Bôi Thuốc
← Ch.05 | Ch.07 → |
Tô Hà Y vắt hết óc ra suy nghĩ một hồi, nhưng mà bất luận thế nào nàng cũng không nhớ nổi mình từng cùng xuất hiện với Tiêu Vịnh lúc nào.
Bàn về thân thích thì Tiêu gia và Tô gia hoàn toàn không có quan hệ gì, nhưng Tiêu gia cũng là liệt hầu tam triều [1] trong danh gia vọng tộc, dòng dõi hai nhà cũng tương xứng.
[1] Liệt hầu: tước vị vào các triều phong kiến ở Trung Quốc, có từ thời nhà Tần tới thời nhà Trần.
Tước vị này được trao cho người không thuộc dòng dõi hoàng tộc nhưng có công lao rất lớn, và được hưởng cha truyền con nối.
Tùy vào cấp bậc mà người giữ tước liệt hầu có thể còn được quản lý một địa hạt trong vương quốc.
Chẳng lẽ... !phụ thân lại âm thầm quyết định sắp xếp chuyện gì đó, đợi nàng xuất cung rồi gả nàng vào Tiêu gia?
Trái tim của Tô Hà Y nhảy dựng, chấn động toàn thân, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cái suy đoán này đáng tin được một chút.
Văn võ cấu kết, từ trước đến nay đều là điều tối kỵ trong triều.
Chuyện đánh Nam Việt chính là ngoại chiến lớn nhất đối với triều đại này, sau khi Từ lão tướng quân bị chém đầu, Tiêu Vịnh lúc đó là đại tướng trong quân, dẫn đầu tấn công.
Hắn vẫn còn trẻ, hai mươi, ba mươi năm sau nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng, trách không được Độc Cô Đình lại kiêng dè hắn như vậy!
Chỉ là không biết hắn nghe đồn từ chỗ nào lại liên tưởng đến thủ đoạn kết bè kết cánh lung tung gì đó!
Độc Cô Đình nhìn nữ tử dưới thân từ mờ mịt chuyển thành phẫn hận, lại biến thành đau khổ đáng thương, cuối cùng lại cười trong nước mắt lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh [2].
[2] thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Tô Hà Y lắc eo trở mình, đôi tay mảnh khảnh mềm mại nhẹ nhàng kéo miếng lụa mỏng trước ngực lại, mị nhãn như tơ [3].
[3] Mị nhãn như tơ: ánh mắt quyến rũ
"Chuyện hôn sự thần thiếp chưa từng nghe nói qua, có lẽ là do phụ thân hồ đồ tự mình là chủ rồi! Nhưng mà thánh tượng để tâm đến chuyện nhà của thần thiếp như vậy, lại còn cẩn thận chu đáo, thần thiếp... !thực sự vui mừng khôn xiết!"
Độc Cô Đình nheo mắt, một tay kéo Tô Hà Y lại gần mình.
Hắn đương nhiên nhìn ra nàng đang nói dối, vẻ hoang mang, kinh ngạc dưới đáy mắt không lừa được người khác.
Nhưng cần cổ mảnh khảnh của Tô Hà Y đang gần ngay trước mắt, như thể hắn chỉ cần kéo tay là có thể hoàn toàn nắm được cái tính mạng nhu nhược đáng thương này trong tay.
Đây là nàng hoàn toàn giao mạng sống của mình vào tay hắn, như cún con đang tỏ ra yếu đuối trước mặt chủ nhân, cứ thoải mái nằm xuống để lộ cái bụng.
Tô Hà Y nhắm hai mắt lại, cố tình ưỡn ngực ra, bày một bộ dạng quyến rũ, muốn chém muốn giết tùy ngươi xử trí.
Hai ngày nay ở chung với nhau, nàng phát hiện Độc Cô Đình cũng không tàn bạo đáng sợ như trước, lá gan cũng to lên không ít.
Lúc này Tô Hà Y cũng không tin Độc Cô Đình có thể thật sự biến một ánh mắt của nàng thành tội trạng trực tiếp ném nàng vào đại lao rồi chém đầu nàng.
Trong bóng tối giống như có một trận không tiếng động giao chiến, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mãnh liệt, thoáng cái đầu đau như búa bổ, vết thương trên lưng dường như cũng nóng rát.
Một lát sau, Độc Cô Đình mới buông tay, Tô Hà Y không kịp đề phòng ngã ngửa trên giường.
Nàng cắn răn nhịn đau, vừa mở mắt ra liền thấy Độc Cô Đình lạnh mặt cũng trèo lên giường.
Mặc dù bộ dạng vẫn không vui vẻ nhưng sát khí trên người đã yếu đi mấy phần.
