Thằng em trời đánh
← Ch.02 | Ch.04 → |
~~tại nhà nó~~
- Long! Diệp Nhất Long - nó quát
- Cái thằng em trời đánh này tối ngày chạy nhảy lung tung ko biết mệt là j, đã dị còn cái tính mê gái nữa chứ, cái thằng này phải chi nó giống như chị của nó vừa hiền, vừa đẹp... Bla... bla... (ngay từ đầu em đã g. t rồi con nhỏ này nói nhiều lắm)
- chị nói đủ chưa - Nhất Long đứng sau lưng nó nói, làm nó giật mình
- úi mẹ ơi, Diệp Nhất Long! Nó quát vào mặt Long
- phải công nhận chị có tài tự sướng dữ - Long gãi đầu nói
- rồi sao, đỡ hơn cái đồ hám gái, úi giời ơi trên người mày sao toàn là mùi rượu vậy- nó bực bội mắn Long
- NGU, thì đi uống rượu mới có mùi rượu - Long lên giọng chọc tức nó
- mày chửi ai ngu hả, mày có biết là IQ của chị mày là 200200 ko thằng đần.... Chưa nói hết, nó quay qua thì thấy Long nằm ngủ ngon, tức tối nó lấy cái điện thoai cầm trên tay phi thẳng vào mặt Long (ác quá)
- chị làm j vậy hả? Hư mất vẻ đẹp của tui là tui cho chị biết tay - Long ôm mặt nói
- hứ! Chị đã nói rồi "thuận chị thì sống, nghịch chị thì chết" ai biểu cưng ko nghe - nó hất mái tóc ra đằng sau, tay chống nạnh, nói giọng chị cả
- chị đợi đó, tui... tui... sẽ mách mẹ cho coi - Long cứng miệng nói đại
- hahaha.... Lớn đầu mà như con ních, mách đi chị sợ quá - nó cười đắt ý
- chị đợi đó - Long lườm nó rồi quay vào phòng soi gương xem vẻ đẹp trai của mình có bị tuột xuống ko, cũng may là ko sao nếu có sao chắc nó xuống gặp Lão Vương Ca lâu rồi (hìhì em giỏi võ hơn chị mà)
~~8h30 sáng hôm sau~~
Từ sâu trong đôi mắt này, anh hờ hững ko như bao ngày
Phải chăng ở nơi chốn này, để anh vội đến và rồi vội đi?
Phải chi anh thấu thiểu, rằng em vẫn yêu anh rất nhiều
Nói đi anh người ơi h anh mún em sống sao!
Hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm em vẫn đứng đây chờ anh đi tìm
Lúc anh ko còn ai hết thì hãy ở yên em sẽ đi kiếm...
Nhạc chuông đt của nó
(Anh mún em sống sao Bảo Anh)
- alo, đứa nào điện tao giấc này ko biết để cho người # ngủ à, thui cúp máy đi có j nói sao- nó nói giọng ngáy ngủ, mắt vẫn nhắm tít
Nó chưa kịp cúp máy, đầu dây bên kia la lên
- đợi đã
" Ủa sao nghe cái giọng này quen quen của ai ta, ai ta, aiiiii".... Nó nghĩ, bỗng nó bật ngồi dạy
- Mẹ! Sao mẹ gọi con h này - nó ngạc nhiên hỏi
- sao chứ, gọi hỏi thăm con gái ko dc sao
- ko... ko, à ko con ko có ý đó! Mẹ với cha khỏe ko - nó lúng túng nói
- con yên tâm mẹ, cha vẫn ổn. Còn con với thằng Long sao rồi sống tốt chứ - bà diệu dàng hỏi tham
- ờ dạ, con sống tốt tốt lắm, còn thằng Long tính nào tật náy mẹ ơi... ơ à ko ý con là thằng Long vẫn chăm chỉ ngoan lắm, dạo này nó nghe lời con lắm - nó cười hềhề, cũng may nó ứng phó nhanh nên bà ko nghi ngờ j hết
- nó đâu rồi
- à dạ nó còn đang nằm ngu, chắc tại tối qua hc nhiều quá nên h chưa thức đó mà (đi bar thì có) - nó
- uk con nhớ chăm sóc em, tội nghiệp học nhiều quá nên kiệt sức, à chút xíu là quên mất, tuần sau anh con về đó - Bà nói giọng đầy lo lắng
- thật chứ mẹ, tuần sau anh về á. Còn thằng Long con luôn chăm sóc nó mà mẹ cứ yên tâm (đánh em thì có)
- uk vậy thì tốt rồi tối 7h mẹ sẽ gọi video cho con để coi nhà cửa thế nào rồi
Nhắc tới nhà cửa nó mới nhớ, người giúp việc xin nghĩ phép vài hôm ko ai dọn nhà, bây h như bãi chiến trường
- uk, ớ dạ - nó nhìn xung quanh căn nhà mà đổ mồ hôi hột
- bây h mẹ có việc bận tối mẹ điện, mà nè con nên sửa tất xấu đó đi, con gái con đứa j mà ko biết ai gọi vừa bắt máy đã chửi rồi
- dạ con sẽ sửa đổi - nó gãi gãi đầu nói
Cúp máy xong nó thở phào nhìn ngồi nhà như bãi chiến trường, chắc nó phải tự dọn thôi
- Long Nhất, Nhất Long thức dậy - nó quát rồi nhìn xung quanh phòng Long ko thấy ai hết
- cái thằng này sáng sớm đã đi đâu rồi
Nói rồi nó chạy nhanh qua phòng vscn rồi thay đồ định đi siêu thị mua một số vật dụng trong nhà. Nó diện chiếc áo thun màu trắng trợn, khoác áo denim bên ngoài, mang giày búp bê, quải chiếc túi ngang hông trong rất cute
Vừa đi nó vừa bấm điện thoại (hay thiệt đi ko đụng ai) ko để ý ai cả
- Uyên Nhi, em đi đâu đấy - Duy hỏi
Nó ngước mặt lên thấy Hân, Đông, Duy ngồi trong chiếc xe mui trần màu đen sang trọng
- em đi siêu thị mua vài thứ lặc vặc đó mà! Còn tụi chị đi chơi à
- tụi chị định đi bar nè em đi ko, ko dc từ chối chị giận đó- Hân
- nhưng... Nó chợt nhớ tới thằng em trời đánh của nó chắc h này ở trong bar chứ đâu, cũng đúng lúc nó định bắt thằng em nó về cùng dọn nhà
- đi mà - Duy nói giọng năng nỉ
- thui dc rồi chị cho em có gian đến đó đi - nó cười tươi như hoa
- uk, lên đi - Hân reo lên
Nó ngồi ngoài trước cạnh Đông (Đông là tài xế mà), nó ko nói j chỉ lườm Đông 1 cái rồi dán mắt vào đt
- à! Nhi nè lúc nãy chị nghe em nói có gian đến bar, em có việc j sao - Hân thắc mắt hỏi
- á! Em đi bắt thằng em của em về nó tối ngày chạy long nhong, mẹ mà biết là giết em chết - nó vẫn cười
- Uyên Nhi có em à, mà em của Nhi tên j - Duy
- nó tên Nhất Long - nó
- cái tên này nghe quen ta hình như là nghe ở đâu rồi - Hân
- đứng đó, Đông mày nhớ ko- Duy
Ngây từ đầu nghe cái tên đó, hắn cũng biết là ai nhưng hắn cứ im lặng ko nói j
Mọi người ơi gửi nhân xét lại cho em đi = ̄ω ̄= em cảm ơn nhiều
← Ch. 02 | Ch. 04 → |