← Ch.17 | Ch.19 → |
Hắn thích nhìn giọt mồ hôi đọng ở trêи cằm nàng, trêи nụ hoa phấn nộn, mỗi lần hắn ngang nhiên hướng về phía trước tiến vào sâu trong thân thể nàng thì nàng lại run lên, làm giọt mồ hôi rơi xuống.
Hắn thích nàng không thể khống chế, hít vào lại hít vào, tay bé nhỏ để trêи bụng hắn, nhưng lại không thể chống đỡ được mà cuối cùng thẹn thùng rưng rưng tê liệt ngã vào trong lòng hắn run rẩy không thôi.
Hắn thích nhìn nàng vì hắn mà không khống chế được, trêи khuôn mặt vì hắn mà thẹn thùng, vui sướиɠ, kìm lòng không đậu.
Nhưng hắn yêu nhất vẫn là việc nàng không tự chủ được mà muốn đụng chạm hắn.
Mặc dù là ở ban ngày, nàng cũng sẽ thường quên mất có người ngoài đang nhìn mà đưa tay bé nhỏ chạm vào người hắn. Có khi là vì lấy này nọ cho hắn, có khi là vì trêи mặt hắn dính này nọ, nhưng phần lớn là vì hắn vừa khéo đứng ở bên cạnh nàng.
Nàng sẽ nhẹ chạm vào cánh tay hắn, để hắn đi lấy nọ kia cho mình, hoặc nói cho hắn trình tự chế dược, hoặc gọi hắn điều chỉnh lửa trong lò, hoặc làm sao để sao dược liệu.
Toàn bộ mọi người đều chú ý tới thái độ khác thường của nàng đối với hắn.
Nàng vẫn duy trì khoảng cách nhất định với nam nhân khác nhưng đối với hắn thì nàng nửa điểm cũng không để ý.
Hắn biết mọi người bắt đầu có lời đồn đại, nhưng vì Tống Ứng Thiên chưa từng thực sự cưới nàng, cũng chưa cho nàng danh phận gì nên không ai dám nói nhiều lời với nàng bởi vì dù sao nàng cũng nắm giữ quyền lớn trong dược đường.
Hắn hẳn là phải nhắc nhở nàng, nhưng hắn không muốn nàng rụt tay về, hơn nữa hắn kỳ thực hận không thể để tất cả mọi người biết nàng có một vị trí trong lòng nàng.
Hắn hy vọng bọn họ biết nam nhân bên cạnh nàng là hắn.
Lúc mọi người trố mắt xem nàng chạm vào hắn thì hắn luôn nhịn không được nụ cười ngu ngốc, đắc ý.
Hắn thậm chí bắt đầu nhận ra có vài vị thương nhân xa lạ nhận nhầm hắn là Tống Ứng Thiên. Hiển nhiên cái tên họ Tống kia bình thường căn bản sẽ không đến dược đường hỗ trợ, cho nên mới có nhiều người nhận lầm hắn như thế.
Hắn cũng không muốn làm Tống Ứng Thiên, nhưng hắn thích bọn họ cho rằng nàng ở cùng với hắn, hoặc chính là cảm giác nàng thuộc về hắn.
Trải qua thời gian ngăn mà hắn lại tưởng như hắn đã cùng nàng sinh hoạt nhiều năm tại đây.
Một ngày kia, vào ban đêm khi hắn đến phòng nàng thì nàng đã chuẩn bị một bồn nước ấm chờ hắn. Nàng không nói gì hết, chỉ nắm tay hắn, muốn hắn ngồi lên giường, rồi lại giúp hắn cởi giầy, tháo tất sau đó quỳ gối ở bên giường thay hắn rửa chân.
Hắn không phải đại gia, chưa từng có người nào vì hắn rửa chân.
Đời này, hắn chưa từng cảm thấy chính mình ngốc nghếch như thế. Bàn chân to lớn của hắn ở trong bàn tay khéo léo của của nàng thoạt nhìn vừa xấu lại bẩn, hơn nữa còn rất thối nhưng nàng lại không hề ghét bỏ.
Hắn muốn hỏi nàng vì sao đột nhiên lại làm như vậy, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại không nói nên lời.