Mới vừa rồi, tận mắt nhìn ánh mắt chuyên chú ngơ ngác của Tô Hà Y lúc nhìn Tiêu Vịnh, Độc Cô Đình quả thật đã cảm nhận được nỗi lo lắng chưa từng có đang chảy trong máu mình.
Hắn hận không thể tại chỗ ôm nàng vào lòng, ép nàng nhìn hắn, chỉ có thể nhìn mình hắn, không được nhìn đi chỗ khác.
Thế nhưng hiện tại cảm giác đó đã nguội đi hắn lại cảm thấy kích động nhất thời vừa nãy vô cùng nực cười.
Kiếp trước, "hôn ước" giữa Tô gia và Tiêu gia cũng là do Tiêu Vịnh ở tiệc rượu tự mình lỡ miệng nói ra, hiện tại ngay cả một ấn tượng với nàng cũng không có.
Nếu hắn đã bắt đầu thay đổi số mệnh thì cần gì phải so đo chuyện này với nàng chứ?
Hoàng đế tức giận chính mình, trong nháy mắt lại nhìn thấy Tô Hà Y đang co người, hai tay ôm gối ngồi một bên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn không chút son phấn của nàng trắng nõn trong suốt, xiêm y rách nát gần như không che được cái gì càng tôn lên vẻ đẹp bị chà đạp.
Thân thể của Tô Hà Y vẫn luôn không được coi là tốt.
Mỗi lần đến cuối thu, đầu xuân, chuyển mùa, nàng sẽ thường xuyên vắng mặt.
Tình cờ có một lần Độc Cô Đình vô ý hỏi "Cái Tô thị mặc lục y đâu rồi" mới biết nàng thường bị ho khan.
Cũng chính vì lý do này mà hàng năm trong ngự thư phòng luôn sớm đốt huân hương khiến một đám cung nhân hầu hạ nóng toát mồ hôi.
Nhưng chỉ mới vỏn vẹn hai ngày ngắn ngủi, Tô Hà Y đã bị thương hai lần.
Có câu ngày hè dễ bị mắc chứng khí hư [4] nhất, bệnh mùa đông thì phải chăm sóc như mùa hè.
Độc Cô Đình nhíu mày, cúi người mở ám cách [5] ở đầu giường.
[4] chứng khí hư: là một thuật ngữ trong Đông y, nghĩa là suy nhược cơ thể, da dẻ xanh xao, khó thở, tay chân nhức mỏi, chóng mặt, đổ mồ hôi khi di chuyển và khàn giọng.
[5] ám cách: là cơ quan để cất giấu đồ vật trong phòng.
Thấy hành động này của hắn, Tô Hà Y lại càng hoảng sợ, thầm than hỏng bét.
Bên trong ám cách trước kia là cất giữ một cái tráp lớn toàn thuốc viên và thuốc cao chuyên dùng cho chuyện phòng the!
Sáng sớm Ninh Nguyệt đã lén lén lút lút chạy tới nói cho nàng biết, nói là thánh thượng đặc biệc ban thưởng thần dược do Thái Y viện bí chế.
Lúc đó Tô Hà Y nhìn đủ loại bình ngọc nhỏ liền đỏ mặt, không nói được gì chỉ có thể cất đại đi, định tìm cơ hội lén ném đi.
Hóa ra tác dụng của những thứ này là đang chờ ở chỗ này!!
Khắp nơi không một bóng người, trong cung gió thổi thoang thoảng mang theo một hương thơm ngào ngạt, một buổi chiều không bị ai tới quấy rối.
Nhưng dù sao hiện tại trời vẫn sáng choang, Tô Hà Y nhìn Độc Cô Đình đang tìm lọ thuốc thích hợp liền ôm đầu ngón chân lùi về cuối giường.
"Thánh thượng... !cái đó... !có thể để tối làm tiếp hay không... ?"
Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, làn da nóng bừng vì thẹn, nhuộm một màu đỏ ửng.
Tô Hà Y gần như không dám ngẩng đầu lên nhìn Độc Cô Đình, hận bản thân không bị thương nghiệm trọng đến độ lập tức hôn mê bất tỉnh.
Dù sao nàng cũng không xuất thân từ phi tần chuyên nghiệp, muốn nàng tự nhiên xử sự giữa ban ngày ban mặt thế này thật sự quá khó!
Nhìn dáng vẻ tươi cười xinh đẹp mới vừa rồi của người trước mắt lại biến thành ngượng ngùng yếu ớt, trong mắt Độc Cô Đình không khỏi dâng lên chút hứng thú.
"Đã muốn học cách quyến rũ người thì phải làm đến cùng.
Chẳng lẽ nàng cứ định nhích tới nhích lui, được hai ba lần mệt mỏi liền thôi?"
Một tay hắn nắm lấy mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, Tô Hà Y thấp giọng kêu lên rồi bị hắn lôi ra góc tường, rơi vào lồng ngực nóng rực lửa.
Nàng thấy chết không sờn nín thở, run rẩy dựa vào người hắn...
Thời gian giống như một miếng kẹo mạch nha dinh dính, kéo dài vô cùng vô tận.
Một bàn tay đột nhiên phủ lên tấm lưng trần trụi của Tô Hà Y, nàng vừa định phối hợp kêu một tiếng thì thuốc mỡ trơn bóng mát lạnh làm dịu đi vết thương thương nóng rát đau đớn, thấm vào da thịt.
Trong phòng tràn ngập mùi thơm của bạc hà và long não.
Không phải những gì nàng đang nghĩ sao?
Tô Hà Y ngây ngốc mở mắt ra, chớp chớp, bốn chữ to tướng "tự mình đa tình" hiện lên trong đầu, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười nhất thời che đi tâm trạng xấu hổ hoang đường.
Độc Cô Đình bôi thuốc cho nàng!
Nàng đã nhiều lần giẫm lên giới hạn của một cung phi nho nhỏ thì có tài đức gì mà hưởng thụ được hắn "hầu hạ" như vậy chứ?
Nghĩ tới hai tay ngự bút [6] khẽ động là có thể quyết định sinh tử, tính mạng lão phụ thân nhà mình vẫn chưa thể thoát khỏi nguy hiểm, Tô Hà Y liền sởn tóc gáy, toàn thân cứng đờ, lập tức giật giật cánh tay, ôm chặt lấy cơ thể.
[6] ngự bút: thánh chỉ
"Thần thiếp có thể tự mình làm..."
"Nàng không với tới."
"Vậy chi bằng gọi thái y..."
"Thế nào? Nàng còn muốn gọi thái y tới bôi thuốc?"
Độc Cô Đình lạnh lùng nói: "Viện phán Thái y viện gia thế tốt thật, tướng mạo cũng tốt thật nhưng mà người ta đã có thê thiếp hai phòng rồi!"
Tô Hà Y nuốt câu "kê chút thuốc" xuống, dứt khoát giả chết nằm im, không nói một chữ.
Độc Cô Đình bôi khắp người nàng rồi nhét vào tấm chăn mỏng, hạ lệnh cấm túc rồi vội vã rời đi.
Tô Hà Y ở Lan Y cung "dưỡng bệnh" bốn năm ngày, không gặp người ngoài, chỉ có thư nhà phụ thân gửi tới là chưa từng gián đoạn, từng bức từng bức đến tay nàng.
Không cần phải nói cũng biết, đây là có Độc Cô Đình ngầm đồng ý.
Sau sự việc "côn ẩu quần thần" trước cửa ngự thư phòng ngày đó, Vương lão Tướng công tức giận đến mức bệnh nặng một khoảng thời gian dài.
Trước khi hôn mê còn lớn tiếng mắng Tô thị là yêu nghiệt, là điềm báo họa quốc.
Độc Cô Đình đổ dầu vào lửa, thu hồi chức vị tể tướng của ông ta, biếm làm Lễ bộ thượng thư, còn thưởng thêm rất nhiều trân bảo, hoàng kim cho Tô thị khiến Tô Chính Khanh sợ tới mức sợ bị người ta công kích, giả bệnh không dám ra ngoài.
Trong triều nhất thời nháo nhào, mọi người đều cảm thấy hoàng thượng đã điên rồi.
Mặc dù hắn vốn dĩ đã điên rồi nhưng lần điên này lại làm cho người ta cực kỳ bất an.
Hạ Yên Nhiên vì bị hắn vắng vẻ lạnh nhạt nên bắt đầu cố tình gây sự!
Nàng đã vào cung mấy ngày rồi, chưa từng được gặp thánh thượng lần nào giống như bị giam lỏng.
Mà trong cung đều đồn đãi, Tuệ quý phi ngang nhiên mê hoặc thánh tâm, trong ánh mắt nàng ta đều là vẻ đáng thương tội nghiệp.
Hay cho một Tô thị! Tới thật đúng lúc, thậm chí còn đoạt đi nhiệm vụ làm "họa quốc" của nàng!
Vì vậy Hạ Yên Nhiên liền đổ bệnh.
Hơn nữa, bệnh càng ngày càng nặng, ngày đầu thì hoa mắt ù tai, ngày thứ hai không ăn không uống, giống như một khắc sau, vị công chúa mới đến sẽ không quen thời tiết mà bỏ mình.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |