← Ch.02 | Ch.04 → |
Một nụ ♓ô·𝐧 này đã mở toang cánh cửa ⓓụ●🌜 𝖛ọ●𝓃●🌀.
Đồng Vận cảm nhận được k●ho●á●𝐢 ⓒ●ả●𝖒 ⓚ·í·ⓒ·𝒽 ✝️·ⓗ·í𝒸·♓ từ việc cấm kỵ yêu đương vụng trộm.
Cả người đều lâng lâng.
Khi 𝐡ô●ռ 〽️●ô●𝐢 có cái gì đó cọ vào gương mặt cô.
Anh đeo mặt nạ.
Còn tắt đèn.
Hiện tại, đang đeo bịt mắt vào cho cô.
Nhìn kiểu này có vẻ như kim chủ baba thật sự không muốn bại lộ chân dung của mình.
Rất thần bí.
Đồng Vận có ý đồ xấu, duỗi tay sờ vào cơ thể anh.
Kim chủ baba chỉ mặc một kiện áo tắm dài, cô vén vạt áo lên thăm dò vào trong, ⓢ●ờ 💲●o●ạ●n●g tới da thịt trơn trượt cùng cơ bắp rắn chắc.
Dáng người rất 🌀●ợ●❗ 𝒸●ả●ɱ, vai rộng eo hẹp 𝖒ô●n●🌀 vểnh, ngay cả cô đang mang giày cao gót thì chân cũng không dài bằng anh.
Đồng Vận sờ đến hưng phấn, kim chủ baba 𝐡.ô.𝖓 cũng dần dần vội vàng.
Đầu lưỡi ư.ớ.т á.✝️ câu lấy cái lưỡi đang né tránh của cô, dùng sức ⅼℹ️_ế_ɱ ɱ.ú.🌴 như là muốn phát tiết cảm xúc điên cuồng kịch liệt nào đó, khiến cô cũng cảm thấy mênh ⓜô●𝓃●ⓖ, bất tri bất giác luân hãm vào trong đó.
Nước bọt quấy phát ra tiếng nước dính nhớp rót vào lỗ tai, câu dẫn người ta miên man bất định.
"A ~" Đồng Vận ưm một tiếng, không biết khi nào mà bàn tay đã sờ vào phần dưới háng anh, bắt được dương v*t nửa cương cứng.
"Của anh thật lớn... Ăn cái gì mà lại lớn như vậy?" Cô nhanh chóng bình phục hô hấp, dán lên cánh môi anh nhẹ giọng nói.
Sau đó, Đồng Vận phát hiện đồ vật trong tay đang trướng đại thêm vài phần, càng ngày càng ngạnh.
Cô loát động hai cái liền nghe được anh †*𝒽*ở 🅓ố*𝐜 một tiếng, sắc khí tràn đầy, dễ dàng làm da đầu cô tê rần.
"𝒟â_〽️ đ_ã_𝓃_g" Anh c●ắ●𝓃 ⓜô●ⓘ cô, bàn tay dùng sức kéo hai đùi, dưới tiếng kinh hô hốt hoảng đem cô đối mặt ôm lên.
Tay chân Đồng Vận đều quấn lấy anh tựa như là gấu koala.
Đồng Vận: "Chỉ đùa một chút cũng không được sao?"
Kim chủ ba ba: "Lúc này rồi mà cô còn dám dỗi tôi."
"Chờ lát nữa..."
"Thao cô không khép miệng lại được."
"Được nha hừ ~"
"Tôi là nói cái miệng nhỏ phía dưới."
Anh bước đi, vật cứng kia từng chút một mà chọc vào 𝐦ôn*𝐠 cô, trực tiếp chọc hạ thân cô ướt đẫm.
"Sẽ không ngã xuống chứ?" Đồng Vận nhìn không tới, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi.
"Trước kia có bị người khác ôm thao không?" Anh không trả lời mà hỏi tiếp một câu.
"Có." Trước kia bạn trai cũ của cô rất thích dùng tư thế này, phải làm đến khi nào cô ô ô oa oa gọi bậy thì mới bằng lòng buông tha, "Làm sao vậy?"
"Mãnh hay không mãnh?"
"... Cũng được."
Anh "À" một tiếng, ý vị sâu xa.
"..." Đồng Vận cảm thấy kim chủ này có chút không thể hiểu nổi.
Quần lót ướt đẫm dán vào nơi riêng tư mẫn cảm, cô hơi bất an mà ở trong lòng 𝓃🌀ự-↪️ anh run run.
𝐍●🌀●ự●𝒸 nhũ kề sát ✝️●𝐡●â●𝐧 ✞●♓●ể anh, tiểu huyệt cọ cọ vào hạ bụng cương cứng.
Thật şướn·ⓖ.
Đồng Vận không khỏi cọ thêm vài cái, hô hấp dồn dập, cả người nóng lên.
"Đừng lộn xộn." Anh ռg.𝐡.❗.ế.n 𝐫.ăռ.𝖌 nghiến lợi mà cảnh cáo, "Bằng không ở chỗ này liền làm cô."
Đồng Vận cảm thấy chẳng có vấn đề gì hết mà đáp: "Được ~ dù sao thì em cũng không nhìn thấy, làm ở đâu cũng đều giống nhau hết."
"Mẹ nó 𝖐-í𝐜-♓ 🌴-h-í-↪️-𝒽." Anh véo lên 𝖒ôп.ⓖ cô một phen, có hơi đau, nhưng lại làm d*m thủy chảy ra càng nhiều.
Đồng Vận nghe được một tiếng "Bang", hẳn là anh đã bật đèn lên.
Nhưng trước mắt cô vẫn là mảng tối đen.
Cảm giác choáng váng đánh úp tới.
Bọn họ ở đi thang máy.
Đồng Vận bị anh đè lên vách tường cuồng 𝒽_ôⓝ_, rồi sau đó lại bị ném lên trên giường lớn 𝖒ề_𝖒 𝐦ạ_𝖎.
Anh quỳ giữa hai chân cô, bàn tay to kiềm chế mắt cá chân, môi lưỡi từ cẳng chân một đường ♓ô_𝖓 đến phần đùi trong.
Đồng Vận khẩn trương nắm chặt khăn trải giường, nghe được anh nói: "Quần bảo hộ của cô đã ướt rồi."
Anh cởi váy và quần bảo hộ ra.
Bàn tay khô ráo ấm áp chạm vào da thịt lõa lồ đốt lên từng cơn dục hỏa, nóng đến mức cơ thể Đồng Vận ửng hồng.
Anh không 𝐜_ở_❗ á_🅾️ n_gự_🌜, mà cách lớp vải dệt bằng ren xoa nắn nhũ nhịt, dùng môi lưỡi khiêu khích đầu v* cô.
Đồng Vận ở dưới thân anh 𝓇⛎_п 𝖗ẩ_🍸, bất an. Đôi chân thon dài đá lung tung làm rối loạn khăn trải giường.
"Vú rất lớn, " anh nói, "Nội y cùng một bộ với quần lót ren, ha, nếu vị 𝐡●ô●п phu biết cô mặc cái dạng này ra ngoài cho người người khác thao sẽ tức giận đến mức nào đây?"
Đồng Vận 𝖙●♓●ở 𝖍●ổ●𝖓 ♓●ể●n: "Không phải anh cũng có một tiểu tình nhân sao, không biết cô ta mặc thành cái dạng gì để vị 𝐡ô_𝓃 phu của em thao đâu."
Anh mỉm cười: "Cô thích vị hô●п phu của mình sao? Hắn ta đã xuất quỹ, cô còn dám đến đây 𝖑*à*𝖒 ✞*ìп*h với tôi."
Đầu ngón tay anh quét qua bụng nhỏ, lưu luyến ở giữa háng.
Nơi đó là mảnh đất mẫn cảm của cô, chỉ cần chạm vào một chút là cô liền 𝐫_ê_n 𝖗_ỉ cuộn tròn thân mình.
Đồng Vận: "Nếu thích thì em đã sớm làm với anh ta..."
"Vậy cô đến đây với tôi chỉ vì muốn tìm 🎋*í*𝐜*𝐡 t*𝐡í*𝐜*𝖍?"
← Ch. 02 | Ch. 04 → |