← Ch.18 | Ch.20 → |
Bạch Chỉ cảm thấy bản thân có nghĩa vụ đi ngăn cản hành vi "mãnh liệt" này của Liễu Như. Nàng vội vàng đi theo, đáng tiếc đánh mất dấu vết, không tìm thấy Liễu Như. Cái này làm Bạch Chỉ có chút kích động, thầm mắng bản thân nhiều chuyện. Tìm không thấy Liễu Như, đành phải tìm một nhân vật chính khác, Mộ Đồ Tô.
Nàng trở lại phủ, cầu kiến Mộ Đồ Tô. Nghiên Mực lại đáp lời: "Bạch cô nương, thế tử nói hôm nay không thoải mái, không muốn tái kiến khách, mời Bạch cô nương trở về."
"..." Bạch Chỉ ảo não.
Bỗng nhiên đôi mắt Nghiên Mực vòng vo, giảo hoạt cười nói: "Nếu Bạch cô nương muốn gặp thế tử, ta sẽ vì Bạch cô nương nhắn dùm tâm ý của ngươi, không chừng thế tử sẽ..."
Chỉ thấy Bạch Chỉ xoay người đi luôn.
Nghiên Mực một trận ủy khuất, nghĩ đến mới vừa rồi bẩm báo thế tử, Bạch Chỉ cầu kiến, trên mặt thế tử dào dạt vui mừng, nhưng giây lát lướt qua lại trắng bệch, lại cứng ngắc, trong mắt ba phần thất lạc ba phần bất an bốn phần khổ sở, giống như hạ thật lớn quyết tâm, gian nan phun ra hai chữ, "Không gặp." Nghiên Mực ở bên thế tử nhiều năm, thế tử làm người đạm mạc, chuyện gì cũng không thể làm hắn động dung một phần, nhưng vừa nói về Bạch Chỉ, khuôn mặt vạn năm đóng băng sẽ hóa ra các loại cảm xúc.
Nghiên Mực nghĩ, chắc là thế tử thích Bạch Chỉ.
Chẳng qua, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, tâm tình "không gặp" của thế tử, hắn vạn phần thấu hiểu.
Bạch Chỉ thấy bản thân cách phòng Mộ Đồ Tô càng ngày càng xa, trong lòng rất rối rắm. Việc này, nàng không quan tâm nữa? Mặc kệ việc thành hay không thành, Liễu Như chắc chắn không có kết cục tốt. Nếu như việc thành, Liễu Như có thể như ý gả cho Mộ Đồ Tô, nhất định sẽ bị vắng vẻ, buồn tủi qua cả đời, cùng một loại như nàng kiếp trước, trơ mắt nhìn người mình yêu yêu người khác, cùng người khác "nguyện làm uyên ương không làm tiên". Nếu như việc không thành, không chỉ bị Mộ Đồ Tô chán ghét, còn tự hủy danh dự, rơi vào hoàn cảnh hiện tại như nàng, ai cũng có thể làm chồng.
Vừa nghĩ đến Liễu Như vô luận thành công hay không thành công, kết cục hoặc là giống nàng kiếp trước, hoặc là giống nàng bây giờ, nàng không khỏi cảm thán, kết cục của việc yêu Mộ Đồ Tô thật là thê thảm, đương nhiên trừ bỏ Nam Chiếu tiểu công chúa.
Dù sao cũng là thân thích, lại là hòn ngọc quý trên tay người cậu đối với nàng vô cùng tốt, làm biểu tỷ, có thể khuyên một phen thì khuyên một phen, khuyên không được nàng quay đầu là bờ, cũng có thể không thẹn với lương tâm, mình đã tận lực.
Nếu Mộ Đồ Tô không muốn gặp nàng, nàng đành phải canh giữ ở cửa ôm cây đợi thỏ, chờ Liễu Như xuất hiện.
Quay đầu trở lại trước cửa phòng Mộ Đồ Tô, không gõ cửa nữa, trực tiếp ngồi dưới đất. Từ buổi trưa đến khi mặt trời lặn, lại đến đêm dài yên tĩnh, chờ đợi trong thời gian dài, nàng không chịu được buồn ngủ, là Nghiên Mực gọi nàng tỉnh lại.
Khi nàng tỉnh lại mở mắt ra, đã thấy Nghiên Mực cảm động nhìn nàng, ánh mắt toát ra kính nể, hắn kích động túm ống tay áo Bạch Chỉ, suýt nữa rơi lệ, muốn dùng ống tay áo của nàng chà lau, "Bạch cô nương, tâm ý của ngươi đối với thế tử nhà ta ta nhìn thấy. Thế tử nhà ta chính là mạnh miệng, kỳ thực trong lòng miễn bàn có bao nhiêu muốn gặp ngươi. Không có việc gì, ngươi muốn đi vào thì đi vào, nếu thế tử muốn trách tội, ngươi liền nói tự mình đi vào, chớ đề cập đến ta là được."
Hắn đang vì bản thân trốn tránh trách nhiệm? Bạch Chỉ nhìn sắc trời, đã sớm tối, chẳng lẽ Liễu Như định nguyệt hắc phong cao, nửa đêm trèo lên giường Mộ Đồ Tô? Nghĩ thì chu đáo, nhưng sao không nghĩ tới hậu quả? Thật sự là đứa ngốc vì yêu mà điên cuồng.
"Đừng thẹn thùng, vào đi." Nghiên Mực túm tay áo nàng, vụng trộm mở cửa, đem nàng nhét vào, cười gian khép cửa lại, cuối cùng, còn hướng Bạch Chỉ nháy mắt.
Nàng cũng không cho rằng đây là hành vi hoạt bát. Trong phòng ngọn đèn chiếu sáng, nhưng phía trước lại u ám không rõ. Bạch Chỉ nghĩ, nàng cứ đi vào như vậy có phải không được tốt hay không?
"Ân ~" bên trong sa mạn bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, kích cả người nàng bộ lông dựng thẳng lên. Nội tâm Bạch Chỉ cả kinh, dính chưởng rồi? Nhưng tại sao thanh âm lại là Mộ Đồ Tô vọng lại? Kiếp trước Bạch Chỉ có xem qua đông cung đồ, cũng biết việc kia, bởi vì chưa tự mình trải qua, luôn luôn tò mò.
Nàng nuốt nước miếng một cái, nhấc chân đi đến lại nhịn không được rụt trở về. Phi lễ chớ nhìn, có điều không chịu nổi tò mò! Đạo đức cùng lòng hiếu kỳ đấu tranh kịch liệt, cuối cùng đạo đức bị đánh tơi bời, nàng dũng cảm nâng lên bước chân, lui ở góc tường, ánh mắt lặng lẽ thăm dò nhìn lại.
Trên giường chỉ có một mình Mộ Đồ Tô, mới vừa rồi rên rỉ chẳng qua là đau thắt lưng. Hắn vẫn chưa ngủ, mà ngồi dựa vào giường, trong tay nắm chặt một chiếc khăn tay, góc khăn tay có một chữ "Bạch" thêu bằng tơ hồng. Bạch Chỉ sửng sốt, khăn tay kia là của nàng? Hình như là chiếc khăn tay hai năm trước đi Bạch Mã rơi ở dưới chân vương phi?
Hắn nhìn khăn xuất thần, sau đó thở dài thu hồi ánh mắt, gian nan đỡ thắt lưng, chậm rãi nằm xuống. Bạch Chỉ trầm tư, theo nàng hiểu biết, việc nam nữ, nam tử phải động thắt lưng, thắt lưng hắn bị thương thành như vậy, có động được không?
Kế hoạch của Liễu Như xác nhận không có cách nào thực thi thành công đi? Bạch Chỉ lại nhìn Mộ Đồ Tô, hắn đang nhíu mày, cái trán che kín mồ hôi, cố gắng nằm xuống.
Đúng thế, căn bản không có biện pháp thành công, cho dù có đoàn tụ tán, hắn cũng là lòng thì muốn mà lực không đủ.
Như thế, Bạch Chỉ yên lòng, chuẩn bị rời đi. Có điều nàng còn chưa ra ngoài, đã có người gõ cửa, dắt cổ họng kêu, "Đồ Tô, ngủ rồi sao?"
Thanh âm to rõ, thô cuồng.
Bạch Chỉ sợ tới mức thụt lùi ba bước, đụng vào bàn trà, phát ra tiếng vang.
"Ai?" Mộ Đồ Tô gọi.
Không biết là hỏi người ở cửa, hay là người làm ra tiếng vang?
"Là ta, Bùi thúc thúc."
Vừa nghe là Bùi đại tướng quân, Bạch Chỉ suýt nữa nhảy lên. Nàng ở trong căn phòng giản dị băn khoăn một vòng, không thấy chỗ nào có thể ẩn thân. Bùi tướng quân làm người thanh liêm cũng bảo thủ, nếu đi vào thấy nàng ở trong phòng, không biết sẽ nghĩ như thế nào. Hơn nữa Mộ Đồ Tô cũng không biết nàng ở trong phòng, đến lúc đó có lý cũng nói không rõ, khẳng định sẽ nghĩ lầm nàng thành tiểu tặc, mưu đồ gây rối Mộ Đồ Tô. Bạch Chỉ lập tức chạy vội tới trước mặt Mộ Đồ Tô tự thú.
Lúc Mộ Đồ Tô nhìn thấy Bạch Chỉ, sửng sốt. Hai tay Bạch Chỉ tạo thành hình chữ thập, cầu hắn không cần mở miệng.
"Đồ Tô a, ta vào đây..." Cửa "chi" một tiếng bị mở ra.
Bạch Chỉ sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng biết nàng xong rồi.
Chỉ thấy Mộ Đồ Tô nhanh chóng xốc lên cái chăn trên người hắn, chỉ vào chỗ trống phía trước, ý bảo nàng trốn ở chỗ này. Bạch Chỉ do dự một cái chớp mắt, quyết đoán chui vào. Mộ Đồ Tô đem chăn đắp lại cẩn thận, màn giường kéo xuống, nhìn như đang ngủ.
Bùi tướng quân đi vào phòng, thấy vậy nói, "Đồ Tô, hôm nay ngủ sớm như vậy?"
"Thắt lưng vô cùng đau đớn, nằm xuống thoải mái hơn chút."
"Ai, thắt lưng đau a. Vừa vặn, uống rượu sẽ không đau. Ta thấy phòng bếp có một bầu 'Ba ngàn túy', đang muốn cùng ngươi say rượu."
"Đó là ta phân phó Nghiên Mực chuẩn bị, đau quá ngủ không được, uống chút rượu mạnh giảm đau, đi vào giấc ngủ sẽ nhanh hơn."
"Ai nha, chút rượu mạnh ấy nếu chia cho ta một nửa chẳng phải là không công? Được, không uống, đến đến, ngươi uống đi!" Bùi lão tướng quân đi về phía giường. Bạch Chỉ trốn ở trong chăn cả người cứng ngắc, nắm chặt lấy đệm giường.
Mộ Đồ Tô hơi xốc lên màn, vươn một tay tiếp nhận bầu rượu Bùi lão tướng quân đưa tới. Hắn rất thích uống "Ba ngàn túy", nó là loại rượu mạnh nhất, uống một hai chén, liền làm cho hắn buồn ngủ.
Mộ Đồ Tô uống cạn, đem bầu rượu trả lại cho Bùi lão tướng quân.
Bùi lão tướng quân lại trở về bàn trà đối diện, đem bầu rượu rỗng buông xuống, thấy trên án thư có bản binh pháp, liền nhặt lên xem, ngoài miệng khen: "Lão Thất nhà ta nếu được một nửa như ngươi thì tốt rồi, sinh bệnh còn đọc sách."
"Không có việc gì làm nên dùng tiêu khiển." Mộ Đồ Tô đỡ trán, đầu có chút choáng váng, thân mình bắt đầu nóng lên. Rượu này hiệu quả thần kỳ, nhanh như vậy đã say rượu?
Bạch Chỉ chỉ cảm thấy ổ chăn càng ngày càng nóng...
Bùi lão tướng quân thích xem binh thư, vừa dính vào binh thư liền không bước đi nổi, ngồi xuống bắt đầu đọc.
Bạch Chỉ nóng sắp không chịu được, mồ hôi làm cả người nàng ướt sũng, nàng rất muốn xốc chăn lên thở một cái! Nhịn hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi, hơi hơi lộ ra cái đầu, vừa ló đầu ra, liền đối diện với đôi mắt hơi mê ly của Mộ Đồ Tô, trong mắt hắn mê mang lộ ra ngọn lửa, nóng rát.
Bạch Chỉ sửng sốt. Hắn uống say có biểu hiện này?
Còn chưa kịp kinh ngạc một phen, Mộ Đồ Tô đã đưa tay qua, vén lên sợi tóc đen hỗn độn trước trán nàng. Bạch Chỉ trừng mắt nhìn hắn, ý bảo hắn không được động tay động chân, nhưng Mộ Đồ Tô lại ngoảnh mặt làm ngơ, cánh tay chụp tới, ôm nàng vào trong lòng.
Bạch Chỉ trợn to mắt, không thể tin được nhìn hắn. Mộ Đồ Tô đang làm gì? Ở trong lòng hắn, nàng rõ ràng cảm giác được hô hấp của Mộ Đồ Tô càng ngày càng dồn dập, thân mình nóng bỏng, nhìn nàng như miếng thịt béo để bên miệng, tràn ngập khát vọng.
Nếu là bình thường, Bạch Chỉ sẽ không để ý đánh hắn một quyền. Nhưng hôm nay... đối diện giường Bùi lão tướng quân ngồi xem binh thư. Nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Nàng không thể động, Mộ Đồ Tô ngược lại càng làm càn, hướng nàng cúi người, hôn nàng. Bạch Chỉ nháy mắt cứng ngắc, tại thời khắc kia nàng không có cách nào nhúc nhích, tùy ý Mộ Đồ Tô không ngừng khinh bạc nàng, thẳng đến khi ngón tay không an phận của Mộ Đồ Tô chuyển qua đai lưng nàng, nhẹ nhàng lôi kéo, đai lưng buông xuống ...
Bạch Chỉ đột nhiên trợn to mắt, muốn giãy dụa, cắn lên môi Mộ Đồ Tô, mùi máu tươi tràn ngập răng miệng. Mộ Đồ Tô ăn đau rời môi nàng ra, nguyên bản ánh mắt mê ly tình dục nháy mắt có chút thanh tỉnh, hắn kinh ngạc nhìn Bạch Chỉ trong lòng đang gắt gao trừng hắn.
Mộ Đồ Tô thở hổn hển, không để ý tới "mắt cá chết" của Bạch Chỉ, ôm lấy nàng, đè thấp tiếng nói ở bên tai nàng nói: "Thực xin lỗi."
Bạch Chỉ không dám dùng sức tránh ra, chỉ phải há mồm cắn bả vai Mộ Đồ Tô, thật dùng sức, thật dùng sức.
"Bùi thúc, ta muốn ngủ, nếu người hứng thú với binh thư, cầm về xem đi." Mộ Đồ Tô chịu đựng đau đớn trên vai, ngăn chặn dục hỏa bất an, nỗ lực bảo trì một phần lý trí.
"A, tốt. Vậy ngươi nghỉ ngơi đi. Đêm nay ta cũng không ngủ trong phủ, đi quân doanh." Bùi lão tướng quân khép lại binh thư, giấu vào trong ngực, làm như bảo bối.
"Vâng."
Đến khi truyền đến tiếng đóng cửa, Bạch Chỉ mới dám dùng sức đẩy, hung hăng đẩy Mộ Đồ Tô đang bệnh nặng không có sức lực lên cạnh tường.
"Ngươi..." Bạch Chỉ vừa tức vừa giận, vừa rồi bị vô lễ, một bụng chửi rủa dĩ nhiên một câu cũng nói không nên lời.
Mộ Đồ Tô đau đến mồ hôi ướt đẫm, gắt gao cắn răng, tay vịn ở thắt lưng, gian nan nói: "Đi ra ngoài."
Rốt cục Bạch Chỉ phát hiện Mộ Đồ Tô dị thường. Hai gò má hắn hồng quỷ dị, hơi thở không ổn, quanh thân bị nhiệt độ không ngừng tăng lên của cơ thể hắn làm nóng lên. Đây không phải là biểu hiện khi uống say!
« Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =
← Ch. 18 | Ch. 20 → |