho anh vào được không? Anh chịu không nổi nữa rồi..." Hạ Phong thì thầm dò ý ở bên tai cô.
Ái Tĩnh sớm bị nụ ♓-ô-𝓃 п*ó*ⓝ*🌀 𝖇ỏ*𝖓*ɢ làm tê liệt, căn bản không có sức suy nghĩ, trừ 🌴_𝖍_ở 𝐝_ố_𝖈 ra cũng chỉ có thể gật nhẹ đầu.
"Thật đáng yêu..." Hạ Phong như sói hóa thân, nhìn chằm chằm thức ăn tưoi ngon trước mắt, hận mình không thể lập tức nuốt sống vào bụng.
Anh nhất định sẽ cố gắng gấp bội để cho cô gái mình yêu được hài lòng!
Khi Ái Tĩnh lấy lại tinh thần thì hai chân đã quấn lấy hông của Hạ Phong, vòng tay ôm chặt cổ của anh, sống lưng dựa vào lan can ở ban công.
"Anh..." Cô còn chưa kịp mở miệng, ngón tay Hạ Phong đã xuyên qua, thăm dò con đường u tối khiến cô run lên.
"A ──" 𝐊♓●🔴á●ı 𝖈ả●ɱ bén nhọn xẹt qua ở trong đầu.
Tại sao có thể như vậy?! Chỉ là ngón tay tùy tiện xâm lấn của anh cũng khiến cô phản ứng một cách dâ·ɱ đ·ã·𝖓·🌀 như vậy... Thật đáng xấu hổ...
Tỉ mỉ quan sát phản ứng của Ái Tĩnh, anh tăng nhanh tốc độ ra vào của ngón tay.
"Ưm..." Ái Tĩnh dùng sức lắc đầu, cố gắng chống cự 𝐤·ⓗ·𝐨·á·ℹ️ 𝖈·ả·〽️ mãnh liệt ăn mòn toàn thân.
"Tiểu Tĩnh, em muốn không?"
Mật huyệt bị ⓧ●â●ⓜ ռ♓●ậ●ρ khiến Ái Tĩnh nói không ra lời, chỉ biết lắc đầu, nửa người dưới cong cao hơn.
"Không muốn thừa nhận? Không sao." Hạ Phong nhướn mày, cố ý gia tăng tốc độ ra vào của ngón tay, "Nơi này ướt đẫm như vậy, coi như em không nói, anh cũng biết rõ."
Anh cuối xuống mãnh liệt 𝒽.ô.п lên môi của cô, ngón tay không ngừng luật động mạnh mẽ ra vào chỗ kín của cô.
Ái Tĩnh cảm giác trong cơ thể phun ra một ḍng nước ấm, toàn thân cô 𝐫ц.𝐧 𝓇.ẩ.ⓨ, muốn mở rộng hai chân, Hạ Phong lại càng không để cho cô đóng lại, tiếp tục công kích.
Bất kể cô né tránh như thế nào, ngón tay Hạ Phong vẫn đ●â●ɱ ✅●à●⭕ hoa hạch mẫn cảm, trêu chọc hạt châu đã ứ ⓜá*ⓤ thành màu sắc diễm hồng.
Chất lỏng màu trắng từ giữa hai chân của cô chậm rãi chảy xuống...
"Ưm... Không muốn..." Chuyện xấu hổ như thế này làm sao cô có thể thản nhiên thừa nhận mặc dù cơ thể đã đạt tới cao triều.
"Cái miệng rõ ràng là nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, mà lại luôn nói những lời không thành thực?" Hạ Phong một bên đùa giỡn †𝐡.â.𝖓 †.𝐡.ể Ái Tĩnh, một bên lắc đầu.
"Nào có..." Âm thanh hưởng ứng không ngừng 𝖗𝖚●𝖓 𝓇ẩ●ÿ.
Thấy cô cứng đầu như vậy, Hạ Phong chỉ cười, cũng không nói chuyện.
Anh rút ngón tay đang ra vào hoa huy*t của cô ra, đem lỡi dao thịt đã sớm trương cứng chà xát cửa huyệt ư_ớ_† á_✝️, nhưng lại không tiến vào.
"Ưm..." Ái Tĩnh không nhịn được phát ra tiếng rê*𝖓 𝖗*ỉ không hài lòng.
Cảm giác trống rỗng lan tràn khắp người, nhưng không được đáp lại, vòng eo của cô không tự chủ ép sát về phía anh, im lặng mời mọc.
Cô 🍳⛎_ⓨ_ế_п 𝖗_ũ anh mà ánh mắt buồn bã khiến Hạ Phong thở hốc vì kinh ngạc, dường như lý trí bị đánh cho một quyền vụn vỡ.
Đối với Ái Tĩnh, anh sớm có kế hoạch là chiếm đoạt tình cảm và ⓣ●hâ●ⓝ 🌴●h●ể, để cho trong mắt cô chỉ có anh, nhưng kế hoạch của anh lại không khống chế được phản ứng của anh đối với cô.
Thật là đáng 𝐜*hế*🌴!
"Em như thế này thật quá 🍳●u●ⓨế●п 𝓇●ũ..." Ôm cô trong lòng, Hạ Phong phát ra cảm thán tù đáy lòng.
Ái Tĩnh còn chưa kịp nói chuyện, môi của cô bị chặn lại, cùng lúc phái nam nóng rực cường thế xuyên qua т-hâ-𝖓 т♓-ể của cô ──
"Ô..." Cái miệng nhỏ nhắn của Ái Tĩnh bị lấp kín, chỉ có thể phát ra giọng mũi nức nở nghẹn ngào.
Hạ Phong cường hãn ↪️·ắ·m 𝐯·à·𝐨, đỉnh phái nam không ngừng đ·ụ·ⓝ·g 𝖈ⓗạ·m hoa tâm, làm cho cô không ngừng ⓡ.ê.ⓝ 𝖗.ỉ, nhưng âm thanh của cô toàn bộ rơi vào trong miệng anh.
Người trong đại sảnh cũng không ai phát hiện một màn kích tình ướ●✞ á●𝖙 đang diễn ra trên ban công...
Đắm chìm trong 🎋·h𝑜á·1 ↪️·ả·𝖒, Ái Tĩnh chỉ có thể ôm lấy Hạ Phong, theo anh lay động ✝️·𝖍·â·𝖓 ⓣ·𝒽·ể.
Hạ Phong thẳng tiến kịch liệt ở bên trong, Ái Tĩnh hết lần này tới lần khác đạt tới cao trào. Có những lúc 🎋-♓o-á-❗ ↪️ả-𝐦 quá mãnh liệt khiến cô không thể nào khống chế mà nước mắt phài trào ra...
Đêm nay, Hạ Phong giống như dã thú chưa được ăn no, không biết bao nhiêu lần tham lam 𝖍a·〽️ 〽️υố·ⓝ †𝖍.â.п 𝐭.𝐡.ể ⓜ●ề●〽️ 𝖒ạ●ï của Ái Tĩnh, cho đến khi ánh đèn bên trong phòng khách dần dần dập tắt.
Ⓗ0·@·𝓃 á·1 điên cuồng của bọn họ mới chấm dứt.
← Ch. 21 | Ch. 23 → |