← Ch.02 | Ch.04 → |
Liễu thị hàng năm ăn chay niệm phật, cùng phương trượng của Bạch Mã tự có chút thân quen, thời gian tán gẫu cũng có chút dài. Hùng Phong đến vội vàng đi cũng vội vàng, Bạch Chỉ lại ngồi lên ghế đá, thưởng thức chiếc khăn màu trắng trong tay.
Bông hoa thêu trên chiếc khăn tay này là thứ mà nàng vừa lòng nhất từ khi học nữ hồng, một đóa hoa mẫu đơn đỏ bừng. Kiếp trước nàng cực kỳ thích màu đỏ thẫm diễm lệ, bây giờ xem ra, đã mất đi chút ưa thích đó, ngược lại cảm thấy thật tục khí.
Ngày khác lại thêu một đóa hoa sen mới nở là được. Bạch Chỉ nghĩ vậy, tay không khỏi buông lỏng, vừa vặn một trận gió thổi qua, khăn tay theo gió, bay xa. Bạch Chỉ kinh hãi, nhìn theo phương hướng khăn tay bay đi, thấy một đám người mặc cẩm y hoa phục từ trong góc đi tới, mà khăn tay kia vừa vặn dừng ở dưới chân vị phu nhân đi đầu.
Phu nhân kia hơi cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt ý bảo, nha đầu bên cạnh nàng liền khom người nhặt lên, đưa cho phu nhân.
Bạch Chỉ trong lòng thầm kêu không ổn, tính toán ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, định rời đi, phu nhân lại ở sau lưng gọi: "Cô nương dừng bước, khăn tay của ngươi."
Bạch Chỉ đành phải nhận mệnh, ngoái đầu nhìn lại cười, bộ dạng phục tùng tiện tay đi qua, hướng nàng hạ thấp người, "Đa tạ vương phi."
"Nga? Tại sao ngươi biết ta là vương phi?"
Câu hỏi vừa hỏi ra, làm cho Bạch Chỉ kinh ngạc. Mà sau nghĩ lại, thật đúng là nói không kịp nghĩ. Nhất thời tâm loạn, nàng đã đem những điều biết từ kiếp trước dùng trong kiếp này.
Bạch Chỉ chỉ có thể kiên trì nói: "Nghe nói Cung Thân Vương phi thích mặc trang phục màu hồng, Cung Thân Vương sủng thê, đã cho may chín chín tám mươi mốt bộ trang phục màu hồng kiểu dáng khác nhau, đều lấy tơ vàng mà thêu, trên tay áo đều đánh dấu một đóa mẫu đơn thêu bằng kim tuyến, thiên hạ vô song, độc nhất vô nhị."
Vương phi chăm chú nhìn đóa mẫu đơn trên cổ tay áo, cười thầm, "Thật là một cô nương lanh lợi."
Kiếp trước Bạch Chỉ thích nhất nịnh bợ Cung Thân Vương phi, bởi vì nàng là mẫu thân của Mộ Đồ Tô. Chuyện tới bây giờ, nàng nhưng là muốn tránh xa.
"Nữ hồng của ngươi khá tốt, luyện bao lâu?"
"Dân nữ ngu dốt, năm năm." Nàng cố ý nói dối. Nếu như nói hai năm gần đây, vương phi hẳn sẽ nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Này chẳng phải điều mà nàng mong muốn.
"Nga, khó trách." Vương phi mỉm cười.
Vừa vặn, Liễu thị cùng phương trượng đi đến, Liễu thị thấy Bạch Chỉ, nói: "Chỉ Nhi, để ngươi đợi lâu." Bên kia phương trượng thấy vương phi, chắp tay trước ngực, hướng nàng cúi đầu, "Vương phi."
Liễu thị sửng sốt, vội vàng hạ thấp người, "Dân phụ bái kiến vương phi."
"Đứng lên đi, ta chỉ là đi bái phật, cầu bình an mà thôi. Các ngươi có việc gì, cứ tự tiện." Sau đó Vương phi không tiếp tục nhìn hai người, cùng phương trượng nói chuyện.
Bạch Chỉ cùng Liễu thị yên lặng hạ thấp người bái biệt.
Chờ ra Bạch Mã tự, ngồi xe ngựa trở về Bạch phủ, Liễu thị mới cùng Bạch Chỉ nói. Nàng nói: "Chỉ Nhi, mới vừa rồi nương cầu quẻ cho ngươi cùng cha ngươi, của ngươi là nhân duyên, cha ngươi là sĩ đồ. Ai!"
Bạch Chỉ sát ngôn quan sắc, phát giác vẻ mặt Liễu thị không ổn.
Quả nhiên, Liễu thị thở dài nói:" Quẻ viết nhân duyên của ngươi không như ý nguyện, chứa nhiều nhấp nhô, phải trải qua một phen mưa gió mới có thể hóa ra một chút màu hồng."
"Vậy sĩ đồ của cha thì sao?"
"Nếu như sai một nước cờ, tất cả đều sai, vĩnh viễn không thể xoay người."
Kiếp trước, cha nàng sai lập trường, ủng hộ thái tử, cuối cùng bị tam hoàng tử coi là cái đinh trong mắt, không lâu sau bị Mộ Đồ Tô thi kế trảm thảo trừ căn. Quả thật là một nước cờ sai, tất cả sai, vĩnh viễn không thể xoay người.
Bây giờ, mặc dù nàng không thể cam đoan có thể ngăn cản phụ thân đứng sai lập trường, nhưng nàng có thể ngăn cản vận làm quan của phụ thân. Chỉ cần không gặp thái phó, phụ thân sẽ không lên kinh làm quan, sẽ không có lập trường mà đứng.
Bạch Chỉ lấy mu bàn tay vỗ nhẹ mu bàn tay Liễu thị, an ủi nói: "Nương, người đừng lo lắng nhiều quá. Có một số việc vẫn có thể đảo nghịch lại."
Liễu thị nhắm mắt, không nói gì.
***
Bạch Chỉ có tâm học võ, từ sau khi ngẫu ngộ Hùng Phong, quả thật sáng sớm mỗi ngày một mình đi rừng trúc sau Bạch Mã tự. Hùng Phong cũng mỗi ngày đến đúng giờ, dốc túi giảng dạy. Một ngày nào đó, Bạch Chỉ tới sớm, không thấy Hùng Phong, liền đặt mông ngồi trên tảng đá, bẻ gẫy một cành trúc, viết chữ trên đất bùn.
Chợt nghe một trận tiếng địch du dương quanh quẩn trong rừng trúc, trăm chú chim bay lên, dường như bắt đầu xiêu vẹo múa.
Bạch Chỉ ngừng tay, sửng sốt. Nàng bước chân đi theo tiếng nhạc, tới gần nơi phát ra tiếng địch. Thẳng đến một chỗ u sâu trong rừng trúc, một chút bạch sam ngồi phía trên tảng đá, tóc dài đen như mực, trút xuống như thác nước, ngón tay thon dài đặt trên ống sáo, nhẹ nhàng mà phô trương.
Bóng lưng cỡ nào quen thuộc! Cả người Bạch Chỉ phát run, đôi mắt chớp cũng không dám chớp, thân bất do kỷ không ngừng lui về phía sau. Dường như thân thể đang nói cho nàng, không cần tới gần hắn! Bạch Chỉ không cẩn thận đụng tới gậy trúc phía sau, gây nên một trận xôn xao, người mặc bạch sam kia ngoái đầu nhìn lại.
Tuyệt thế dung nhan đã như cách một thế hệ, trong mắt hắn lưu chuyển chút lãnh đạm ngàn năm không thay đổi. Khuôn mặt này ở kiếp trước, nàng muốn nhìn thật nhiều. Nhưng hôm nay, nàng hoảng sợ. Nàng cơ hồ là chạy trối chết, liều mạng bôn chạy, dường như chỉ như vậy, nàng mới có hi vọng sống.
Mộ Đồ Tô dùng đôi mắt gợn sóng không sợ hãi hơi kinh ngạc nhìn nữ tử liều mạng thoát đi hắn. Bộ dạng hắn dọa người như vậy sao? Nhưng hắn nhìn thấy trong mắt nàng không chỉ có hoảng sợ, còn có ẩn ẩn hận ý.
Hắn không hiểu.
Bạch Chỉ càng không ngừng chạy, cũng không biết chạy bao lâu, mãi đến khi lỗ mãng đụng phải một bức tường thịt người, bởi vì quá mạnh, thân mình bị bắn ra ngồi trên đất.
"Đồ nhi tốt, ngươi đây là thấy quỷ?" Hùng Phong cười tủm tỉm.
Bạch Chỉ nhanh chóng đứng lên, lắc đầu như trống bỏi.
"Đồ nhi tốt, hôm nay đến đây, là cùng ngươi cáo biệt."
Bạch Chỉ không hiểu, "Võ học của ông còn chưa dốc túi dạy hết."
"Đủ rồi, làm người không thể rất tham lam."
Khóe miệng Bạch Chỉ rút gân, nàng tham như thế nào? Mấy ngày nay, trí nhớ của nàng chính là mỗi ngày cầm theo giỏ trúc đựng điểm tâm cho hắn, cùng với phí khách sạn. Về phần võ học, cũng chỉ là mấy chiêu phòng thân.
"Ngày khác chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại, đồ nhi tốt, sư phụ đi đây." Hùng Phong đặt tay lên miệng huýt sáo, một con ngựa thoát ra từ trong rừng, hắn cấp tốc nhảy lên, hướng Bạch Chỉ vẫy tay, liền cuốn bụi mà đi.
Bạch Chỉ nghĩ rằng, có lẽ nàng bị lừa. Cái gọi là sư phụ, kỳ thực là bọn bịp bợm giang hồ hết ăn lại uống.
Cũng thế, thêm màu mè cho một cuộc sống không thú vị.
Hùng Phong xuất hiện, ít nhiều làm cho Bạch Chỉ thay đổi, ít nhất, làm cho nàng hạ quyết tâm trở thành người biết võ. Bạch Chỉ có tính nôn nóng, ngày thứ hai đã thỉnh nữ sư phụ ở võ quán đến Bạch phủ dạy học.
Nữ sư phụ ở võ quán tên Thu Thiền, lớn hơn Bạch Chỉ ba tuổi, hoạt bát hiếu động, dốt đặc cán mai, làm người rất hiền lành. Nhưng qua mấy ngày, không ngờ thành lương hữu. Bởi vì Bạch phủ gia giáo nghiêm cẩn, nữ tử chưa lấy chồng ru rú trong nhà, những việc bên ngoài chỉ được tin qua nghe ngóng, còn lại một mực không biết.
Có Thu Thiền tại đây, tức là có một người tinh thông tin tức.
"Chỉ Nhi, ta nói cho ngươi biết, cô bé bán bánh bao ở đường cái phía bắc làm tiểu thiếp của trần viên ngoại, bây giờ ăn mặc toàn vàng bạc châu báu, quang cảnh tốt khỏi phải bàn." Thu Thiền khát khao ngưỡng vọng.
"Nếu là ta, tình nguyện làm thê của kẻ nghèo hèn, cũng không làm thiếp cho nhà phú quý." Bạch Chỉ ngượng ngùng nói. Nàng so với người khác càng hiểu biết nỗi đau khổ của người làm thiếp, nếu phu quân yêu, cũng thế, nếu không yêu, ngay cả một nhành cây ngọn cỏ trong phủ cũng không bằng.
"Chỉ Nhi, mệnh của ngươi khẳng định làm thê, là đích nữ lại là hòn ngọc quý trên tay tri châu đại nhân."
Bạch Chỉ cười mà không đáp. Xứng đáng với vận mệnh đau khổ kiếp trước. Phụ thân nàng vì nàng chuẩn bị một cửa hôn nhân, môn đăng hộ đối, công tử kia cũng khá được khen ngợi. Vì gả cho Mộ Đồ Tô, nàng từ chối, tự mình bị coi thường làm tiểu thiếp của hắn, còn bị người khinh miệt nói là "Trèo cao".
Thật sự là khổ thân.
"Ta còn chưa nghĩ đến việc đó, tuổi còn nhỏ."
"Không nhỏ. Tiểu thư nhà quan như các ngươi qua tuổi cập kê, có thể bắt đầu thu xếp hôn sự. Không giống bình dân như chúng ta, có thể gả thì gả, không thể gả thì làm thiếp."
"Đừng tự coi nhẹ mình, số mệnh nắm giữ ở trong tay."
"Hắc hắc, khó trách hiện tại có thật nhiều cô nương chưa lấy chồng tính toán đi nắm giữ vận mệnh bản thân."
Bạch Chỉ không hiểu.
"Ngươi có từng nghe nói đến Mộ Đồ Tô con trai độc nhất của Cung Thân Vương chưa?"
"Chưa từng." Bạch Chỉ một mặt trấn định nói.
"Ở kinh thành, Mộ Đồ Tô được mệnh danh là đệ nhất mỹ nam tử, không người sánh kịp. Nghe nói hắn theo Cung Thân Vương phi đến Bạch Mã tự ở Tô thành chúng ta bái phật. Các cô nương Tô thành đều chạy đến Bạch Mã tự dâng hương, kỳ này hương khói trong Bạch Mã tự có thể nói là chưa bao giờ cường thịnh như bây giờ."
Bạch Chỉ chỉ nói một tiếng "Nga" liền không lên tiếng.
"Nhìn ngươi hứng thú ảm đạm, nhất định chưa thấy qua mỹ mạo của Mộ Đồ Tô."
"Vậy ngươi thấy rồi sao?" Bạch Chỉ trêu ghẹo.
"Chọn ngày không bằng đụng ngày, hiện tại chúng ta đi nhìn một cái?" Đôi mắt Thu Thiền lóe sáng lấp lánh, có vẻ rất hưng phấn.
"Ngươi tìm người khác đi."
"Thực mất mặt, vậy chúng ta đi ăn bánh bao ở bắc phố thì thế nào?"
"Chuyện này tạm thời còn thương lượng được."
Có thể không có nam nhân, nhưng đồ ăn ngon không thể không có.
Quán bánh bao ở bắc phố được vang danh mỹ thực ở Tô thành, bánh mềm, thịt ngậy, mỗi ngày cung không đủ cầu. Trước kia Bạch Chỉ chưa bao giờ ăn đồ ăn ở ngoài, bánh bao này là do Thu Thiền mang vào phủ cho nàng nếm thử, kết quả càng không thể vãn hồi. Nàng luôn luôn nhờ Thu Thiền mua mấy chiếc bánh bao mang đến.
Sau này dứt khoát cùng Thu Thiền cùng đi bắc phố, giống như nàng, không để ý ánh mắt người khác, ăn bánh bao bên đường. Cho dù Thanh Hà bên cạnh luôn nói lảm nhảm, nàng cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Cái gì tiểu thư khuê các, gặp quỷ. Kiếp này, nàng nên vì bản thân mà sống.
Bạch Chỉ cùng Thu Thiền vụng trộm chuồn ra cửa. Cho nên đi cửa sau. Hai con mèo tham ăn vừa đến quán bánh bao, đã gặp một đống người trước lồng hấp. Hai người nhìn nhau, coi như ước định, vọt vào trong đám người...
Đợi hai người thoát ra là lúc, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc bánh bao nóng hầm hập. Bánh bao nắm nơi tay, Bạch Chỉ liền khẩn cấp cắn một miếng, giống như bình thường, trước khi trở về Bạch phủ, phải giải quyết xong ở trên đường.
"Cẩn thận." Thu Thiền bỗng nhiên cao giọng hô phía sau nàng.
Bạch Chỉ lúc này mới nâng đầu lên, kinh ngạc phát hiện bản thân đã ở dưới ngựa, sắp bị ngựa giẫm chết. Nàng còn không kịp kinh hô, từ trong xe ngựa thoát ra một bóng trắng, thắt lưng nàng bị người nắm chặt, nàng cảm giác bản thân thân mình nhẹ bẫng, sau khi tỉnh thần lại, bản thân đã đứng cách xe ngựa một trượng. Xe ngựa cũng ngừng lại.
Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn ân nhân cứu mạng, làm khi nàng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nàng cơ hồ giãy dụa thoát ly ôm ấp của hắn, không nói một lời rời đi.
"Cô nương, tại hạ đã từng đắc tội cô nương sao?" Mộ Đồ Tô hỏi.
Bạch Chỉ thoáng ngừng lại, hít sâu một hơi, "Không." Không đợi hắn tiếp tục hỏi, lôi kéo Thu Thiền còn đang sững sờ, kích động rời đi.
"Chỉ Nhi, bộ dạng vị công tử kia cũng thật tuấn mỹ!"
"Hắn chính là Mộ Đồ Tô."
"Sao ngươi biết?"
"..." Nàng không thể nói gì mà chống đỡ.
Đúng vậy, nàng đã thề, không yêu Mộ Đồ Tô, nhưng trí nhớ kiếp trước còn tại, đó là người yêu mà nàng từng khát vọng!
← Ch. 02 | Ch. 04 → |