Vay nóng Tinvay

Truyện:Bạch Dương - Chương 54

Bạch Dương
Trọn bộ 77 chương
Chương 54
Bài tập hè
0.00
(0 votes)


Chương (1-77)

Siêu sale Shopee


Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, học sinh tiếp tục trở lại trường học. Nghê Thanh Gia vô cùng đau khổ, học kỳ này sao mà dài thế.

Sau khi có kết quả, Nghê Thanh Gia đau khổ gấp bội. Mặc dù ba mẹ không yêu cầu cô phải đạt thành tích cao, nhưng bài thi lần này quá tệ khiến Nghê Thanh Gia bị trừ một tuần tiền tiêu vặt.

Mọi thứ không suôn sẻ, Nghê Thanh Gia thở dài.

Trong giờ nghỉ giải lao, Nghê Thanh Gia nghĩ ra điều gì đó, mở bảng tổng hợp kết quả bài kiểm tra cuối kỳ trong máy tính của lớp, trong đó có xếp hạng của toàn khóa, cô bắt đầu dò từ trên xuống.

Cô không cần trượt chuột cũng có thể thấy tên của Trần Kính trên trang đầu tiên.

Tiết Miểu Miểu bước lên bục giảng, chen vào bên cạnh Nghê Thanh Gia: "Gì đây, tìm bạn trai cũ?"

Cô ấy đã biết chuyện Nghê Thanh Gia và Trần Kính chia tay, cố ý trêu chọc. Nghê Thanh Gia đóng trang, không thừa nhận: "Có đâu, xem qua chút thôi." Nói xong trở về chỗ ngồi.

Trong tiềm thức của Nghê Thanh Gia, thành tích của Trần Kính có liên quan đến cô. Cô thi tệ cũng không sao, nhưng nếu Trần Kính thi không tốt, Nghê Thanh Gia sẽ cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề.

May mắn thay, Trần Kính không bị ảnh hưởng, Nghê Thanh Gia thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến Trần Kính, thật là trùng hợp, Nghê Thanh Gia những ngày gần đây luôn chạm mặt anh.

Cô không biết Trần Kính có cố ý hay không.

Lớp học của anh ở cuối hành lang, cạnh cầu thang bên kia. Nhưng mỗi lần Trần Kính đều đi lên từ cầu thang bên này, đi hết hành lang rồi mới trở về lớp.

Bất kể là đi vệ sinh hay đi lấy đồ từ văn phòng, anh đều phải đi qua lớp học của Nghê Thanh Gia

Ngồi bên cửa sổ, Nghê Thanh Gia có thể nhìn thấy dáng người cao ngất của anh, đường quai hàm lưu loát rõ ràng và cặp kính nghìn năm không thay đổi.

Dù là mùa hè nóng nực, anh vẫn cài khuy cổ áo cẩn thận, không tùy tiện cởi ba khuy để giải nhiệt như mấy cậu con trai thường làm.

Trần Kính sẽ không chủ động chào hỏi Nghê Thanh Gia, bình thường anh chỉ đi ngang qua, có lúc không thèm nhìn cô, cho nên Nghê Thanh Gia hầu như đều giả vờ không để ý đến anh.

Ngoại trừ một lần, khi Nghê Thanh Gia đang đùa giỡn với các bạn nam trong lớp ở hành lang, Trần Kính trùng hợp đi ngang qua, vô tình hay cố ý liếc nhìn cô.

Đó là một ngày nắng đẹp, nắng vàng ấm áp phủ khắp hành lang dài.

Ánh mắt anh lướt trên người cô như một con bướm, dừng lại một lúc rồi rời đi không chút biểu cảm.

Khoảnh khắc đó, Nghê Thanh Gia dường như nhìn thấy một con bướm bị gãy cánh trong mưa, bên ngoài nắng chói chang, nhưng thế giới của anh lại gió mưa mịt mù.

Cảm thấy tội lỗi vô cớ, Nghê Thanh Gia vội vã vào lớp học.

Sau này nghĩ lại, không hiểu sao cô lại cảm thấy có lỗi, bọn họ đã chia tay lâu rồi cơ mà.

Còn Trần Kính, có vẻ như anh không hề thoải mái và nhẹ nhõm như cô nghĩ. Nghê Thanh Gia càng ngày càng không thể hiểu anh, nên cô dứt khoát mặc kệ.

Sau một tuần học, giáo viên bắt đầu phát bài tập hè sớm, nói rằng sẽ cho các em nhiều thời gian hơn để làm, nhưng số lượng bài tập về nhà nhiều gấp đôi so với ngày nghỉ bình thường.

Bài tập trên tay dày như một cuốn sách.

Cả lớp đều hô hào khóc than, một số người khôn vặt đã lên kế hoạch phân công và hợp tác. Nghê Thanh Gia không tham gia, cô định bụng ngồi mát ăn bát vàng.

Tiểu đội phân công đang thảo luận sôi nổi về việc ai nên làm môn nào, đột nhiên có người đề nghị rằng tốt hơn là nên tìm sự giúp đỡ của Trần Kính trong vài ngày tới.

Trần Kính năng suất cao, lại dễ nói chuyện, anh là ứng cử viên sáng giá nhất. Đề xuất mới đã được nhất trí ủng hộ.

Một ngày trước kỳ nghỉ, tiểu đội phân công cử một đại diện đến lớp trọng điểm tìm Trần Kính.

Vài phút sau, dưới con mắt của mọi người, bạn học nọ tay không trở về.

Bạn học ỉu xìu nói: "Cậy ấy nói cậu ấy còn chưa làm xong, nói chúng ta tự mà làm đi."

Mọi người không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra phương án hai, tiếp tục phân công hợp tác.

Tiết Miểu Miểu cũng là một trong số đó, cô ấy nháy mắt với Nghê Thanh Gia, nói: "Tin không, đổi lại là cậu, Trần Kính đảm bảo sẽ không trả lời như vậy."

Nghê Thanh Gia xua tay: "Đừng nói nhảm, tớ đã sớm không có quan hệ gì với anh ấy."

"Người chị em à, tớ chỉ nói sự thật thôi." Tiết Miểu Miểu ghé sát vào cô, cười hi hi: "Tớ lại không có mù, ánh mắt cậu ấy nhìn cậu mỗi lần đi ngang qua, chứa chan thương nhớ..."

"Có sao?" Nghê Thanh Gia co rụt lại, lảm nhảm, "Dí dát vào người tớ như thế làm gì, tớ không phải đồng tính nữ."

Tiết Miểu Miểu ngồi trở lại, bí hiểm nói: "Người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, hai người các cậu còn chưa xong đâu."

Nghê Thanh Gia trừng mắt trước những lời lải nhải của cô ấy: "Dù sao tớ cũng không đi, cậu đừng đánh chủ ý lên người tớ."

Tiết Miểu Miểu khịt mũi, tuân theo phân công nhiệm vụ của nhóm, không ép buộc Nghê Thanh Gia.

Kỳ nghỉ hè này nghênh đón nhiệt độ cao nhất trong những năm gần đây, Nghê Thanh Gia ở trong phòng điều hòa cả ngày, không thể rời khỏi nó dù chỉ một chút. Nhiều nhất là buổi tối cô sẽ ra ngoài đi dạo, ăn uống vui chơi với một vài người bạn.

Mẹ của Nghê Thanh Gia thấy cô ở nhà miết bèn kéo cô đến dự đám cưới của một người họ hàng xa.

Nghê Thanh Gia phản đối: "Con đi làm gì, con cũng đâu có quen biết ai."

Nghê Thanh Gia vốn chỉ là một đứa nhỏ trong nhà, có đi hay không không quan trọng, mẹ cô chỉ nhìn không nổi cảnh Nghê Thanh Gia cứ nằm ườn trên giường, kiên quyết kéo cô ra khỏi nhà.

Buổi trưa hè nóng nực vô cùng, tiếng ve kêu inh tai, những con đường rợp bóng cây, những khóm hoa tươi đua nhau khoe sắc.

Những bóng hoa lởm chởm đập vào mặt Nghê Thanh Gia, để lại những đốm sáng nhỏ vụn, như mộng như mơ.

Chỉ là biểu cảm không được tốt lắm của cô đã phá vỡ bức tranh đẹp đẽ này.

Mới ra ngoài vài phút mà Nghê Thanh Gia đã đổ mồ hôi đầm đìa, mãi cho đến khi bước vào khách sạn nơi tổ chức đám cưới, cô mới được sống lại.

Nghê Thanh Gia nở nụ cười cùng mẹ chào hỏi những người mà cô không biết, khuôn mặt cô sắp đóng băng luôn rồi.

Trước khi cô dâu chú rể đi ra, Nghê Thanh Gia chống cằm ngồi trước bàn tròn, mẹ cô đang chào hỏi ai đó, gọi cô một tiếng, Nghê Thanh Gia quay đầu cười cho có lệ.

Chán quá đi, cô muốn chạy.

Cô không để ý, ở phía bên kia cách đó vài bàn, một chàng trai đang lặng lẽ nhìn cô chăm chú.

Người bên cạnh chàng trai vỗ vỗ vai anh, cười xấu xa nói: "Một phút nhìn người ta hơn chục lần, nhóc à, em có vấn đề."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-77)