Thủy quang rung động lòng người
← Ch.07 | Ch.09 → |
Vào ngày kế tiếp sau giờ ngọ Hứa Ngự Tiên nhanh chóng xuất phát, sau khi hỏi thăm đường đi xong, liền dọc theo con hẻm Du Gia đi tới. Kiến trúc ở Giang Nam rất cổ xưa, tường trắng ngói xanh tự nhiên sẽ cảm thấy hứng thú, dòng nước xanh ngắt trong veo uấn lượn quanh những hòn đá cuội. Ở phía cuối Du Gia xuất hiện một phủ trạch trên bảng hiệu có khắc "Bạch phủ", từ bên ngoài nhìn vào liền biết chủ nhà này nhất định là người giàu có. Hứa Ngự Tiên xiết chặt ô giấy dầu trong tay do dự một lúc lâu, rốt cục cũng đi tới cửa chính gõ một cái.
Mở cửa là một gã sai vặt áo vàng, hắn híp mắt quan sát nàng một phen: "Có chuyện gì sao?"
Hứa Ngự Tiên đem ô giấy dầu đưa tới trước mặt hắn: "Ta tới trả ô."
Gã sai vặt áo vàng không tiếp, mà hướng phía trong sân bĩu môi: "Vào đi."
Hứa Ngự Tiên dự định không vào nhà, đưa ô xong sẽ lấy lại ngọc bội sau đó rời đi, lắc đầu nói: "Không được, làm phiền ngươi thay ta giao cho chủ tử nhà ngươi."
Gã sai vặt áo vàng chống nạnh, không kiên nhẫn nói: "Ta không biết cái ô này, nào biết có phải của chủ tử nhà ta hay không, phải do chính Nhị công tử xác minh mới có khả năng nhận."
Có mỗi cái ô mà cũng làm kiêu như vậy, nếu không phải vì ngọc bội, nàng đã đem ô cắm ở chốt cửa sau đó rời đi. Hứa Ngự Tiên tiến vào trong cửa, đi theo gã sai vặt đến phòng khách. Nàng ngồi nghiêm chỉnh uống trà lạnh, đợi một lúc lâu vẫn không thấy những người khác xuất hiện, không khỏi hỏi gã sai vặt đang lau bụi ở bên cạnh.
"Nhị công tử nhà ngươi ở đâu?"
"Nhị công tử bận rộn nhiều việc, đương nhiên sẽ có chuyện phải đi giải quyết, ngươi chờ một chút..."
Kết quả của việc chờ đợi này, đều chờ đến bầu trời tối đen, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Huyền đâu, Hứa Ngự Tiên cũng không chờ được nữa, đem ô đặt xuống bàn đứng dậy rời đi.
Một bàn tay bỗng nhiên từ phía sau nhấn bả vai nàng, khiến cho Hứa Ngự Tiên sợ hết hồn.
"Ngươi không muốn ngọc bội nữa sao?"
Hứa Ngự Tiên nghiêng đầu nhìn một cái, liền thấy khuôn mặt âm trầm của Tiêu Huyền, kiêu ngạo bễ nghễ nhìn mình. Hứa Ngự Tiên nhíu mày nói: "Ta cũng đã chờ tới hai canh giờ, một miếng cơm cũng không có để ăn."
Tiêu Huyền đối với gã sai vặt phất tay: "Đưa bàn rượu và thức ăn lên đây."
"Chờ đã, không cần, ta trở về ăn là được, trước đưa ngọc bội cho ta."
Gã sai vặt nhanh như chớp bưng một bàn rượu cùng thức ăn lên, Tiêu Huyền vén tay áo cầm lấy chiếc đũa ngồi xuống: "Cơm nước xong nói sau, miễn cho ngươi nói ta ngược đãi ngươi."
Hứa Ngự Tiên khóc không ra nước mắt, ngươi thả ta mới không phải là ngược đãi ta... Tuy rằng tràn đầy oán niệm, Hứa Ngự Tiên vẫn ngồi xuống, miệng khô khốc nhai thức ăn, đột nhiên tinh thần trở lên vui vẻ: "Đồ ăn này mùi vị rất ngon."
Tiêu Huyền cười nhạo nói: "Đồ nhà quê!"
Hứa Ngự Tiên ngắm nhìn bốn phía, không tự chủ được hỏi: "Bạch công tử, chính là đại ca của ngươi đâu?"
"Thế nào, tương tư thành bệnh?"
Hứa Ngự Tiên thiếu chút nữa phun cơm, nàng thực sự không muốn cùng hắn nói chuyện này. Hứa Ngự Tiên sau khi ăn uống no đủ, mở tay hướng về phía Tiêu Huyền đòi ngọc bội. Tiêu Huyền nhún vai nói: "Ta nói sẽ đưa cho ngươi à?"
Hứa Ngự Tiên trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi không phải nói cơm nước xong sẽ trả lại cho ta?"
"Ta chỉ nói qua sẽ cân nhắc cho ngươi, chưa nói nhất định sẽ cho ngươi a."
Hứa Ngự Tiên giận không kiềm được, suy nghĩ đánh cũng đánh không lại, cướp cũng cướp không xong, liền đi nhanh ra ngoài cửa muốn rời đi."Bính" một tiếng, trong đêm đen mịt mờ một trận mưa to bất ngờ ập đến, tiếng sấm vang dội thập phần phù hợp với tình hình. Ban ngày bầu trời còn quang đãng không mây, sao mưa lại nổi lên, thời tiết ở Hàng Châu từ lúc nào lại biến hóa thất thường như thế. Tiêu Huyền cũng đi theo ra tới cửa, thò đầu nhìn bên ngoài một cái, giả vờ bất đắc dĩ nói.
"Cư nhiên trời lại mưa, không thể làm gì khác hơn là thu lưu ngươi một đêm, may mắn sương phòng còn rất nhiều, ít nhất có thể cho ngươi một gian nhỏ."
"Ta có thể chạy trở về..." Nữ nhân cổ đại mà qua đêm ở nhà nam nhân, nói như thế nào cũng có vẻ không được tốt cho lắm.
Tiêu Huyền ngoảnh mặt làm ngơ: "Hoàng Đồ, thu thập cho khách nhân một gian phòng."
Hứa Ngự Tiên bị ép ở lại, nàng có thói quen tắm trước khi đi ngủ, bằng không cả đêm sẽ mất ngủ. Gã sai vặt nói cho nàng biết phía Đông viện có một gian phòng tắm, chủ tử đều ở trong phòng tắm rửa bằng thùng gỗ, rất ít khi đến chỗ đó tắm, Hứa Ngự Tiên liền thu thập quần áo an tâm đi tới.
Hứa Ngự Tiên đẩy cửa lớn của phòng tắm ra, thấy trên tường trắng có nạm mấy viên trân châu phát sáng, đây chẳng lẽ là Dạ minh châu trong truyền thuyết, có cần xa xỉ như vậy không.
Hứa Ngự Tiên thật cẩn thận khóa trái cửa lại, để ngừa người ngoài xông vào, cởi xong một kiện áo ngoài thì lại đột nhiên nghe được thanh âm của bọt nước. Chẳng lẽ trừ bỏ nàng ra còn có người khác, gã sai vặt không phải nói hiện tại phòng tắm không có ai sao.
Hứa Ngự Tiên muốn mở cửa đi ra nhưng cư nhiên lại mở không được, trong lúc mở khóa không ngờ lại tạo ra tiếng làm kinh động đến người còn lại trong phòng. Chính là nhờ vào tấm màn che bán trong suốt, mông lung thấy được bóng dáng kiều diễm của người nọ.
"Là người phương nào đi vào?" Thanh âm mát lạnh lại u lãnh, như làn gió lạnh tháng mười hai quét ngang qua nội tâm Hứa Ngự Tiên.
Hứa Ngự Tiên nín thở: "Bạch công tử, là ta. Ta nghĩ trong này không có người nên mới đi vào, thật có lỗi nhưng cửa mở không được."
Bạch Tố Ly cười khẽ nói: "Vừa vặn là cô nương tới, Bạch mỗ quên không lấy khăn tắm, ngươi lấy cho ta đi."
Hứa Ngự Tiên làm sao có thể không biết xấu hổ, bất quá Bạch Tố Ly là chủ, nàng cũng không thể nào từ chối hắn. Hứa Ngự Tiên do dự cầm lấy khăn tắm vắt trên giá gỗ, che mắt đi đến bên cạnh bờ hồ, nàng ngồi xổm xuống quơ quơ khăn tắm.
"Bạch công tử, mau cầm đi."
"Cô nương đưa qua gần chút nữa." Âm thanh bọt nước càng ngày càng gần, tương xứng với thanh âm của Bạch Tố Ly, như đá quý va chạm vào nhau.
Hứa Ngự Tiên đành phải cúi thấp người thêm một chút, lòng bàn chân trơn trượt liền bổ nhào rơi vào dòng nước ấm trong ao. Nước trong ao cao đủ hai mươi thước mà Hứa Ngự Tiên cũng không biết bơi, liền giống một cái bánh trôi chìm chìm nổi nổi. Một bàn tay kiên cố giữ chặt lấy eo nhỏ của Hứa Ngự Tiên, vững vàng đem nàng nâng lên.
Hứa Ngự Tiên kinh ngạc mở mắt liền thấy được trước mắt là một mỹ nhân đẹp tựa hoa sen trong nước, mà mỗi tấc trên thân thể hắn trắng mịn như bạch ngọc, lại còn không mảnh vải che thân.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |