Truyện:Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ - Chương 39

Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ
Trọn bộ 46 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-46)

Đồng Vận về nhà Cố An An, tháo trang sức rồi đi tắm rửa.

Trước khi ngủ, cô gửi vị trí của mình cho Quý Chính Thành, kèm theo một câu "Ngủ ngon".

Diễn kịch thì phải diễn cho trọn vẹn

Đúng lúc này kim chủ baba gửi tin nhắn đến.

... :[ Lại đây. ]

Đồng Vận nhớ tới bộ dạng lạnh nhạt, xa cách ngàn dặm của Tả Khuyết đêm nay, sống mũi bỗng dưng chua xót: [ Được. ]

Cô đứng dậy thay quần áo.

Cố An An từ trong chăn nhô đầu ra: "Đã trễ thế này rồi cậu còn đi đâu?"

Đồng Vận uyển chuyển nhẹ nhàng nói một câu: "Bí mật", sau đó liền không thấy bóng dáng.

Khi đến nhà kim chủ baba thì đã là 0 giờ 20 rồi.

Mấy ngày gần đây Đồng Vận đều bận tối mày tối mặt, lúc này hẳn là nên ngủ thiếp đi vì mệt.

Nhưng giờ đây cô lại cực kỳ phấn khởi, cứ như là bị tiêm ⓜ.á.𝐮 gà, mỗi tế bào trên cơ thể đều sinh động dị thường.

Biệt thự vẫn tối đen như cũ, Đồng Vận đứng ở huyền quan sờ đến cái bịt mắt, ngoan ngoãn đeo vào.

Trái tim cô đập thình thịch mãnh liệt khi nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Dây thần kinh căng ra rồi đột ngột đứt quãng khi anh ôm cô vào lòng, bờ môi ấm áp của anh chạm lên đôi môi ɱ_ề_m Ⓜ️_ạ_𝐢 của cô.

Mùi trà xanh thoang thoảng của nước súc miệng lưu lại trong miệng anh khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu và tươi mát.

Đồng Vận rất cảm kích vì đó không phải là mùi thuốc lá hòa cùng rượu khiến người khác buồn nôn, không khỏi nhiệt tình đáp lại, đôi tay quấn lên cổ anh.

Người đàn ông vừa mới tắm xong, т𝒽-â-ⓝ †𝐡-ể rắn chắc được bao bọc bởi áo tắm vẫn còn hơi ẩm nhưng lại tỏa ra nhiệt độ nóng rực.

Nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đi khắp cơ thể cô. Đồng Vận ý loạn tình mê, nhẹ nhàng 𝖛_ц_ố_ⓣ ν_𝐞 lưng anh.

Hô hấp của hai người dần trở nên dồn dập hỗn loạn.

Cả người Đồng Vận mềm nhũn, đam mê cùng 𝖍.𝐚.ⓜ 𝐦ⓤố.𝐧 sôi trào, hòa vào 𝐦á_ⓤ rồi tuần hoàn đi khắp cơ thể.

Người đàn ông đem cô đến trước tủ gỗ ở huyền quan, không gian nhỏ hẹp phát ra tiếng va chạm nặng nề.

Đồng Vận khó chịu mà ⓡê●ⓝ ⓡ●ỉ, cái môп.g bị ép vào góc vuông của thành tủ, có hơi đau.

Anh dùng một tay ôm eo cô, một tay nâng Ⓜ️_ô_п_🌀 cô lên, bế người đặt trên tủ.

"A!" Đồng Vận hô nhỏ một tiếng, ngồi ngay ngắn trên tủ, hai chân vùng vẫy đá văng giày cao gót ra, quấn lấy eo người đàn ông.

Anh tiếp tục ♓-ô-ⓝ cô, đưa tay ra sau kéo khóa váy xuống, cởi tay áo rồi cởi luôn áo ռ.ɢự.𝒸 bên trong ra, đôi bàn tay to lớn được như ý nguyện mà nắm lấy bầu ⓝⓖự·𝒸 đẫy đà.

"Thật mềm." Anh 𝖙ⓗ●ở 𝖌ấ●𝓅, dùng cả hai tay xoa nắn nhũ thịt trắng nõn kia rồi đột nhiên đem chúng ép lại, vùi đầu vào hít lấy hít để.

Đồng Vận cảm giác được cái mũi cao thẳng của người đàn ông di chuyển trên 𝖓ɢ-ự-↪️ cô rồi bỗng nhiên xúc cảm ẩm ướt từ đầu lưỡi truyền đến.

"A ~" Đồng Vận thoải mái mà thở ra một tiếng, cố ưỡn cao bộ п●𝖌ự●↪️, cảm thụ ⓚ.h.ⓞ.á.𝐢 𝒸ả.m được anh 𝖑❗ế_ɱ mú·𝖙 đầu v*.

Cô gấp gáp ⓒở.𝖎 á.ο tắm dài trên người anh ra, dịu dàng Ⓜ️ơ*n ✝️rớ*𝐧 từng khối cơ bắp rắn chắc rồi sờ đến cự vật thô to đã giương cao một cách đầy kiêu hãnh dưới háng.

Đồng Vận thành thạo mà nắm gốc rễ 🅓-ụ-𝖈 ✅-ọⓝ-🌀, khéo léo ⓥ⛎-ố-t ѵ-ⓔ trên dưới, cảm nhận rõ từng đường gân xanh dữ tợn trên thân gậy đang ma sát vào lòng bàn tay.

Cô dùng ngón tay quệt qua chất nhầy dính nhớp tiết ra ở mã mắt khiến dương v*t giật giật, 𝐫ц.ռ 𝓇ẩ.ⓨ vài cái, dường như lại lớn hơn một vòng.

Anh đột nhiên xé toạc quần lót của cô ra, bàn tay thô ráp xoa nắn nhẹ nhàng nơi hoa huy*t, "Sao lại dễ c_♓_ả_𝖞 𝓃_ướ_ⓒ như vậy?"

Đồng Vận không màng liêm sỉ mà đáp: "Trên đường tới đây đã nhớ đến anh nên không nhịn được ↪️·♓ả·🍸 ռư·ớ·↪️."

"Nhớ tôi?" Anh để d*m thủy thấm ướt ngón tay rồi 𝒸ắ_𝖒 𝖛_à_0 bên trong cô, ♓●⛎●ⓝ●🌀 𝒽●ă●п●ɢ thọc vào 𝓇-ú-t 𝐫-@ hai cái.

"A ~" Đồng Vận r●ê●ռ 𝓇●ỉ 𝖉â_𝖒 đ_ãⓝ_🌀, liên tục lắc 𝖒ô·𝐧·ɢ đón ý nói hùa với động tác của anh.

"Nhớ..." Cô nhanh chóng loát động cự vật trong tay, "Côn th*t lớn của anh ~"

"Tao hóa." Anh †h_ì t_𝒽_ầ_𝖒 🅱️ê_п ✞🅰️_𝖎 cô, đầu lưỡi ướt nóng đánh vòng qua lại quanh vành tai.

Động tác này làm cô nhớ tới khi được anh khẩu giao, đầu lưỡi linh hoạt 𝖐í·↪️·ⓗ 🌴·𝐡íc·ⓗ lên â/m đ/ế thẳng đứng.

Càng nghĩ về nó cô càng cảm thấy hạ thân ngứa ngáy khó chịu.

Anh chỉ cắm một ngón tay vào, không đủ...

Cô muốn bị đồ vật lớn hơn, thô hơn, to hơn lấp đầy.

Chương (1-46)