Nàng dè dặt cẩn trọng nắm bàn chân tráng kiện khô ráp của hắn ở trong lòng bàn tay, lấy bố khăn lau sạch vết bẩn trêи chân hắn rồi lại dùng kéo cắt gọn móng chân. Nàng còn lấy sỏi ma sát bỏ đi đoạn da chân bị bong tróc của hắn (kiểu tẩy da chết á), sau đó lấy khăn lâu khô rồi để hai bàn chân khô ráo của hắn lên giường.
Động tác của nàng mềm nhẹ, hắn có cảm giác nàng đang cầm trong tay là trái tim chứ không phải bàn chân hắn.
Nàng thần sắc tự nhiên đổ bỏ bồn nước rửa chân, sau đó mới trở lại trêи giường, một câu cũng không nói, giống như nàng vẫn thường xuyên thay hắn rửa chân như thế.
Sau đó, hàng đêm nàng đều giúp hắn rửa chân, không nghỉ dù chỉ một ngày.
Sau đó, có buổi sáng sớm, hắn ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, còn chưa mở mắt ra liền cảm giác được hơi ấm và mùi hương của nàng. Trong nắng sớm hắn mở mắt ra, thấy nàng ngay tại bên người, rúc ở trong lòng hắn, lúc đó đột nhiên, hắn hiểu được một việc —
Hắn có thể cứ thế mà sống cho đến hết đời.
Hắn vốn tưởng rằng hắn cuối cùng cũng không bao giờ có thể sống cuộc đời bình thường, không thể ngủ ngon, và cũng sẽ chẳng bao giờ có được bình yên. Hắn nghĩ đó chỉ là giấc mơ đời này của hắn.
Nhưng hiện tại hắn hoàn toàn, hoàn toàn triệt để thả lỏng.
Hắn đã quen cả đời này sẽ đeo trêи lưng những oan hồn ấy nhưng nữ nhân này lại giúp hắn có thể ngủ cả đêm không mộng mị.
Hắn muốn thời gian cứ thế này mà trôi qua.
Chỉ cần cùng nàng ở một chỗ.
Hắn là có thể.
Nhưng mộng đẹp nào cũng dễ tỉnh.
Hắn không phải ngu ngốc, hắn rõ ràng thực tế luôn sẽ ở lúc ngươi không lường được nhất mà đến, cho nên hắn đã quen chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì hắn không thích bị yếu tố bên ngoài tác động.
Bởi vậy lúc hắn thấy lão nhân kia, giả làm khách nhân tiến đến mua thuốc thì hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Không bao lâu sau, lão nhân đi nhà xí, hắn cũng hoảng hốt đến bên ngoài nhà xí.
Lão nhân cách vách tường mỏng nói cho hắn một chút tin tức, có tốt có xấu, có tin bình thường cũng có tin làm hắn sửng sốt.
Lúc lão nhân rời đi, hắn bước vào nhà xí đóng cửa lại.
Hắn chưa bao giờ thích ngửi mùi phân nhưng đây lại là nơi tốt nhất cho mấy chuyện lén lút này. May mắn nhà xí này rất sạch sẽ, trong đó có một hệ thống ống giúp chất thải chảy xuống một cái thùng ở bên ngoài rồi sẽ có người mang đó đi làm phân bón.
Mỗi ngày sớm tối đều có người lấy ngải thảo đến nơi này đốt, A Đồng nói với hắn rằng vợ chồng Tống thị nói làm như vậy sẽ xua đuổi muỗi và cả mùi thối nữa.
Hắn ngồi xổm xuống nhà xí sạch sẽ mà suy tư về những điều hắn vừa nghe được, lại cần nhắc tiếp theo phải làm gì.
Trong thành Nhạc Châu, những người ngoài ý muốn chết bất đắc kỳ tử so với hắn nghĩ còn nhiều hơn. Thứ sử đại nhân vẫn kéo dài thời gian khám nghiệm tử thi, thứ nhất là vì không có nhà nào chịu cho khám nghiệm, nhưng chính yếu vẫn là vì cái vị Huyện thừa đại nhân tiền nhiệm kia luôn cho rằng mở quan tài, khám nghiệm tử thi là một loại nhục nhã.
Hắn không sao lý giải được tâm tính của vị đại nhân kia. Nếu hắn không lầm, lúc trước kiên trì muốn tố cáo Tống Ứng Thiên chính là vị kia, nàng dâu của hắn bị chết muộn nhất, xác chết vẫn còn hoàn chỉnh, nếu mở quan tài khám nghiệm tử thi thì nhất định có thể chứng minh có người hạ độc, có thể giúp ích cho việc tố cáo của ông ta.
Càng kỳ quái là những nhà có người bị hại, không ai muốn nói đến chuyện của người đã chết. Mặc dù hắn đã cho người lén đưa tiền cho người hầu của những nhà đó nhưng cũng không ai dám nhiều lời một câu.
Đáng chết, hắn hy vọng có thể tự mình đi thẩm vấn, hắn cần nhìn mặt những người đó.
Sự tình có chỗ nào đó không đúng, hắn tập hợp mọi thứ lại thì đều không trùng khớp.
Hắn còn muốn tiếp tục giấc mộng cùng nàng thiên trường địa cửu của mình.
Hắn hiểu rõ chỉ cần hắn đi sai một bước là giấc mộng đẹp này sẽ lụi tàn trong nháy mắt.
Bình thường, hắn rất nhanh đã có thể đưa ra ý tưởng, lựa chọn chính xác, cũng như tìm được đáp án tốt nhất, nhưng lần này, hắn làm sao cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Vô luận hắn nghĩ theo hướng nào thì cuối cùng cũng sẽ gặp phải một chướng ngại — Tống Ứng Thiên.
Cái tên kia mất tích đã hoàn toàn chắn hết toàn bộ con đường của hắn.
Cho nên kết luận là hắn lại quay trở về nguyên nhân đầu tiên khi hắn đến đây.
Hắn cần tìm ra vị Tống thiếu gia kia.
Để biết điều này thì hắn có thể trực tiếp hỏi Bạch Lộ, nhưng nữ nhân này rất có khả năng vì bảo hộ ân nhân cứu mạng mà nói dối. Hắn không trách nàng, bởi vì có khả năng nàng cũng không biết rõ tên kia làm gì.
Nếu hắn nói thẳng với nàng thì có khi lại đánh rắn động cỏ.
Nhưng hắn xác định, nếu Tống Ứng Thiên trở lại Động Đình thì nhất định phải liên lạc với nàng.
Quả nhiên, mấy ngày sau, hắn thấy Dư đại phu đưa cho nàng một bức thư.
Có chuyện gì không thể nói mà phải dùng thư chứ?
Nàng xem thư rồi tiện tay giắt vào đai lưng, biểu cảm vẫn thực bình thường, không có gì khác biệt. Nàng vẫn bắt tay vào làm tiếp công việc dang dở nhưng hắn biết tinh thần nàng đang không yên.
Hắn đã quá hiểu nàng.
Đêm hôm đó, nàng không ngủ, nàng để hắn nghĩ nàng đã ngủ rồi vào lúc canh ba liền lặng lẽ xuống giường, rồi mặc quần áo.
Hắn nằm ở trêи giường, tiếp tục nằm, làm bộ như không có việc gì phát sinh, thẳng đến khi nàng ra cửa, hắn mới ngồi dậy, mặc quần áo và đi ra ngoài.
Ngoài phòng, sương giăng lạnh lẽo.
Nàng không có đốt đèn, chỉ lặng yên đi như một u hồn, thẳng đến chỗ sâu nhất trong Tống gia thì mới đi vào một cái sân đã lâu không có người ở.
Cái kia chính là chỗ ở của Tống Ứng Thiên.
Lòng hắn trầm xuống, mím môi xem nàng cẩn thận đẩy cửa mà vào, sau đó đuổi tới.
Nàng vào phòng, vẫn không đốt đèn. Hắn nghe thấy âm thanh nàng cẩn thận di chuyển, tìm kiếm này nọ, thu thập cái gì đó.
Sau đó, hết thảy lại trở nên yên lặng, chỉ có màn sương càng ngày càng dày đặc vây quanh hắn.
Thật yên tĩnh.
Chợt thấy không đúng, hắn bay nhanh đến bên cửa sổ.
Căn phòng này lớn hơn phòng nàng, bên cạnh có gian phòng nhỏ. Hắn tìm khắp nơi, cả căn phòng nhỏ, thậm chí còn tìm cả dưới gầm giường.
Nhưng trong phòng không có một bóng người.
Chung quanh cửa sổ đều đóng chặt, không có dấu vết đã bị mở. Cả vụ thu hoạch này, mọi người trong dược đường đều bận, chẳng có ai rảnh rỗi đến nơi này quét tước sửa sang nên trêи cửa sổ còn có chút bụi.
Duy nhất chỉ có cánh cửa mà hắn đã đi vào là được mở ra.
Nàng cứ như vậy biến mất ở trong phòng.
Điều đó không có khả năng.
Hắn biết không có khả năng này, con người không thể tự dưng biến mất được.
Hắn lui về cửa, nhắm mắt lại, cố nghĩ lại tiếng động nghe thấy lúc nãy. Lúc nãy hắn nghe thấy nàng đi vài bước, di chuyển cái gì đó rồi lại lại đi vài bước.
Hắn mở mắt ra, nhìn chung quanh, tìm kiếm chỗ nàng có thể đi đến, lại di chuyển cái gì đó.
Nàng đi đến trước quầy thuốc trước sảnh nhỏ, ngồi xuống mở ra một cánh cửa nhỏ. Hắn cũng mường tượng lại rồi đi lên phía trước, mở nó ra. Bên trong từng có người đụng tới vì hắn không thấy bụi bặm. Hắn sờ một chút thì phát hiện đó mà một mảnh da trâu.
Hắn lại chuyển hướng theo nàng —
Vài bước đó thì chỉ có khả năng là nàng tới gian phòng ngủ kia. Miệng hắn có chút khô, nhưng hắn biết thói quen sinh hoạt của nàng nên hắn tiến lên một bước. Trong phòng trừ bỏ một cái giường trống thì còn có bàn, hai cái đèn ở trêи bàn và ở đầu giường, trêи tường có cửa sổ, nhưng những thứ này hắn đều đã xem qua.
Trong phòng có mùi ẩm mốc vì thời gian dài không có người ở lại.
Người nọ không có khả năng trốn ở chỗ này, nếu có người ra vào thì nơi này không thể ẩm mốc như thế được. Hắn cũng không nghĩ nàng giấu nam nhân kia ở một chỗ gần đến như thế.
Nhưng nàng đúng là đã vào căn phòng này của Tống Ứng Thiên.
Hắn lại xem xét chung quanh, xem nàng có thể đụng tới cái gì.
Sau đó hắn thấy một cái dây chuông dùng để gọi người. Cái dây đó màu vàng, cũng giống những căn phòng khác, điều duy nhất không giống là ở đây có tới hai sợi dây ở đầu và cuối giường.
Hắn đang đứng ở cuối giường, nâng tay có thể kéo đến nó.
Hắn kéo nó.
Chiếc giường trước mặt hắn liền im hơi lặng tiếng dịch chuyển, lộ ra một cái cầu thang đi xuống, bên dưới hắt lên ánh sáng mỏng manh.
Anh sáng kia sắp tắt.
Hắn bước nhanh đi xuống, phát hiện ánh sáng ở phía trước như ẩn như hiện, cơ hồ sẽ biến mất, hắn không có nhiều thời gian để nghiên cứu nên liền vội vàng đuổi theo.
Con đường này rất dài, lại ngoằn ngoèo, nhiều chỗ rẽ. Đi được chừng khoảng sáu bảy trăm thước thì hắn đoán lúc này đã phải ra khỏi đại trạch của Tống gia rồi. Nhưng hắn thấy thân ảnh của nàng ở cách đó không xa.
Nàng mang theo một ngọn đèn, hiển nhiên là sau khi xuống đây nàng mới thắp đèn. Hắn không tiếng động đuổi kịp, thấy nàng đưa tay di chuyển một khối trang trí trêи tường.
Bức tường phía trước mặt nàng mở ra, nàng cũng bước về phía trước, sau đó bức tường lại đóng lại.
Hắn sờ soạng đi đến chỗ kia, đợi một lát, mới đi sờ soạng di chuyển khối trang trí, mà bên trêи hắn sờ được chữ khắc.
Đó là chữ "Quỷ". Hắn chiếu theo đúng phương thức của nàng mà di chuyển nó, bức tường lại không tiếng động mở ra.
Bên ngoài là một căn phòng khác.
Hắn nhận ra chỗ này là căn hầm để dược liệu của Ứng Thiên Đường.
Nàng đã đi ra ngoài, nhưng lần này nàng không tắt đèn lồng làm cho hắn có thể nhìn thấy ánh lửa ở phía xa.
Sương bên ngoài càng ngày càng đậm, nhưng nàng vẫn quen thuộc đi tới bến tàu ở ven hồ.
Có một chiếc thuyền nhỏ chờ ở đó.
Người chèo thuyền không phải ai khác mà chính là Tam thẩm.
Dư đại phu có nhúng tay, Tam thẩm cũng có quỷ?
Đáng chết, hắn không thể tin được hắn lại bị những người này bịt mắt nhưng chân chính không thể tin được lại là việc Bạch Lộ thế nhưng thực sự giúp đỡ Tống Ứng Thiên ẩn nấp.
Thuyền nhẹ nhàng chậm rãi rời xa bờ, bắt đầu biến mất ở trong sương, nhưng đèn vẫn sáng, hắn liền cắn răng nhảy xuống nước.
Đáng chết, hắn thực không thích ở trong nước. Hắn nửa đời người ở đại mạc cùng thảo nguyên, nơi đó vừa khô vừa lạnh, nhưng từ khi đến phía nam, hắn có nghĩ tới phải học bơi, nhưng cũng chưa học được tử tế.
Hồ nước chỗ này còn nông, chỉ đến thắt lưng hắn, mà hắn cũng không dám đi quá nhanh, sợ phát ra tiếng nước quá lớn làm cho các nàng quay lại nhìn.
Hắn từ bên hông lặng lẽ tới gần, may mắn ở lúc nước đến ngực hắn thì bám được vào bên mạn thuyền.
Động tác của hắn rất nhẹ, nhưng vẫn làm cho con thuyền nhỏ chòng chành một chút. Tam thẩm thoáng nhìn về phía sau nhưng may không nhìn thấy hắn.
Hồ nước rất lạnh, lúc thuyền hướng tới chỗ sâu hơn, nước đã đến cổ hắn.
Hắn nuốt nước miếng, túm chặt mạn thuyền, chịu đựng không giãy dụa, nhưng thực rất khó, cảm giác này thật mụ nội nó giống hệt hồi bị nhốt trong thủy lao, chỉ có điều bây giờ hắn không bị trói.
Vì không bị trói nên hắn di chuyển tốt. Hắn lại đang bám vào một con thuyền. Hắn cứ liên tục nói với chính mình như vậy nhưng này cảm giác khủng bố khó diễn tả bằng lời này vẫn không thể tiêu trừ. Hắn cơ hồ có thể cảm giác được nước lạnh như băng sắp lướt qua mặt hắn, bao phủ lấy cả người hắn.
Sau đó hắn nghe thấy nàng mở miệng, hỏi Tam thẩm.
"Đã chết sao?"
"Đã chết."
"Chuyện khi nào?"
"Ba ngày trước, Lâm gia nhị phu nhân uống thuốc cô nương kê cho nàng. Dư đại phu có nhìn qua và nói cho bọn họ nàng ta là bị chuột cắn, lây ôn dịch mới chết, cần phải hỏa táng ngay để tránh lây nhiễm."
"Đều an bày xong sao?"
"Đều an bày xong."
"Tốt lắm......" Nàng khe khẽ thở dài, buồn bã nói: "Tốt lắm, đã chết sẽ xong hết mọi chuyện, lại không thị phi ......"
Lời nói mềm nhẹ vô tình đó giống như một con rắn lạnh cuốn lấy trái tim hắn, gắt gao siết chặt.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một khả năng không ngờ hiện lên trong đầu hắn.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |