← Ch.04 | Ch.06 → |
Đối với những lời vừa nói của người đàn ông trước mặt, Trình Khả Lương chỉ còn biết mở mắt thật to, trong lòng thầm hét lên - không... phải... chứ...
Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?
Anh nói bản thân rất ổn, không sao cả, tay chân chẳng hề có một vết xước, ngay cả chiếc quần đen đang mặc cũng không có một chút bụi. Nhưng mà... sao ngay cả tên của chính mình, anh cũng không nhớ?
Không ~
Trình Khả Lương nhìn chằm chằm đối phương - anh đang nói giỡn phải không? Nếu anh thừa nhận mình đang đùa, tôi tuyệt đối sẽ không để ý, thậm chí còn phối hợp cùng anh, khen anh một câu hài hước. Anh mau thừa nhận đi! Tất cả chỉ là một trò đùa, anh chỉ muốn làm tôi hết hồn mà thôi. Tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi sợ muốn chết. Vì vậy, anh mau nói cho tôi biết là anh đang đùa giỡn đi! Tôi xin anh đó, đại gia à...
Tóm lại là cô đã nói rất rõ ràng, vậy mà người đàn ông trước mặt chỉ nói một tiếng xin lỗi: "Tôi không còn chóng mặt nữa, nhưng thật sự là nghĩ không ra tên mình."
Trình Khả Lương cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm, cúi đầu, nhíu mày. Chừng một phút sau, lại ngẩng đầu lên, nhìn anh rồi hỏi: "Anh nói là..."
"Nghĩ không ra."
"Tôi có nghe nhầm không?"
"Cô không có nghe nhầm."
Năm chữ đơn giản đã đánh tan hy vọng cuối cùng của cô, tựa như sét đánh ngang tai.
Người này không bị vỡ đầu nhưng lại chẳng nhớ nổi tên mình là gì. Cô nên gọi bảo vệ để hỗ trợ thông báo trên radio tìm người hay là đến cục cảnh sát để báo tin rằng mình tìm được người mất tích?
Nếu người nhà của anh tìm tới rồi truy hỏi vì sao anh lại trở thành như vậy, cô biết phải trả lời thế nào?
Tôi thật lòng xin lỗi. Anh ấy bị trúng một giày của tôi, cho nên tạm thời mất trí nhớ... Sao giày lại bay ra ngoài? Bởi vì tôi có nuôi một con mèo ngốc nghếch, dạo này phát dục nên tính tình rất nóng nảy, cũng tại tôi không chăm sóc tốt cho nó...
Như vậy thì sao mà cô đi học cho được?
Sáng nay, khoảng mười giờ sẽ tha hồ mà điểm danh, học liên tục hai tiết! Trời ạ!
Cô nhào lên giường, tóm lấy tên đầu sỏ đang cuộn mình trong chăn bông: "Trình Bảo Thạch, tao muốn lột sạch lông của mày, sau đó mang mày ra mấy cái chòi nghỉ mát để đám mèo cái cười nhạo mày! Aaaa!"
Ngao ô... (Mèo con gào khóc)***
"Còn dám phản kháng nữa? Hừ, tao bỏ qua cho mày một lần, đừng có mong tao sẽ bỏ qua lần nữa! Tưởng rằng làm ra vẻ đáng thương thì tao sẽ tha cho à? Tao cho mày biết, mày tiêu rồi!"
Ngao ô *** (Tiếng mèo con kêu khóc)
"Tao sẽ đưa mày đến nơi dành cho thú vật lang thang. Nếu có ai hỏi vì sao tao lại đưa con mèo như mày đến, tao sẽ nói là do mày quá xấu, lúc nào cũng gây ra phiền phức cho chủ, cho nên chủ mới không cần mày."
"Mày sẽ không được ngủ trên nệm tốt như vậy nữa đâu, trời lạnh cũng chẳng có đệm ấm mà nằm. Vả lại, mày sẽ không còn được ăn đồ ngon như ở đây nữa. Thậm chí, không ai rảnh để cho mày làm nũng. Mày chỉ có thể cô đơn một mình, bị nhốt ở trong lồng sắt. Không con mèo nào dám tới gần mày nữa, chúng nó đều biết mày là một con mèo hư! Mày cứ ở lại đó với những tật xấu của mày. Một con mèo hư sẽ vĩnh viễn không được ai nhận nuôi. Mày yên tâm mà ở cái chỗ đấy suốt đời đi!"
Meo meo meo ***
Mặc dù Hạ Thiên Tễ hứng thú nhìn cảnh người và mèo cãi nhau, chủ nhân thì đằng đằng sát khí, chú mèo lông vằn thì không ngừng lại gần làm nũng - lúc đầu, anh chỉ cảm thấy mới mẻ, mãi đến khi chủ nhân của con mèo ấy huyên thuyên đủ chuyện thì Hạ Thiên Tễ không nhịn được nữa, khóe miệng hiện lên nét cười.
Mọi thứ vui hơn anh nghĩ cơ đấy.
Anh chưa từng nuôi thú vật. Có điều, con mèo này thú vị như vậy, về sau anh cũng không ngại nuôi vài con - Dĩ nhiên Hạ Thiên Tễ chưa từng mất trí nhớ.
Đầu anh choáng váng là thật, nhưng mà chỉ cần nghỉ một chút thì đã khỏe lắm rồi. Mãi đến khi nhìn thấy con vật nhỏ này, gặp được cô nữ sinh này, đột nhiên anh cảm thấy, nếu như mình đã đến nơi này, chi bằng trốn một thời gian, hẳn là không có vấn đề gì. Vả lại, ngày ngày trôi qua đều sẽ không buồn chán.
Đúng vậy, là anh muốn trốn.
Mấy ngày trước, Hạ Thiên Tễ mới trở về từ Đức. Nói đúng hơn là, ông nội của anh tung tin mình bị bệnh nặng để lừa anh trở về.
Sau khi đáp máy bay, anh chạy tới bệnh viện trong tâm trạng vô cùng lo lắng. Nhưng mà... trong phòng bệnh bài trí y như một khách sạn ấy, ông của anh rất tỉnh táo nói với anh rằng mình đã già, mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, đứa cháu ngoan, Hoàn Anh đều giao cho con.
Cuối cùng, ông còn nói với Hạ Thiên Tễ: Trước cuối năm anh hãy đính hôn với Phù Giai đi.
Trương Phù Giai là thiên kim tiểu thư của "Lệ Chí Du Luân" (Star Cruises: công ty về du thuyền lớn thứ ba trên thế giới). Cô ta thích anh, điều đó anh biết, nhưng mà bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi... Anh đâu phải con thỏ trong thế giới động vật, tại sao anh lại không được cưới người anh thích? Hơn nữa, điều lạ lùng nhất chính là Trương Phù Giai lại tự xưng mình là vị hôn thê của anh.
Ông nội của anh nói, Phù Giai xinh đẹp như vậy, anh còn gì mà không hài lòng?
Tuy rằng Hạ Thiên Tễ cũng thích phụ nữ biết chưng diện làm đẹp, nhưng đó dù gì cũng là vẻ đẹp bên ngoài. Thời gian trôi qua, ai nấy đều sẽ già đi. Giả sử anh cưới Phù Giai vì cô ta xinh đẹp, đợi đến khi cô ta già rồi, không còn trẻ tuổi, hai người sẽ chỉ dùng lễ để đối xử với nhau một cách lạnh nhạt. Bây giờ anh phải làm sao? Nếu là cô ta, cô ta sẽ nghĩ thế nào?
"Chúng tôi biết ánh mắt cậu không thối nát như vậy." Một người bạn lén nói với anh: "Chỉ là bây giờ, cái tên Trương Phù Giai đã được gọi là "vị hôn thê của Hạ Thiên Tễ", cho nên tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một chút."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |